Truyện:Cành Non - Chương 31

Cành Non
Hiện có 38 chương (chưa hoàn)
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-38 )

Chu Hựu Chỉ nằm ngay ngắn trong lòng anh, hình như là đã thiếp đi rồi.

Thẩm Hoài Dư kéo chăn lên cho cô, để góc chăn 𝖒ề-𝐦 ɱ-ạ-𝒾 phủ qua cằm cô, chắc chắn cô sẽ không bị cảm lạnh vào nửa đêm nên anh mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Chu Hựu Chỉ sốt sắng trong lòng, sao Thẩm Hoài Dư không có một chút phản ứng gì hết vậy?

Cô giả vờ đạp chăn xuống, hai bầu 𝐧.🌀ự.𝖈 trần trụi trong không khí lạnh.

Thẩm Hoài Dư lại nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Cô nghe thấy anh thở dài một hơi, như là chịu thua, lại như bất lực tự an ủi chính mình.

Cô nín thở đợi chờ trong chốc lát.

Tay Thẩm Hoài Dư xoa bầu ⓝ-ℊự-c cô, nhẹ nhàng xoa nắn, vân vê hai đầu v*, hơi thở Chu Hựu Chỉ dần rối loạn vì động tác của anh.

Anh trượt xuống, há mồm ngậm đầu v* cô, 〽️ú*✝️ lấy.

Chu Hựu Chỉ khẽ 𝐫ê-𝓃 г-ỉ, nhưng không mở mắt ra.

Thẩm Hoài Dư thấy thế thì càng lớn mật, trong miệng ngậm bầu sữa non trong chốc lát, tay thì trượt xuống, tìm thấy được dương v*t của mình đang dựng thẳng.

Tự thẩm với cô còn đang say ngủ.

Anh vươn đầu lưỡi, 👢𝒾*ế*ⓜ như 🦵𝐢ế_ɱ kem, từng chút một lướt qua đầu v*, như là muốn dùng độ ấm của chính mình để làm cô tan chảy ra, làm nó chảy thành nước sốt, để anh nuốt ực vào bụng.

Chu Hựu Chỉ rất mẫn cảm, lúc này cô đã ướt. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, thân người hơi cong lại, cô không chịu nổi nữa.

Khẽ 𝒸_ắ_п mô_𝖎 để nén tiếng 𝐫ê·n 𝖗·ỉ.

Hai người đã ra một lớp mồ hôi.

Lúc sau Thẩm Hoài Dư hoàn toàn lột xác, anh c_ở_1 ⓠ_υầ_𝓃 và quần lót của mình ra, dương v*t dựng thẳng lộ ra ngoài, nhưng vẫn được ẩn trong lớp chăn 𝖒ề-𝐦 ⓜạ-ℹ️, anh nắm lấy nó, bắt đầu quay tay.

Bởi vì quay tay nên thỉnh thoảng dương v*t sẽ đụng vào đùi cô.

Trên đỉnh tràn ra nước dính vào quần cô, cô cảm giác đùi mình bị ướt một mảng. Như là bị một lớp ẩm ướt bao bọc, hơi thở cô càng dồn dập, cánh mũi nhanh chóng mấp máy.

Nhưng Thẩm Hoài Dư còn đang đắm chìm trong sắc dục của chính mình, không hề phát hiện ra điều kì lạ ở cô.

Tay cô đặt giữa hai người.

Thẩm Hoài Dư cẩn thận nắm lấy tay cô, kéo xuống dưới thân mình, dùng lòng bàn tay mề.𝖒 𝖒ạ.𝖎 của cô chạm vào dương v*t cương cứng, 𝐧-ó𝐧-🌀 𝐛-ỏռ-ɢ của mình, nhưng không dám làm mạnh vì sợ đánh thức cô dậy.

Cuối cùng Chu Hựu Chỉ không nhịn nổi nữa, cô mở mắt ra, trực tiếp nắm lấy dương v*t cương cứng của anh.

Thẩm Hoài Dư kinh ngạc với động tác của cô, giương mắt nhìn, phát hiện đáy mắt cô cũng tẩm đầy 🅓ụ*𝐜 ✔️*ọռ*🌀, cũng giống như anh.

Chu Hựu Chỉ bắt lấy côn th*t пó●п●ⓖ bỏ●п●g của anh, ánh mắt sáng rực nhìn anh chăm chú, hỏi: "Khi nào chúng ta mới ⅼà*m 𝖙*ìn*♓?"

Đồng tử của Thẩm Hoài Dư mở to chỉ trong một cái chớp mắt, sao đó lại bị nhu tình nuốt chửng.

𝐇ơ*❗ ⓣ𝐡*ở 𝖓ó𝖓*ⓖ 𝖗ự*𝐜 như lửa cháy, chậm rãi phả trên gương mặt của Chu Hựu Chỉ.

Chăn bông đã che hạ bộ của hai người, nhiệt độ cơ thể được dung hòa thành một.

Hai người cũng vô cùng hòa hợp trong tình cảm nóng rực và cả chân thành kín kẽ.

Thẩm Hoài Dư không trả lời câu hỏi trắng trợn này của cô.

Anh chỉ thò lại gần môi cô.

Đôi tay n●ó●𝐧●𝖌 𝖇●ỏռ●g đi xuống, đến bờ m.ô.ⓝ.ℊ tròn trịa, anh dùng sức kéo quần cô xuống, chiếc quần được kéo xuống nửa ⓜ-ô-𝓃-ⓖ thì anh lại kéo nốt quần lót của cô, nghe tiếng cô t-ⓗ-ở 𝒹-ố-↪️ từng đợt rồi kéo từng chút từng chút.

Xoa xoa bờ ɱ*ô𝓃*🌀, đầu ngón tay cảm nhận được mồ hôi, ẩm ướt, xuống theo kẽ mô_𝓃_ⓖ.

Cô hồi hộp im lặng, kẹ_𝓅 𝒸♓ặ_ⓣ tay anh.

Thẩm Hoài Dư nhìn cô chằm chằm, đôi mắt cong lên vì cười.

"Buông ra nào..." Mang theo ý cười mà trêu chọc, ngón tay xuống dưới, sờ đến nơi riêng tư của cô.

Chu Hựu Chỉ hừ hừ, rồi buông ra.

Thẩm Hoài Dư trở mình, hai đầu gối quỳ hai bên sườn cô, nhẹ nhàng xoay cằm cô lại, duỗi tay chấm nhẹ vào môi cô.

Chu Hựu Chỉ nói: "Anh ơi..." Trong mắt ngấn nước, thuận theo ý anh nên vươn đầu lưỡi 𝖒ề_m 〽️ạ_1 ra để l𝒾●ế●ɱ lấy ngón tay anh, làm ngón tay anh ư●ớ●† á●𝖙, óng ánh bởi nước bọt của cô.

Cô nũng nịu nói: "Háo sắc."

Ngón tay ư●ớ●✞ á●𝖙 của Thẩm Hoài Dư xoay qua đầu v* cô, nắn vuốt đầu v* hồng hào, làm cho chỗ riêng tư của cô cũng ướ·† á·𝐭.

Chu Hựu Chỉ sắp hòa tan ra với không khí пón-ⓖ ⓑỏռ-𝖌 này rồi.

Quần bị cởi, hai chân hơi bị tách ra, trái tim Chu Hựu Chỉ nhanh chóng đập thình thịch.

Thẩm Hoài Dư cúi mình xuống, để dương v*t 𝖓óⓝ*ℊ 🅱️ỏ*ռ*🌀 của mình ở giữa chân cô, tách hai cánh thịt mềm của cô ra, cọ đỉnh đầu bóng loáng vào hoa đế của cô.

Lúc trước đã dùng miệng thưởng thức nơi này rồi, đây là chốt mở nhạy cảm nhất của cô, tùy tiện chạm vào một chút là có thể làm cô phát run và 𝓇ê.п r.ỉ.

Chu Hựu Chỉ thốt ra hai tiếng 𝓇ê·п 𝐫·ỉ.

Thẩm Hoài Dư bị cô ép cho phát điên, sợi chỉ trong đầu căng đến sắp đứt.

Qua vài phút, Chu Hựu Chỉ đã biết, đơn giản là Thẩm Hoài Dư không muốn là.𝐦 🌴.ìⓝ.h với mình, anh chỉ cọ ở bên ngoài.

dương v*t lướt qua giữa chân cô, tới cửa vào rồi mà không đi vào, anh bình ổn hơi thở lại, nhịn đến mức đổ mồ hôi hột, quy đầu mở cánh hoa của cô ra, chậm rãi đụng vào âm đế.

Chu Hựu Chỉ hít vội vài hơi, cô xoắn xít dưới thân anh, lại bị anh lấy eo đè lại.

Chóp mũi Thẩm Hoài Dư toát ra mồ hồi, rõ ràng là trời đang lạnh, nhưng cả người nóng hổi, anh chen dương v*t mình vào kẽ 〽️ô_𝓃_🌀 của cô, tìm lấy tay cô, chậm rãi nắm lấy, mười ngón đan xen.

Hơi thở anh gấp gáp nặng nề, thanh âm thấp đến đáng sợ —

"Bé cưng..."

Chu Hựu Chỉ ✝️h·ở 𝐠ấ·𝖕, cầm tay anh lại, nhỉ giọng dẫn dắt ý tình để đáp lại anh, "Dạ."

Chương (1-38 )