← Ch.25 | Ch.27 → |
Nói là muốn làm bằng miệng cho cô nhưng không thể làm ngay và luôn được.
Chu Hựu Chỉ dựa lưng trên sô pha, ngửa đầu ⓗô-n ɱô-ℹ️ anh, đầu lưỡi nó●𝓃●g 🅱ỏ●𝖓●🌀, linh hoạt tiến vào, triền miên quấn quít lấy cô.
Tay anh từ ở bên vòng eo cô rồi hướng lên trên bụng nhỏ, nhẹ xoa hai lần rồi xuống thêm chút nữa.
Đầu ngón tay tự do lên xuống, ngẫu nhiên chạm vào làn da cô, chọc đến mức làm cô rùng cả mình.
Chu Hựu Chỉ không nhịn nổi, chỉ có thể m.ề.Ⓜ️ 𝐦ạ.i kêu "Anh ơi", trong cổ họng cứ ngâm nga một tiếng dài, vừa mềm vừa ngọt.
Thẩm Hoài Dư nặng nề ɱ·ú·𝖙 lấy môi cô, rồi 𝒸ắ·п 〽️·ô·ℹ️ dưới của cô.
Trái tim anh đã hoá thành một bãi nước xuân, 𝒹_ụ_𝒸 ✌️_ọ𝓃_ⓖ đang gào thét muốn bắt nạt cô.
Anh đưa tay xoa môi cô, ngón trỏ và ngón giữa cùng ❌_â_m 𝖓𝖍_ậ_𝖕 vào miệng, Chu Hựu Chỉ ngậm lấy, trong mắt ngấn nước óng ánh.
Khoang miệng ấm áp bao lấy ngón tay anh, dây thần kinh anh cnagf căng chặt, hơi thở cũng nóng hừng hực.
Chu Hựu Chỉ 🦵●ⓘ●ế●𝖒 trong chốc lát rồi kêu một tiếng -
Thẩm Hoài Dư xốc váy cô lên, một tay khác đã hướng lên trên làn da bóng loáng trắng nõn nà của cô, sờ đền vài trắng bằng bông 〽️ề-〽️ 𝐦ạ-𝖎.
Bên viền ren, anh cong ngón tay thăm dò vào, phát hiện bên trong nóng ướt như ý của mình, anh đưa tay vào khiêu khích nơi riêng tư của cô.
Chu Hựu Chỉ cả kinh rồi ngơ ngác chứa đựng cả ngón tay của anh.
Thẩm Hoài Dư cười một tiếng. Anh dịu dàng nhìn cô, rút ngón tay của mình ra, chậm rãi để bên miệng mình 🦵❗.ế.𝐦 lấy, rồi lại 𝐡ô●𝖓 m●ô●𝒾, 🦵·ℹ️ế·Ⓜ️ láp nước bọt của cô.
Mặt Chu Hựu Chỉ căng cứng, đỏ bừng, giây tiếp theo, cô mở to hai mắt nhìn —
Một tay khác cũng 𝖗ú*ⓣ r*🔼 từ quần lót cô... rồi bỏ vào trong miệng.
Ôi, 𝒹·â·𝐦 quá.
Đôi mắt Chu Hựu Chỉ nhắm tịt lại, ngượng đến mức muốn chui vào lòng đất.
Thẩm Hoài Dư nắm lấy quần lót của cô, trầm giọng dò hỏi: "Cởi ra nhé?"
Thật ra cũng không phải hỏi, chỉ là thông báo một tiếng với cô mà thôi, bởi vì khi anh vừa dứt lời thì cởi ngay nó xuống.
Ngón tay lướt qua bờ 〽️ô_𝐧_𝖌 tròn trịa của cô.
Chu Hựu Chỉ ở trong lòng anh khẽ run, uốn éo, quần lót cô bị anh kéo đến xuống chỗ mắt cá chân.
Cởi ra, lại cầm trong tay anh, sau đó đặt bên sô pha.
Chu Hựu Chỉ nhìn thoáng qua quần lót của chính mình, vải màu vàng nhạt nằm ở trên sô pha, một mảnh nho nhỏ, rất lẻ loi.
Nhưng cô không rảnh để quan tâm đến nó.
Anh lật mắt cá chân của cô, một tay cầm một bên, kéo thẳng rồi tách ra. Đôi chân trắng nõn thon dài đáp trên sô pha, anh lật chiếc váy của cô lên, anh mắt trần trụi băn khoăn ở giữa chân của cô.
Chu Hựu Chỉ cảm thấy giữa chân mình lạnh buốt, như có gió lùa vào.
Nhưng trong chốc lát lại bắt đầu nóng lên, có thể là do ánh mắt nóng hực của Thẩm Hoài Dư.
Tay cô nắm lấy lót ghê sô pha, trong đầu chỉ có bức ảnh mà Mạc Hoài Lôi gửi cho cô.
Sợ hãi nhưng cũng mong chờ.
Thẩm Hoài Dư nhích lại gần, bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn đến mức hoảng loạn, miệng lưỡi khô khốc, không khỏi nuốt nước bọt.
〽️·ôⓝ·ⓖ cô đè trên tấm lót sô, giữa chân ướt dầm dề, nhúm lông tơ ⓜề*m 〽️ạ*1 trên vùng kín, mép thịt bừng sáng, rõ ràng là đã tách đùi ra nhưng bên trong vẫn dính lấy nhau, không chịu để lộ ra khung cảnh bên trong.
Thẩm Hoài Dư duỗi tay 𝖘●ờ 💲o●ạ●𝓃●𝐠, Chu Hựu Chỉ run theo.
Anh nói: "Đừng sợ."
Chu Hựu Chỉ không đáp, ngón chân co quắp đinh lấy nhau.
Vươn ngón tay tách ra mép thịt mềm mụp của cô, lộ ra màu hồng nhạt ở bên trong.
Thẩm Hoài Dư nhìn đến hoa mắt, ngón tay ư·ớ·🌴 á·✝️, nơi đó cũng linh hoạt, anh thấy hoa tâm được giấu ở tận bên trong, cùng cái miệng nhỏ ở dưới. Thịt mềm ở chỗ miệng nhỏ mấp máp, đang phun nước ra bên ngoài.
Xem đến ngây người, cũng si mê.
Anh cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào hạt ngọt nhỏ xíu bên trong.
Miệng nhỏ ở phía dưới chợt hút lại.
Một giọt nước mật phun nhỏ ra, chảy xuống theo đường.
Thẩm Hoài Dư thấy khát nước, muốn uống nước đến phát điên.
♓·ơ·𝐢 ✞·𝐡·ở ⓝ·ó·ⓝ·𝐠 𝐫ự·🌜 áp lại gần, đầu lưỡi vươn ra đón lấy giọt mậy, nhưng lại càng khát hơn.
Chu Hựu Chỉ muốn hét chói tai.
Cô có thể cảm nhận được, đầu lưỡi của anh lướt qua rãnh 〽️·ô·𝓃·g của mình, thậm chí đầu lưỡi còn nhếch lên chạm vào nơi riêng tư của ckk.
Cô sốt ruột kéo anh, nói đừng, đừng làm bằng miệng cho cô nữa.
Đến mức sắp khóc nức nở.
Thẩm Hoài Dư đưa tay nắm lấy tay cô, nói: "Em thử xem, dù sao thì sau này cũng sẽ làm mà." Ý tình trong mắt sắp trào ra.
Chu Hựu Chỉ không nói, hừ hừ hai tiếng như là đồng ý.
Thẩm Hoài Dư được cho phép nên anh không cần kiề nể gì nữa.
Ấn háng của cô, cả khuôn mặt như ⓥù-𝐢 ✌️-à-𝐨.
Mở miệng ngậm lấy hạt ngọc, lại duỗi lưỡi, nhanh chóng lướt qua, tốc độ nhanh chóng.
Hơi thở của Chu Hựu Chỉ cũng gấp gáp, trong miệng hức hức, không khỏi kẹp lấy đầu anh.
Κ𝒽𝑜.á.❗ 𝖈ả.ɱ như từng đợt sóng huê rồi, ập lên tảng đá là cô, bọt sóng mãnh liệt ⓝ𝒽ấ·🅿️ n♓·ô, п.ổ ✞.𝐮.𝓃.ɢ trong đầu cô.
Cô có thể cảm nhận được, nước của mình vẫn luôn đang chảy, cũng biết anh đều tiếp nhận được.
Ⓣ●ⓗâ●𝖓 ⓣh●ể và tinh thần cùng chịu κ*íⓒ*𝐡 𝖙♓*í𝒸*𝐡 lớn.
Thân mình cô nhạy cảm, nên được một lúc rồi không nhịn nổi nữa, tiếng kêu đứt quãng xin tha.
"Ngừng... Ngừng... A..."
Căng chân đột nhiên duỗi thẳng, cả người cô căng ra rồi phả hơi ra như khinh khí cầu xẹp xuống, dưới thân cảm thấy nóng cháy.
Thẩm Hoài Dư th●ở 𝖍ổ●п 𝖍●ể●n rồi lau đi vệt nước dưới cằm.
Anh nhìn cô, phát hiện cô ỉu xìu, mềm như bông. Cứ như là bị rút cả 👢●❗●ⓝ●♓ ♓ồ●ռ ... hoặc có thể nói là...
𝐒*ư*ớⓝ*g muốn 𝒸♓●ế●✝️.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |