← Ch.07 | Ch.09 → |
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?" Xem xét khói trắng nghi ngút bốc lên trước mắt, còn có một đám lửa nhỏ đốt ở dưới thùng tắm lớn, Dương Diễm Ca giật mình ngây ngốc hỏi.
Từ sau khi hắn rời khỏi đây, nàng đợi ở trong phòng này được một thời gian, đợi cho đến khi buồn ngủ đến mí mắt đều sắp sụp xuống, mới thấy hắn ở trong thời tiết rét lạnh thế mà lại đổ đầy mồ hôi vội vàng chạy về, nói còn không kịp nói một câu, liền kéo nàng chạy về hướng phòng tắm của 'Thủy Nguyệt Các', sau đó đập vào mắt chính là cảnh tượng như bây giờ đây.
"Giúp chữa khỏi phù thũng đau nhức trên người cô a!" Đổ mồ hôi, hắn bận rộn ngồi xuống thổi lửa, làm cho lửa cháy to chút.
"Dựa vào một thùng nước trong thế này?" Vô cùng hoài nghi.
"Đương nhiên không phải thế này!" Lườm nàng một cái, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy đã bị vũ nhục"Ta ảo thuật còn chưa có xong đâu, đừng kết luận nhanh như vậy được không?" Nói xong, hắn đứng dậy dò xét nước nóng trong thùng, rồi sau đó mới vừa lòng gật gật đầu "Tốt lắm! mức nóng này hẳn là có thể chống đỡ được!"
Đợi đã! Hắn nói lời này là có ý gì? Dương Diễm Ca có loại dự cảm không lành, cẩn thận đặt câu hỏi "Ngươi sẽ không phải là muốn ta đi xuống bị nấu đi?"
"Cuối cùng cũng thông suốt!" Khen ngợi cười dò xét, rất có mùi vị trẻ con dễ dạy.
"Ta muốn trở về phòng!" Cái này Dương Diễm Ca phi thường xác định là hắn đùa bỡn nàng, lập tức xoay mình chạy lấy người.
Hắn nghĩ đến hắn bị nấu từ nhỏ đến lớn, người khác cũng sẽ có thể chống lại loại 'Ngược đãi' kiểu này sao? Nếu nàng khờ khạo nhảy vô nước, không phải lập tức sẽ có thêm một món đồ ăn nữa sao, đồ ăn sẽ được gọi là: Thủy nấu Diễm Ca.
Nếu vì nhanh chóng chữa khỏi vết thương trên người mà cái giá phải trả là một cái mạng nhỏ, thế thì nàng tình nguyện trước chịu xấu xí thêm mười hai hay mười ngày, từ từ chờ vẩy của miệng vết thương khỏi hẳn, tuy rằng chậm một chút, nhưng ít ra còn có cái mạng a!
"Đợi, đợi đã! Đi nhanh như vậy làm gì?" Vội vàng giữ chặt nàng, Nguyệt Tinh Hồn cười to "Sẽ không nóng phỏng cô đâu. Ta không nấu cho nước sôi sùng sục, độ ấm này cô thừa nhận được, không tin bản thân cô thử xem đi!"
Ở dưới sự luân phiên thúc giục của hắn, Dương Diễm Ca không tình nguyện lấy tay dò xét vào trong nước nóng, quả nhiên là trong phạm vi nàng có thể chịu được, bất quá cơ hồ cũng đến điểm giới hạn. Tại độ ấm cao như vậy mà ngâm toàn thân vào, thật đúng là rất vất vả, phải có lực nhẫn nại thật lớn mới được.
Thấy nàng tựa hồ cũng đã đồng ý rồi, Nguyệt Tinh Hồn không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ, trong lúc nàng còn chưa làm rõ ràng lắm hắn muốn làm gì, chỉ thấy chủy thủ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo xẹt qua cổ tay cường tráng.......
"Á.... Ngươi, ngươi làm gì làm bị thương chính mình?" Dương Diễm Ca thét chói tai, vội vàng bắt lấy cánh tay đang chảy ra dòng máu đỏ thẫm của hắn.
"Đừng lo!" Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, Nguyệt Tinh Hồn nâng cánh tay để cho máu của mình chảy từng giọt từng giọt vào trong thùng tắm, chỉ thấy thùng nước vốn dĩ trong vắt nháy mắt đã nhiễm hồng một mảnh.
Chưa được bao lâu, chỉ thấy cổ tay vốn dĩ bị rạch ra một đạo vết thương, tốc độ máu chảy ra chậm dần cuối cùng cũng dừng hẳn, sau đó kỳ tích là, miệng vết thương thế nhưng dần dần co rút rồi khép lại, chỉ còn lại một vệt vết thương màu đỏ rất nhỏ, giống như công khai biểu thị với người khác rằng, nơi này mới vừa rồi quả thực có một miệng vết thương.
"Đây chính là bí phương độc nhất vô nhị của ta nha, có thể khiến cho thương thế của cô một ngày liền khỏi hẳn, hoàn toàn không để lại một vết sẹo nào". Nguyệt Tinh Hồn trong nháy mắt hi hi cười nói.
Hắn từ nhỏ đã bị cha dùng trăm ngàn loại linh dược quý hiếm để nấu luyện, những dược liệu trân quý này đã trải qua sự hấp thu của cơ thể, toàn bộ đều ngưng tụ ở trong máu của hắn. Này các loại kỳ hoa trân dược tích lũy hơn hai mươi năm cũng không phải là nói chơi đâu, một giọt máu thôi cũng có thể cứu sống tính mạng của một người gần kề cái chết, có thể thấy được loại thần hiệu này là thần kỳ cỡ nào.
"Ngươi... ngươi..." Nhất thời bị kinh sợ, Dương Diễm Ca lại lúng ta lúng túng không thể nói thành câu.
"Còn ngốc đó làm gì? mau thoát y xuống nước a!" Xem nàng động cũng không động, Nguyệt Tinh Hồn cười thúc giục.
"Thoát, thoát y?" Sợ tới mức vừa mới phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng lấy tay che ngực, một bộ dáng thề chết không theo.
Di! Làm gì khẩn trương thành như vậy? Kỳ quái ngắm ngắm nàng, Nguyệt Tinh Hồn thế này mới nhớ tới trọng điểm gì đó đã bị mình quên sau đầu, cười đến xấu hổ "Ngại quá... ta đã quên cô là.... Chỉ còn áo đơn cũng được!"
Nghe vậy, nàng âm thầm thở ra, có chút ngượng ngùng xoay lưng lại chậm rãi cởi bỏ áo khoác, cho đến khi chỉ còn lại một kiện áo đơn tuyết trắng, mới chậm rãi tiến vào trong thùng nước nóng, để cho chính mình ngâm trong nước nóng hòa với máu tươi của hắn.
"Nóng quá!" Mới tiến vào trong nước, đôi mi thanh tú của nàng lập tức nhăn lại, có điểm khó chịu nhỏ giọng oán giận.
Nóng? Nữ nhân này rốt cuộc có biết như thế nào mới gọi là nóng hay không? Nguyệt Tinh Hồn lắc đầu giáo huấn "Dương đại cô nương, này đã muốn tính là tốt lắm rồi, nếu cô ngâm qua dược thủy của ta, cô mới có thể chân chính kiến thức đến cái gì mới kêu là nóng!".
"Cũng không phải mỗi người đều giống ngươi trời sinh quái dị!" Chu môi ồn ào phản bác.
"Ha ha.... Quái dị cũng không phải ai muốn cũng được!" Cái này hắn lại càng đắc ý, thuận tay đưa cho nàng một cái khăn lau."Nhún nước lau lau mặt, không ngừng chà lau, để cho những vết sưng vết sẹo trên mặt cũng có thể hấp thu được dược tính. Bởi vì cô không có cách nào đem mặt vùi vào trong nước lâu lắm, đành phải dùng loại phương pháp này". Cẩn thận dặn dò xong, hắn lại ngồi xổm xuống cẩn thận coi độ cháy của lửa, không làm cho ngọn lửa cháy quá lớn, để cho nước nóng quá sẽ làm phỏng nàng.
Im lặng cầm lấy khăn dính nước, đã thấy trên chiếc khăn trắng tinh đã nhiễm màu hồng của máu loãng, nghĩ đến hắn vì nàng mà tự rạch tay làm bị thương bản thân mình, trong lòng không hiểu sao lại có điểm cảm động muốn khóc.
Thì ra hắn đối với nàng rất tốt, tuy ngày thường hắn thích chọc tức nàng, nhưng chỉ khi nào thực sự xảy ra chuyện, hắn khẳng định sẽ vì nàng gánh vác, còn có thể an ủi nàng nữa!
"Uy! Ngươi làm chi đối với ta tốt như vậy?" Mang một chút nghẹn ngào, nàng hơi đỏ mặt, ngực như nai con chạy loạn.
"Bởi vì ta không muốn Định Viễn vương phủ nháo ra lũ lụt a!" Kỳ thực là do không muốn hơn mười ngày sau này muốn tìm nàng đấu võ mồm còn phải bị ngăn trở bởi một cái chăn dầy cợm, rồi cũng không thấy được gương mặt thở phì phì đáng yêu của nàng.
"Ngươi..." Người này thật thích chọc giận nàng nha! Dương Diễm Ca đang muốn nổi sùng lên, thế nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy buồn cười, cơn tức nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, còn bướng bỉnh hất nước vào hắn_kẻ đang chuyên tâm coi lửa.
"Oa, làm cái gì?" Quay đầu lại một thân ẩm ướt, Nguyệt Tinh Hồn như quỷ rống kêu nhảy dựng lên.
"Xứng đáng!" Tiếng cười như chuông bạc vang lên từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Dương Diễm Ca lại tác quái tiếp tục hất nước vào người hắn.
Kỳ quái! Nữ nhân này sao không nổi trận lôi đình như mong muốn nhỉ? Đối với phản ứng của nàng có chút gì đó nhìn không thấu (ta chém), đang lúc phân tâm hết sức thì bị hất đầy nước vào người.
"Tốt! cô lấy oán trả ơn!" Nguyệt Tinh Hồn cũng ác lên, ra vẻ hung ác đến gần bên thùng tắm, vung tay lên, toàn bộ bọt nước đều bắn tung tóe lên trên mặt nàng.
"Oa... ngươi dám hất ta..."
"Hất cô lại như thế nào..."
"Muốn chết..."
"Đến đây nào...."
Đang trong lúc cười đùa kêu náo, hai người dường như đã quên nước ấm hòa với máu này là muốn dùng để trị thương, mãi đến thật lâu sau chơi mệt mới dừng tay nghỉ ngơi, trong thùng nước tắm cũng chỉ còn không đến một nửa, còn chưa được đến lưng của Dương Diễm Ca.
"Ân... nước không có nha!" Cúi đầu nhìn xuống nước, Dương Diễm Ca hồng mặt bật cười.
"Lại thêm nước a!" Lười biếng trả lời.
"Ân... thế thêm nước mới vào còn có dược tính sao?" Ngữ điệu có điểm chờ mong.
"Cô có đề nghị gì?" Sắc mặt bắt đầu chuyển sang xanh mét.
"Muốn hay không lại cắt cổ tay giống hồi nãy nữa?" Thật muốn thưởng thức thêm một lần nữa cái loại biểu diễn thần kỳ này, miệng vết thương chỉ thời gian ngắn liền có thể khép lại.
"Dương Diễm Ca..."
"Thương thương thương!" Ba tiếng chiêng đồng vang lên, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người, chỉ thấy ở một góc đường sáng sủa, một vị đại hán trung niên trên mặt có mấy phần phong sương cùng với hai người nam nữ trẻ tuổi hét to triển khai trận trận, vừa thấy là đã biết đây chính là giang hồ mại võ.
"Xin chào các vị hương thân phụ lão, hôm nay chúng tôi thật may mắn đi đến nơi này, nhờ vào các vị không chê...." Mắt thấy quần chúng vây xem thật đông, đại hán trung niên cao giọng ôm quyền, mở miệng lại toát ra một đoạn lời thoại giải thích."..... Như thế này, liền từ hai đứa con của tại hạ sẽ vì các vị mà biểu diễn võ thuật, thỉnh các vị hương thân có tiền ra tiền, không có tiền cũng xin quý vị góp chút sức dùm...."
Nói liên miên dài dòng một đống lớn xong, đại hán liền lui về phía sau, một đôi nam nữ trẻ tuổi, tướng mạo đoan chính nhảy đi ra, hướng đám đông đang vây xem ôm quyền, tiếp theo hai người lại biểu diễn rất nhiều màn đặc sắc, làm cho quần chúng vây xem vỗ tay không ngớt.
Các hạng mục biểu diễn mới được một đoạn, cô nương dung mạo đoan trang thanh nhã, dáng người xinh đẹp còn không kịp thở một chút, ở trong một mảnh tiếng trầm trồ khen ngợi, vội vàng cầm lấy mâm đồng thu bạc từ đám người vây xem.
"Các vị hương thân phụ lão, này chưa gọi là gì cả! tiếp theo thế này mới được kêu là thần công vô địch, liền từ hai cha con ta biểu diễn cho các vị xem tiết mục khó gặp: đập đá trên ngực...." Đại hán trung niên lại đi về phía trước, đã sớm chuẩn bị sẵn một cái ghế dài để nằm xuống, tiếp theo người con trẻ tuổi liền chuyển một tảng đá lớn đè lên ngực của đại hán trung niên, trong tiếng kinh hô của mọi người, nam tử trẻ tuổi giơ cây búa thật lớn lên, dùng hết sức của bản thân đập mạnh xuống....
"Oa..." Ở trong tiếng thét chói tai của các vị phu nhân và trẻ con nhát gan, tiếng tảng đá lớn vỡ vụn vang lên, hán tử trung niên vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, đứng dậy nhận được tiếng hoan hô nhiệt liệt của mọi người.
"Nào nào nào! đây [ quy lộc hắc mộc cao], là bí phương độc nhất vô nhị của chúng tôi, nó có khả năng trị nội thương ngoại thương, càng có khả năng trị bất kỳ nghi nan tạp chứng gì, chỉ cần có nó, đảm bảo thân thể của các vị hương thân sẽ được mạnh khỏe an khang, không bệnh không đau..." Biểu diễn xong đập đá trên ngực làm mọi người kinh ngạc xong, trung niên hán tử liền đem ra một cái bình đen kịt ra, bắt đầu bán thuốc dán.
Bởi vì màn diễn xuất kinh người này của ông, làm cho mọi người không khỏi tin vài phần, trong lúc nhất thời cũng không ít người kêu to muốn mua, làm cho cả nhà ba người làm xiếc mừng như điên.
Chen chúc trong đám đông, Dương Diễm Ca cầm một gói bánh hoa mai cao, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng cạp trái bắp trên tay (tướng ăn đẹp dễ sợ). Giờ phút này bộ dáng nàng không còn khủng bố giống ngày hôm qua nữa, tất cả các đốm đen, sưng tấy, vết sẹo đã biến mất hoàn toàn, trả về vẻ xinh đẹp vốn có của nàng.
"Họ Nguyệt, ngươi có nghĩ đến chuyện này chưa?" Thôi thôi nam nhân ở bên cạnh, nàng lại cạp một miếng bắp. Ân, ăn ngon!
"Dương đại cô nương, cô có gì dạy bảo?" Cắn hạt dưa, Nguyệt Tinh Hồn nhàn nhã hỏi lại.
Haiz! Chính nàng nhàn rỗi muốn đi chơi, làm gì tha người ta xuống nước chứ? Hôm qua hắn mất máu hai lần a, thân thể vẫn còn khí hư thể nhược, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn mới phục hồi được tinh thần a! làm gì cứng rắn đá hắn xuống giường đây? Thật là nhớ chiếc giường to mềm mại quá đi! Thật muốn nằm lên đó nha!
Trong tay cầm trái bắp chỉ về hướng đám đông đang mua thuốc dán, đột nhiên nàng cười gian nói: "Nhìn đi! Sinh ý thật tốt. Kỳ thực máu trên người ngươi mới đúng là linh đan diệu dược mỗi người cầu mà không được, có nghĩ đến hay không đem máu luyện đan kiếm tiền? Nếu định thế, ta đặt hàng với ngươi trước".
"Là một chủ ý không tệ, có thể lo lắng!" Chà xát cằm, hắn gật đầu ra vẻ đứng đắn nói: "Nếu ngày nào đó ta khốn cùng đến độ không có cơm ăn thì có thể thử xem".
Nha! hắn thực sự cho đó là thật sao? Dương Diễm Ca trừng mắt, đang định nói thêm gì đó, thì lại bị một trận xôn xao vang lên từ đám người ở phía trước dời đi sự chú ý.....
"Tránh ra, tránh ra! Không thấy thiếu gia nhà của ta đến đây sao?" Vài tên hộ vệ đại hán quát to, thô lỗ đẩy đám đông ra mở một cái đường.
Dương Diễm Ca thật tò mò là ai mà kiêu ngạo như vậy, đợi cho đến khi nhìn kỹ lại, đấy chẳng phải là Chu Thiếu Lân đang cười đến thật ghê tởm nghênh ngang đi tới, theo sau còn có bọn thị vệ giương nanh múa vuốt?
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! gần đây sao lại cùng với lưu manh này có nghiệt duyên sâu như thế? Không tới mấy ngày sẽ gặp lại hắn ta một lần! bĩu môi đỏ mọng, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại là tên lưu manh này?"
Bàn tay to đột nhiên ngừng cắn hạt dưa lại, Nguyệt Tinh Hồn ai thán thở dài sửa đúng nàng "Đừng gọi người ta là lưu manh, sẽ vũ nhục lưu manh". Quan trọng nhất là, lưu manh là từ mà Tuyền tiểu tử chuyên môn dùng đến để mắng hắn, một khi nàng kêu như vậy, chẳng phải đem hắn đồng hóa cùng đẳng cấp với tên đó sao? hắn tự nhận chính mình tu hành không đủ, còn không thể đạt đến cảnh giới của Chu Thiếu Lân.
Mắt thấy Chu Thiếu Lân triển khai xua đuổi quần chúng ở phía trước, đang đùa giỡn cô nương làm xiếc, Dương Diễm Ca không kiên nhẫn "Mặc kệ hắn ta kêu là cái gì, ta đã muốn nhìn không nổi nữa!"
Ặc! lại muốn bênh vực kẻ yếu? đôi mắt tinh ranh đảo qua, hắn nhún vai cười nói: "Thế còn chờ gì nữa?"
"Chờ ngươi a!"
"Chờ ta?" Nữ nhân này lại muốn hãm hại hắn cái gì đây?
"Đương nhiên". Gật đầu thật mạnh một cái, phi thường khẳng định "Ta không nghĩ giáo huấn cái loại người tệ hại này mà làm dơ bẩn tay mình, cho nên phần vinh hạnh này dĩ nhiên là nhường cho ngươi rồi!"
"Thật cám ơn cô đã nhường a!" Không muốn bẩn tay mình, cho nên hy sinh hắn, chẳng lẽ hắn trời sinh là mệnh tiện sao? Nguyệt Tinh Hồn nghiến răng nghiến lợi giả cười.
"Không khách khí!" Hào phóng nhận lời cám ơn, nhìn về trước một cái, vội vàng thúc giục sai sử: "Nhanh chút đi a! nanh vuốt của lưu manh kia đả thương cha con người ta, còn cứng rắn lôi kéo cô nương kia đi!"
"Dạ dạ dạ!" Haiz, đã kêu nàng không cần mắng chửi người ta là lưu manh, sao trí nhớ lại không tốt như vậy chứ? Nguyệt Tinh Hồn âm thầm bĩu môi, vẫn là bất đắc dĩ tiến lên chuẩn bị làm 'dơ' tay mình.
Lúc này tất cả mọi người vây xem vừa nhìn thấy Chu Thiếu Lân_ tiểu bá vương của Kinh Thành đến gây sự là đã sớm tránh đi chỗ khác, góc đường to như vậy trừ bỏ một nhà làm xiếc ba người cùng với đám người Chu Thiếu Lân ra, đã không còn một bóng người, toàn bộ mọi người đều chạy đi trốn, dù sao thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, trêu chọc đến phủ Tể tướng cũng không phải dễ ăn đâu.
Nhưng thấy Nguyệt Tinh Hồn vô thanh vô tức (ko tiếng động) đi đến phía sau của Chu Thiếu Lân vẫn đang lôi kéo cô nương làm xiếc, Nguyệt Tinh Hồn vô cùng lễ phép mà mềm nhẹ vỗ vỗ đầu vai của hắn ta.
"Đồ ngu! Vỗ ta làm gì, còn không mau giúp ta đem người áp giải về phủ". Chu Thiếu Lân cũng không thèm nhìn lại, trực tiếp mở miệng đối với người ở phía sau mắng chửi.
"Không cần! cha, đại ca......" Cô nương bán nghệ kinh hoảng khóc kêu, trơ mắt nhìn thân cha cùng với huynh trưởng của mình bị hơn mười đại hán đánh cho hộc máu.
Bàn tay to lại vỗ nhẹ đầu vai của hắn ta.
"Làm cái gì, không phải đã bảo ngươi......" Chu Thiếu Lân tức điên lên quay đầu lại, thì thấy một gã nam tử trẻ tuổi hơi quen mặt đang nhìn mình cười nham nhở, nhe hàm răng trắng bóc ra không hiểu sao lại làm cho hắn ta cảm thấy vô cùng kinh hãi."Ngươi là ai?"
"Không nhớ rõ ta?" Thì ra hắn làm cho người ta không ấn tượng như vậy a! thật là ai oán thở dài, Nguyệt Tinh Hồn trực tiếp đưa tay chỉ về hướng người dễ dàng làm cho hắn ta có ấn tượng khắc sâu"Vị cô nương kia, chắc là ngươi còn nhớ đi?"
Thuận theo phương hướng nhìn lại, nhìn thấy người đang từ phía sau đi tới, một vị cô nương vô cùng tuyệt mỹ đang cười đến thật sáng lạn, Chu Thiếu Lân bị dọa sém chút tè ra quần."Ngươi, ngươi, .... Nàng ..." Mẹ ơi! Như thế nào lại để cho hắn ta gặp phải nữ la sát này? một tháng gần đây là tháng xui của Chu Thiếu Lân hắn sao?
"Ngươi còn nhớ rõ a? tốt lắm! tốt lắm!" Hài lòng gật đầu, thật không thể không kính nể dâm uy của nữ nhân kia lợi hại. Nhìn đi! Chu Thiếu Lân này vừa mới gặp nàng mặt đã xanh lè ra rồi, còn hận không thể biến mất vô tung ngay tại đây."Thế có thể hay không phiền toái ngươi giơ tay đánh khẽ, buông tha cả nhà người ta không?" Phi thường, phi thường khiêm tốn yêu cầu.
Lúc này, Chu Thiếu Lân nào dám ăn gan hùm mật gấu, hơn nữa thấy nàng từng bước đang đến gần, phát run bỏ lại một câu "Thiếu, thiếu gia ta... ta hôm nay không có hứng thú.... Đi!" Lời vừa dứt, bất chấp bọn thủ hạ ngạc nhiên, một mình cụp cái đuôi chạy trước.
Chu Thiếu Lân thật sự là ở trong tay nàng ăn qua đau khổ, biết nàng là người lợi hại trong giang hồ, cho dù có thêm mười mấy người thị vệ nữa thì cũng chưa chắc đánh lại người ta, tục ngữ nói kẻ thất thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này còn không chạy đi nhanh, chẳng lẽ ở lại muốn cho người ta đánh sao?
Đám thị vệ kinh ngạc há hốc mồm thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên đột nhiên mạc danh kỳ diệu chạy lấy người, vì không hiểu cho nên bọn họ cũng bỏ người xuống đuổi theo, dù sao chức trách của bọn họ là bảo vệ an toàn cho thiếu gia, thiếu gia đều đi rồi, nào có đạo lý bọn họ không theo bên cạnh bảo vệ.
Trong chớp mắt, hơn mười người hung thần ác sát cũng bỏ đi sạch sẽ.
"Sao ngươi không đem người ra sức đánh một một chút?" Đi đến bên cạnh hắn, Dương Diễm Ca tinh quái hỏi.
Nữ nhân này thật thị huyết nha! Nguyệt Tinh Hồn nghiêng người nhìn nàng một cái, lắc tay ra vẻ thanh cao "Thiếu gia ta không muốn làm bẩn tay của mình". Quan trọng nhất là, chỉ cần nêu lên uy danh của nàng cũng đủ dọa người rồi, làm gì phải tốn sức ra tay chứ!
Bắt chước lời người khác! Không có ý nghĩa! Dương Diễm Ca mới nghĩ ra lời để châm chích, bỗng dưng....
"Cha, đại ca..." Cô nương làm xiếc suy sụp ngồi trước hai vị thân nhân, hai mắt đẫm lệ kêu khóc.
"Chúng ta không có việc gì....." Lau vết máu bên miệng, hán tử trung niên nâng con trai dậy, an ủi nữ nhi xong, một đôi ánh mắt hiền từ chuyển tới trên người Nguyệt Tinh Hồn, chắp tay nói lời cảm tạ "Đa tạ vị công tử này tương trợ".
"Ta, ta cũng không có làm gì a!" Rất sợ lại rơi vào phiền toái giống như lần trước, Nguyệt Tinh Hồn lần này thế nhưng thông minh, lắc đầu tỏ vẻ mình cái gì cũng không biết. Trên thực tế, quả thực hắn cái cũng chưa làm, chẳng qua là nói vài câu vặt vãnh mà thôi.
Hán tử trung niên cũng không phải là kẻ ngốc, tuy rằng mới vừa rồi bị đánh, thế nhưng hết thảy tình huống ông đều xem ở trong mắt "Công tử thi ân không cầu báo, cả nhà chúng ta cũng không phải hạng người vong ân bội nghĩa, ít nhất cho chúng ta chiêu đãi công tử một chút, để tỏ lòng biết ơn a!" Ân.... Vị công tử này tuấn dật uy phong, diện mạo hiên ngang, thầm nghĩ chắc là gia thế không tệ, không biết đã cưới vợ chưa?
Cảm nhận được đối phương đem chính mình toàn thân cao thấp nhìn quét một lần, không hiểu sao, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy sợ run một trận....
"Đúng vậy! vị công tử này, huynh nhất định phải cho chúng ta tỏ vẻ một chút lòng biết ơn, muội tử của ta thiếu chút nữa rơi vào tay của dâm đồ kia, nếu không phải huynh, nay chúng ta cũng không biết thê thảm tới mức nào". Người con trẻ cực lực cười mời.
"Đúng vậy! công tử, tiểu nữ tử có thể nói là do ngài cứu trở về, thỉnh không cần cự tuyệt hảo ý chiêu đãi của chúng ta" Cô nương trẻ tuổi nhìn thấy ân nhân cứu mạng tuấn dật như thế, con tim không khỏi rung động, đôi mắt ngập nước không khỏi lưu chuyển mấy phần hảo cảm và tình ý, lập tức đỏ mặt mềm giọng muốn nhờ.
Hiện tại là tính huống gì? Họ Nguyệt câu dẫn cô nương nhà người ta sao? từ đầu đến cuối bị bỏ qua một bên, Dương Diễm Ca khi nhìn thấy cô nương làm xiếc hai má ửng hồng cùng với ánh mắt tràn đầy hảo cảm ái muội, trong lòng lập tức sợ run một chút, không hiểu sao cảm thấy rất không phải là tư vị.
"Tốt rồi phải không? Ta phải đi!" Bất mãn bị bỏ qua một bên, đưa tay đẩy hắn, trong khẩu khí có chút phiền chán khả nghi.
Kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, Nguyệt Tinh Hồn ngược lại đối với một nhà ba người mỉm cười có lễ "Ngại quá, chúng ta có việc phải đi trước một bước......"
"Thế cũng đành chịu". Trung niên nam tử khó nén thất vọng."Thế cũng không thể không biết xấu hổ làm chậm trễ công tử".
"Công tử, ít nhất cũng thỉnh báo cho biết đại danh, để cho người một nhà chúng ta biết được". Vị cô nương tuổi trẻ vội vàng hỏi.
"Tại hạ Nguyệt Tinh Hồn". Chỉ cho biết tên hẳn là không có gì đáng ngại! Nguyệt Tinh Hồn thản nhiên hào phóng cho biết, thật tự nhiên lại giương lên một chút tươi cười thân thiết hòa ái, lập tức làm cho trong lòng của cô nương làm xiếc như có nai con chạy loạn, hai má ửng hồng như say rượu.
Cười cười cười! sao hắn không cười chết luôn đi, định quải trọn một lòng hoài xuân cô gái của cô nương nhà người ta sao. Qủa nhiên quạ đen thiên hạ đều là hắc, nam nhân nào cũng đều là cùng một cái dạng, thấy nữ nhân liền giả mù sa mưa, tự cho là phong lưu tiêu sái nơi nơi loạn cười, như thế nào chưa từng thấy hắn cười với nàng như vậy, còn nói chuyện lại ôn nhu như vậy?
Đáy lòng Dương Diễm Ca cay đắng, nhìn hắn bình thản cười quyến rũ, một cơn giận không tên bùng lên, cũng không quản còn người khác ở đây, giống như cho hả giận giơ chân lên dùng hết mười phần sức lực nhắm thẳng ngay chân của hắn đá một cước...
"Oa..." Cực kỳ bi thảm thê lương kêu đau, Nguyệt Tinh Hồn chỉ kém chút chảy xuống nam nhi lệ trân quý, đau ôm chân của mình nhảy nhảy lò cò, bi tráng kêu oan "Cô nữ nhân này.... ta lại chỗ nào chọc giận cô, nhưng lại thừa dịp ta chưa chuẩn bị mà đánh lén".
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời liền quay đầu chạy lấy người.
Hắc! nữ nhân này đang bực bội cái gì, giận cái gì a? Hết thảy trên mặt nàng đều cho thấy, là nàng còn gì bất mãn sao? Tự dưng bị đá Nguyệt Tinh Hồn mặc dù cảm thấy chính mình thật sự xui xẻo, thấy nàng thở phì phì đi xa, vẫn là thực không chịu thua kém muốn đi lên đuổi theo.
"Nguyệt công tử!"
"Có việc?" Mới vừa cất bước, lại bị giọng nữ phía sau làm cho ngừng lại bước chân.
"Vị cô nương kia là người nào của Nguyệt công tử?" Thấy mặt hắn đầy vẻ lo lắng, cô nương làm xiếc trái tim như treo giữa không trung lớn mật hỏi, chỉ mong đáp án không phải như mình nghĩ.
Haiz, nàng chân ngắn, tại sao đi nhanh như vậy? Thấy Dương Diễm Ca đi càng lúc càng xa, hoàn toàn không có dấu hiện ngừng lại, Nguyệt Tinh Hồn thế này thì nóng nảy, cảm thấy không yên lòng bỏ xuống một câu "Là nương tử chưa quá môn của ta!" Lời còn chưa dứt, người đã vội vàng đuổi theo, trong miệng còn không quên gọi to "Dương đại cô nương, Diễm Ca, Diễm nhi.... Đợi ta với a!"
Haiz, thì ra đã có hôn phối, đáng tiếc a! tai nghe dần dần đi xa, loáng thoáng còn nghe vài tiếng đối thoại, hán tử trung niên thất vọng không thôi.
Thì ra... cô nương làm xiếc ủ rũ, một gốc tình si vừa mới nẩy mầm đã bị chém đi.
"Hắc! cô rốt cuộc sử cái gì tính tình?" Một đường theo sát ở phía sau nàng, Nguyệt Tinh Hồn cảm thấy chính mình thật oan uổng, căn bản muốn làm không rõ lắm nàng đang bực cái gì? rõ ràng trước một khắc còn đang hoàn hảo không có gì, ngay sau đó lại đối xử lạnh lùng, đúng là tiêu chuẩn trở mặt như lật sách, thật là khó hầu hạ!
"Ta không muốn ngươi hầu hạ, ngươi đi a! đi hầu hạ người khác a!" Dương Diễm Ca giận dỗi không thôi, căm giận đẩy hắn ra quát mắng.
A! từ lúc nào hắn đã đem lời ở tận đáy lòng nói ra? Nguyệt Tinh Hồn đến khi nghe được lời quát khẽ của nàng, thế này mới phát giác chính mình lỡ miệng nói ra, không khỏi cười làm lành "Hầu hạ Dương đại cô nương ngài, là vinh hạnh của tiểu nhân, tiểu nhân nào dám nói hai lời!"
Âm điệu cùng với biểu tình khoa trương, thiếu chút nữa làm cho đang bực mình không thôi Dương Diễm Ca đương trường cười ra tiếng, thế nhưng đối diện với bạc môi mỉm cười quỷ quái dối trá của hắn lại làm cho nàng nhớ lại mới vừa rồi hắn đối với cô nương khác cũng tươi cười thân thiết ôn hòa, lửa giận lại nổi lên trong bụng.
"Cười cười cười! ngươi thích cười thì đi cười với cô nương làm xiếc kìa! Bổn cô nương cũng không hiếm lạ ngươi tới hầu hạ bồi cười". Một tay đem mặt cười đang tới gần của hắn đẩy ra, trong giọng nói của nàng chứa đầy ghen tuông nồng đậm.
Ha ha... hắn không phải ngửi được mùi giấm chua đó chứ? Cuối cùng cũng hiểu được tại sao nàng biến sắc, dùng trở mặt mà chống đỡ tâm tư biến đổi, Nguyệt Tinh Hồn không khỏi mừng như điên, đưa lên trước nụ cười gian hề hề "Cô... ghen sao?"
"Ai, ai ghen tị... ngươi đừng tự tin như thế!" Ngữ điệu lắp bắp cùng với phấn nhan ửng hồng, làm cho lời nói biện minh này của nàng không có một chút sức thuyết phục nào.
Ha! Thì ra là ghen tị thiệt! không hiểu sao như có một mùi hương ngây ngất, trong nháy mắt làm cho hắn vui vẻ không thôi."Thừa nhận ghen tuông cũng không sao! ta sẽ không để ý a" Ha ha... trên thực tế, hắn cao hứng còn không kịp nữa là!
"Lỗ tai ngươi điếc hả! nói không có chính là không có, nghe không hiểu tiếng người sao?"Muốn chết! nàng tuyệt đối không thừa nhận từ...ghen, thật muốn nói thêm, nhưng đáy lòng lại có chút chua, có chút chát, có chút không thoải mái, có chút muốn nhét hắn vào trong tay áo, để cho hắn không thể si ngốc cười với cô nương khác.... Này tuyệt đối là không phải ghen!
"Ha ha... chua a... chua a...." Mặc kệ nàng giải thích như thế nào, Nguyệt Tinh Hồn tự mình đắc ý rung đùi tựa như học trò nghèo ngâm nga sách, còn cười gian hề hề vứt cho nàng một cái ánh mắt biểu lộ 'Hết thảy ta đây đều rõ'.
"Đã nói với ngươi là không phải..." Từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, liều lĩnh xông lên đuổi đánh hắn.
"Ha ha... thật chua, thật chua, bất quá ta thích a!" Dang rộng cánh tay ra ôm lấy thân hình kiều nhỏ nhào tới của nàng, trực tiếp kiềm nàng ở trước ngực, một chút cũng không thèm để ý bây giờ đang là ban ngày ban mặt, mà còn là ở trên đường cái, trực tiếp ôm một cách vui vẻ thoải mái.
Hắn thích? Lời này là có ý gì đây? Tim đập thình thịch, gương mặt Dương Diễm Ca đỏ ửng, nhỏ giọng xấu hổ kêu: "Còn, còn không mau buông tay! Có người nhìn kìa!"
Ý là không có người nhìn thấy là có thể muốn làm gì thì làm sao? Nguyệt Tinh Hồn cười gian không thôi, cũng chịu nghe lời thả người, còn đùa dai cúi đầu ở bên tai nàng cười nói ra nghi vấn của chính mình, lập tức rước lấy nàng xấu hổ quẫn quát, lại bắt đầu một trận đuổi đánh....
Trong lúc hai người cãi nhau ầm ỹ, không biết lúc nào đã đuổi tới Thiên Hương Lầu_ nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau ở Kinh Thành.
"Ngừng!" Nhìn ba chữ to trên tấm biển, hắn giơ tay lên kêu ngừng, cái mũi linh mẫn ngửi ngửi, khóe miệng dính chất lỏng nước miếng trong suốt khả nghi, không đầu không đuôi hỏi: "Có ngửi được hay không?"
Cũng may Dương Diễm Ca với hắn là cùng một loại người, đối với vấn đề đột nhiên tung ra này lập tức có thể lý giải."Có! Thơm quá! Ta đã đói bụng!" Hai tay nhỏ bé ấn bụng, vô cùng nhanh chóng trả lời một cách chính xác.
Haiz! Quả nhiên là mệnh định trời sinh, ăn ý tốt vô cùng, ngay cả bồi dưỡng cũng không cần (ý nói là ko cần thời gian để bồi dưỡng tình cảm với ăn ý đó!)
"Ăn một bữa cơm Hoàng đế* thật lớn, đi!" Kéo người, dẫn đầu hùng hổ tiến vào.
* Có thể hiểu là đi ăn một bữa cơm ngon như hoàng đế ăn hoặc là ăn mà ko phải trả tiền.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |