Tiệm giặt là và rạp chiếu phim
← Ch.05 | Ch.07 → |
Mé ngoài cánh tay phải anh ta xăm một con thanh long đang nhe nanh múa vuốt, mé trong cánh tay phải lại xăm Lục tự Đại Minh chú: "Án ma ni bát mê hồng". Hai thứ này hợp lại, ý tứ đại khái là một loại ma pháp hắc đạo có khả năng công kích lẫn phòng thủ.
1
Sáng sớm tỉnh dậy, anh tôi đã nằm trên giường ngủ say như heo chết.
Ông anh tôi không chỉ làm thêm để dành một món tiền trả khoản vay đóng học phí, mà còn muốn mua một chiếc ô tô cũ tập lái, anh ta bảo cứ lái xe của bạn cũng ngại, vả lại ngộ nhỡ va đụng hỏng mất cái gì thì vừa phải đi sửa vừa phải xin lỗi, chẳng bằng mua một chiếc xe của chính mình cho yên tâm thoải mái. Vì vậy, cuối tuần tôi và anh trai gần như không chạm mặt nhau, nghĩ lại thì tình cảnh của anh ta cũng thê thảm lắm.
Tôi đi xuống nhà, bố mẹ đang ở trong phòng khách làm việc nhà.
"Con gái, con có bạn trai rồi à?" Bố tôi nói đùa.
"Vớ vẩn." Tôi mở tủ lạnh, rót sữa tươi vào cốc coi như bữa sáng.
"Con tự đi mở cửa mà xem, bạn trai đưa quà đến rồi kia kìa." Mẹ tôi cũng cười rất kỳ lạ.
"Mới sáng sớm đã làm ra vẻ quái dị rồi, có phải nhà Simpson (1) hay gia đình Addams đâu mà." Tôi cầm cốc thủy tinh vừa uốngvừa đi ra mở cửa.
Chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi đã dựng ngay ngắn trước cửa nhà.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra, khỏi cần phải nói, lớp xe cũng được thay mới rồi.
"Hả? Thế này là thế nào?" Tôi lập tức nghĩ đến A Thác, cái anh này chắc không đến nỗi thừa hơi giúp tôi sửa xe đạp xong rồi đạp về đây đấy chứ! Hết sức đáng ngờ, đặc biệt là tối qua anh ta còn cố ý hỏi xem nhà tôi là nhà nào.
Vấn đề là, tôi đã khóa vào rồi cơ mà!
"Anh chàng khách quen của quán cà phê kia có ý với con gái nhà chúng ta rồi đấy!" Bố nói với mẹ, giọng rất to.
"Bọn trẻ bây giờ đúng là muốn quản cũng không quản nổi, lãng mạn bừa bãi quá nhỉ?" Mẹ trả lời bố, đúng là một đôi trời sinh.
Tôi vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng A Thác giúp tôi đạp xe về, đúng là cũng bớt được khá nhiều phiền phức.
Chập tối, A Thác đi xe máy đến quán net đón tôi, tôi cảm ơn anh ta trước, sau đó bắt đầu trách anh ta sao rỗi việc như vậy.
Câu trả lời của A Thác rất đơn giản, anh ta nói mình vừa vào học, nhàn rỗi không việc gì làm, lại có thói quen tập thể dục trước khi ngủ, nên khuya hôm qua đã dắt xe đến trước hàng sửa xe quen thuộc, dán mảnh giấy nói cần thay lốp mới, sáng sớm ra lại giúp tôi đạp xe về trước cửa nhà, sau đó lên xe buýt trở về chỗ ngủ.
"Hàng sửa xe quen? Dán mảnh giấy?" Tôi không tin, dán mảnh giấy là người ta sẽ tự động sửa xe đạp cho chắc.
"Ừ, anh biết mở khóa xe đạp cũng là do họ dạy đấy, rất đơn giản, em muốn học anh có thể dạy em." A Thác nói chuyện rất ngay thẳng, như thể những điều mình nói là lẽ đương nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất quái dị.
Mười phút sau, A Thác chở tôi đi qua đường hầm, chui vào một ngõ nhỏ, sau đó lại rẽ vào một cái ngách bên trong ngõ. Cuối cùng, dừng lại bên ngoài một tiệm giặt là tự phục vụ.
Rốt cuộc tôi cũng biết thím Kim Đao là ai.
"A Thác! Đến giặt quần áo hay là ăn cơm."
Giọng thím Kim Đao rất lớn, bộ dạng trông như quản giáo trưởng trong nhà ngục nữ.
"Thím Kim Đao! Hôm nay là Chủ nhật! Thím không định bảo cháu là tính không vào bếp đấy chứ!"
Giọng A Thác cũng to lên theo, vừa nói vừa cười.
"May mà mày vẫn còn nhớ đấy, cũng có lộc ăn lắm, ấy? Cô bé bên cạnh mày là..."
Thím Kim Đao để lộ chiếc răng vàng lấp lóa, tò mò xoa xoa đầu tôi.
"Bạn cháu, vừa mới quen chưa lâu, tên là Tư Huỳnh."
A Thác vỗ mạnh lên vai tôi, khiến tôi có cảm giác nội lực của A Thác sắp đánh cho mình sụm ra luôn.
"Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng." Tôi bổ sung, tuy rằng thần hồn đã hoàn toàn đờ đẫn.
Thím Kim Đao là bà chủ của một tiệm giặt là.
Đúng đấy, đúng đấy, rất xin lỗi bạn không nghe lầm đâu, bọn tôi đến một tiệm giặt là ăn cơm. Tôi gần như ngớ người ra.
"Vậy mày với bạn gái giúp thím trông tiệm một lúc nhé, lão chết tiệt nhà thím vẫn chưa về, thật là chẳng nể mặt bà vợ này chút nào." Thím Kim Đao sau đó lại chửi đổng mấy câu, rồi một mình đi lên tầng, để lại những tiếng "u u u u..." liên tu bất tận của dàn âm thanh lập thể máy giặt.
"A Thác?" Nét mặt tôi hẳn là rất ngốc rất ngốc.
"Ừm." Vẻ mặt A Thác lại giống như Armstrong vừa lên Mặt trăng.
"Trong tiệm giặt là? Anh muốn mời em ăn tối trong tiệm giặt là." Tôi túm lấy cánh tay A Thác lắc mạnh, muốn lắc cho đầu óc anh ta trở lại dải tần số của người bình thường.
Tôi vốn tưởng rằng tối nay có thể đến những nơi như Matador hay Ponderosa ăn một bữa no nê, dẫu sao thì ơn tái tạo cũng quý báu như vậy kia mà, không khéo còn được hưởng thụ cả dịch vụ cao cấp của nhà hàng lớn, bét nhất bét nhất, thì cũng phải là Dominos Pizza bố đói con đói con đói hay là Noble mới phải chứ.
"Không phải tiệm giặt là! Mà là thím Kim Đao!" Vẻ mặt A Thác không chỉ đắc ý, mà còn cười như Châu Tinh Trì vớ được bài Thùng phá sảnh(2).
"Ừ, thím Kim Đao." Mặt tôi nhất định đang xị ra, suýt chút nữa không bật nổi ngón tay cái.
"Tài nấu ăn vô địch Tân Trúc, mười hai năm trước đã có biệt hiệu là Mỹ nhân nhà bếp - thím... Kim... Đao... !" A Thác kêu toáng lên, thiếu điều rút ngay trong túi ra bài Thùng phá sảnh ăn đứt cơ tất cả các loại bài sảnh khác. (2)
2
Tôi và A Thác trông tiệm giặt là không công bốn mươi phút, nói thực lòng, chỉ nhờ tiếng u u đinh tai nhức óc của máy giặt mà tôi đã đủ đầu váng mắt hoa rồi, A Thác còn bắt đầu nói mấy chuyện người ngoài hành tinh với tôi, thực tình là tôi không tin trên đời này có người ngoài hành tinh cho lắm, thế nên đầu lại càng thêm váng vất.
"Em tin trên đời có chuyện thế thật không? Hồi trước anh có người hàng xóm suốt ngày nói xung quanh ông ta lúc nào cũng có đủ thể loại người ngoài hành tinh đi qua đi lại, thoạt đầu tất nhiên là anh không tin rồi, nhưng ông ta vẫn cứ nói mãi nói mãi như con chim cúc cu ấy, nào là người hành tinh Trứng Cuộn trông giống hệt kem trứng cuộn. Mẹ Donald này, người hành tinh Cứu Hỏa ăn mặc giớng như lính cứu hỏa này, người hành tinh Dưa Hấu thích tặng quà sinh nhật cho người ta này, hoa mày chóng mặt, nói cho đầu óc anh cũng biêng biêng luôn? A Thác thở dài, song ánh mắt lại rất đắc ý: "Nhưng mà cuối cùng anh đã tin rồi?
"Anh thực sự rất lương thiện." Tai vỗ vai á Thác, mặc dù tôi cũng rất lương thiện, sẵn lòng nghe anh ta nói nhảm.
Không lâu sau, ông chồng chết tiệt mà thím Kim Đao nhắc tới quay vể, thấy gương mặt mới là tôi, chú ta có vẻ rất vui, sảng khoái đóng cửa tiệm, hò hét rủ chúng tôi cùng ăn bữa tối!
"Hôm nay chỉ có cháu với bạn đến thôi à?" A Thác muốn ngăn chồng thím Kim Đao kéo cửa sắt xuống.
"Cả Thiết Đầu nữa, nhưng Thiết Đầu có chìa khóa sẽ tự mở cửa!" Chú Kim Đao hờ hững như không.
"Thiết Đầu là ai thế?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Còn Thiết Đầu nào nữa Tất nhiên là Thiết Đầu ở quán karaoke Thiếu Lâm Tự rồi!" Chú Kim Đao cười hì hì, tôi đầu hàng.
Lên tầng hai của tiệm giặt là, không gian bài trí khác hẳn tầng một làm tôi kinh ngạc hết cỡ.
Sàn gỗ tự nhiên màu sẫm, trên hai nhóm tường tỏa ra ánh đèn halogen màu vàng nhạt ấm áp, một chiếc bàn gỗ hạch đào hình bầu dục dày dặn, một bức tranh lớn như kiểu do trẻ con bôi nguệch ngoạc trong lúc chơi đùa treo lơ lửng dưới trần nhà.
Bài trí đơn giản, bầu không khí đơn giản.
Quan trọng nhất là, năm khay đồ ăn nắp bạc lấp lánh, cùng cả mấy bộ dao đĩa kiểu Tây được bày biện ngay ngắn.
"Lịch sự thế cơ à?" Tôi trầm trồ kinh ngạc.
"Tất nhiên rồi, một tuần thím Kim Đao chỉ vào bếp có một lần thôi, những lúc khác toàn là chú Kim Đao nấu linh tinh, không thể ăn được. A Thác nói, đoạn giúp tôi kéo ghế, coi như cũng có chút phong độ quý ông.
"Đừng đợi Thiết Đầu nữa, chúng ta bắt đầu thôi, ha ha!" Chú Kim Đao cười hì hì, cầm muôi canh gõ mạnh vào nắp khay thức ăn.
Thím Kim Đao mặc tạp để trắng bước ra khỏi bếp, tay cầm một chai rượu vang đỏ, cười còn giống Phật Di Lặc hơn cả Phật Di Lặc.
"Không đợi được nữa à? Hai chục năm rồi, vậy mà lần nào cũng không đợi được Thím Kim Đao cười tình tứ hết sức, chẳng biết đã kẻ mắt từ bao giờ.
"Món ăn của em cũng giống như em vậy, mỹ vị trần niên hai mươi năm, vẻ phong tình chẳng hề suy sút, phải không Chú Kim Đao dạt dào tình cảm, toàn thân tôi nổi da gà.
Quả là một cặp vợ chồng khiến người ta buồn nôn muốn chết!
"Hôm nay ăn gì vậy? Không được khiến bạn cháu thất vọng đâu đấy nhé!" A Thác vỗ vỗ tay, tôi đành miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
"Thằng nhãi kia, đồ ăn của thím đã bao giờ khiến mày phải thất vọng chưa?"
Thím Kim Đao cười khành khạch, sau đó lần lượt mở từng cái nắp màu bạc đậy đổ ăn ngon lành.
Món đầu tiên, đẹp đẽ lóa mắt, khiến tôi cảm giác được âm thanh của đồng tử mình đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Bảy loại hoa quả được sắp xếp theo vị trí ngũ hành của năm loại màu sắc với thịt gà thái vụn và khoai tây nghiền làm nền.
"Thịt nguội kỳ ảo Ngũ sắc thất quả nghênh kê!" A Thác hưng phấn kêu lên.
Hai tay thím Kim Đao và chú Kim Đao giơ lên quá đầu, chụm thành một vòng tròn, xác nhận đáp án đúng.
Món thứ hai, mùi thơm nồng nàn, khứu giác của tôi bị chinh phục trong nháy mắt, cả ngón tay cũng cảm thấy tê dại.
Nửa con gà được chặt ra rất chuẩn, cùng với một con cá rô phi cũng được mổ xẻ gọn gàng xếp thành hình Thái Cực, mùi thơm điếc mũi cuốn cuộn ùa đến như sóng biển dâng trào.
"Đợi đã! Không ngờ lại là Gà đấu rô phi thập hương nhuyển cân tán à!"
A Thác trầm trồ khen ngợi, tựa hồ đã mười năm chưa được ăn cái món tên gọi quái dị tào lao này vậy.
Món thứ ba, đậm đà ngào ngạt, chỉ nhìn thôi cũng có thể thưởng thức được sự mê hoặc hấp dẫn tầng tầng lớp lớp phía sau mùi hương nồng đậm ấy.
Tôi trông món này có vẻ là sườn cừu (hoặc sườn bò) nướng rưới nước xốt màu xanh lục, dừng kèm các loại rau quả xanh.
"Hôm nay đúng là có lộc ăn, Tư Huỳnh, em đoán xem món này tên gì?" A Thác mời tôi đoán, đáng tiếc tôi lại không có thiên phú đoán bừa.
"Em nghĩ chắc là Tam dương khai thái Thanh Hải Vô Thượng sư à." Tôi nói ra một câu bản thân cho là tức cười.
Gần đúng rồi, đây là ca khúc đầu tiên trong album Đen xanh đỏ tình yêu, Đời cô gái chăn cừu".
Chú Kim Đao khen ngợi tôi, đáng tiếc là tôi cố gắng nghĩ mãi cũngkhông ra hai cái tên này tại sao lại gần giống nhau.
Món thứ tư, nhuệ khí ngất trời, tôi dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết đây nhất định là món bắt buộc phải có trong các buổi yến tiệc của cao thủ võ lâm.
Măng tươi chĩa lên tua tủa, xốt trắng lai láng như nước chảy mây trôi, đậu xanh và củ cải đỏ được bày theo Thiên Cương Bắc Đẩu trận hộ pháp ở giữa.
"Lợi hại, lợi hại, quả không hổ là món măng Tung hoành thiên sơn vạn thủy."
Một người đầu trọc vừa vỗ tay, vừa từ dưới nhà đi lên.
"Anh càng ngày càng lợi hại đấy! Chẳng cần nhìn cĩng ngửi ra được!"
A Thác nhìn người đầu trọc, đây nhất định là Thiết Đầu thần bí có chìa khóa vào nhà thím Kim Đao rồi.
"Quá khen quá khen, võ công Thiếu Lâm tự, một phép thông vạn phép, trăm huyệt toàn thân đều khai thông, mũi cũng thông rồi."
Thiết Đầu giọng sang sảng, chỉ thiếu mỗi cầm hoa mỉm cười(4). Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nở nụ cười thân thiện.
Tôi cũng cười, thật chỉ muốn giới thiệu người thính mũi này làm quen với một người thính mũi khác là Albus, để hai bên cọ xát một phen.
Theo phép quy nạp, những người thính mũi đều là bậc kỳ tài có công năng đặc dị, ví dụ như Thiết Đầu, Albus, và cả Sở Lưu Hương danh tiếng lẫy lừng nữa, có lẽ tôi cũng nên đi luyện mũi mình, để xem thi đại học kết quả có tốt hơn tí nào không.
"Món thứ năm, ai nói ra được tên, tối nay bà thím này không thu tiền của người đấy."
Thím Kim Đao cầm muôi múc canh gõ lên nắp đậy, chúng tôi đều làm ra vẻ chống mắt mongchờ.
Nắp bạc mở ra, bên trong là một bát canh.
Nước canh trong vắt, nhưng lại có một vạt đỏ, cà chua và cá chình nhẹ nhàng cuốn lấy nhau. Con cá chình tựa như đang mỉm cười, hẳn là rất hài lòng được chôn chung với cà chua.
Thiết Đầu lộ vẻ khỏ xử, lắc đầu quầy quậy. A Thác trầm ngâm do dự, cặp mắt lúc mở to lúc lại híp vào.
Món ăn này chắc rất hiếm khi được đưa ra.
"Để tôi đoán xem nào, cà chua và cá chình, Giữa người với trời mãi không có chuyện yêu đương?"Thiết Đầu cắn ngón tay, trả lời tầm bậy tầm bạ.
"Để cháu thử xem, chắc là Cà chua phẫn nộ cá chình không chịu nói lý rồi!"
A Thác hừng hực khí thế, đây là vẻ mặt có chủ kiến nhất của anh ta mà tôi từng trông thấy.
Đáng tiếc, tôi không nhận la rốt cuộc cà chua phẫn nộ ở đâu?
"Theo em thấy thì là Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng. Tôi cũng không chịu lép vế.
"Trả lời đúng rồi! Chính là Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng!"
Thím Kim Đao kêu lên, chú Kim Đao vỗ tay đôm đốp.
Tôi ngẩn người ra, chuyện này quả là hết sức ly kỳ.
"Mọi người bắt đầu đi! Tối nay thím vui quá là vui!"
Trong tiếng cười sảng khoái của thím Kim Đao, chúng tôi vui vẻ động tay động chân dùng bữa, tôi lại càng hưng phấn mãi không thôi vì trả lời đúng cái đáp án không đâu vào đâu kia.
"Đúng rồi, thím Kim Đao, sao thím có thể nấu ra những món ngon nhường này chứ, cứ như là siêu đầu bếp vậy." Tôi cầm dĩa xiên một đống salad gà vào đĩa của mình, vui vẻ nói.
"Tối nay đến tiệm giặt là ăn cơm, đúng là một câu chuyện kỳ diệu.
"Siêu đầu bếp? Thím Kim Đao còn lợi hại hơn siêu đầu bếp mấy lần ấy chứ!
Chỉ nghe tên món ăn thôi đã biết mức độ sáng tạo của một người lôi, làm đầu bếp coi trọng linh cảm lắm đấy nhé!" A Thác giảng giải theo nghĩav ụ, đoạn giúp tôi rót một chút rượu vang đỏ khai vị mà thiếu nữ vị thành niên không nên uống.
Điều này thì là thật, vợ chú nấu ăn giỏi nhất đấy, nếu không phải lấy người mở tiệm giặt là như chú, bây giờ không biết thím ấy đã làm siêu đầu bếp ở nhà hàng năm sao nào rồi! Chúng ta muốn ăn bữa này, phải bỏ ra cả vạn đồng cũng không đủ ấy chứ!" Chú Kim Đao tình tứ nhìn thím Kim Đao bên cạnh, bắt đầu kể lại câu chuyện sến sẩm ngày xưa.
3
Thì ra hơn hai chục năm trước thím Kim Đao là nhân vật nổi như cồn trong giới nấu ăn ở Tân Trúc, tài nghệ vô song, dung mạo cũng được xưng tụng là có một không hai, thím làm đầu bếp ở một khách sạn lớn của nhà nước, khách sạn còn định đầu tư cho thím sang Nhật học thêm về chế biến thực phẩm.
Còn chú Kim Đao, vốn là người đưa gas thời vụ, mỗi tuần đều phải đến nhà bếp khách sạn ba lần, sớm đã ngưỡng mộ thím từ lâu, khổ nỗi không có cơ hội bày tỏ tấc lòng.
Một hôm, chú Kim Đao lại đưa ga đến nhà bếp khách sạn, trông thấy thím bận thái rau đến không ngẩng đầu lên được, hồi tưởng lại, hình như thím thường xuyên mất khá nhiều thời gian vất vả thái rau. Vậy là, chú Kim Đao trở về liền đặt mua qua bưu điện một con dao tuyệt thế sản xuất ở Kim Môn, khổ luyện kỹ xảo thái rau nhanh như chớp, đợi đến thời điểm mấu chốt có thể thể hiện tài năng.
Trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng để chú Kim Đao đợi được đến ngày đó, thím Kim Đao bận túi bụi trong bếp, chú Kim Đao liền khảng khái làm việc nghĩa, bỏ bình gas trên vai xuống, rút vũ khí ra, vung đao lên chém vèo vèo, gió thổi lá rơi trong nhà bếp, các loại rau củ đều bị dẹp yên.
"Tên anh là, vì em, từ ngày hôm nay anh sẽ đổi thành Kim Đao."
"Kim Đao? Tên nghe sát khí quá."
"Đúng thế, vì em, có thêm chút sát khí anh cũng vui lòng nhận lấy."
"Đao, anh ăn đồ em nấu chưa?"
"Anh nghèo, không ăn nổi, nhưng rồi sẽ có ngày anh tiết kiệm đủ tiền, hãy đợi anh."
"Không cần đợi, em về nhà anh nấu cho anh ăn."
Từ hôm ấy, tên của thím đổi thành thím Kim Đao.
Thím từ bỏ khách sạn lớn, bước vào nhà bếp nhỏ của người giao gas, mấy năm sau, người giao gas mở một tiệm giặt là, thím liền thăng cấp thành bà chủ, lại còn làm mẹ của hai đứa trẻ nữa.
Thật là lãng mạn, thật là vớ vẫn!
"Thực ra thím đã chán ngấy mùi khói dầu trong nhà hàng lớn rồi, chậc, mấy người không hiểu nỗi khổ của việc ngày ngày phải nấu ăn đâu, chẳng được hưởng thụ chút lạc thú nấu nướng nào, chỉ có sặc khói chết thôi. Con người ta già nhanh lắm, tuổi xuân quan trọng hơn hết thảy mà, đúng không?" Thím Kim Đao chậm rãi gỡ xương cá rô phi, nói.
"Quan trọng hơn nữa là, những kẻ trả tiền mời thím mày nấu ăn cứ tưởng trả tiền đã là đủ lắm rồi, không chịu cho thím mày tự đặt tên món ăn! Mẹ cha nó tại sao thím mày lại không được tự đặt tên cho con cái nhà mình? Đâu ra cái lý đấy! Vậy là thím liền nhảy luôn vào bếp của cái lão chết tiệt này này!"
"Hì hì, vì vậy chú chúng mày toàn nhường cho vợ thân yêu đặt tên món ăn, sau đó lần lượt học thuộc lòng từng cái tên một." Chú Kim Đao cười khùng khục.
Tôi cũng cười khanh khách, đúng là một câu chuyện thú vị.
Thím Kim Đao thích nấu các món ngon, nhưng lại sợ mùi dầu mùi khói, vì vậy mỗi tuần chỉ vào bếp một lần, những lúc khác nếu không phải mua bên ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.
Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.
"Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây này."
Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.
"Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi."
Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một miếng sườn cừu.
"Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có, đúng là có lộc ăn thật."
Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.
Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.
Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.
"A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len đến giặt, cái ti vi dưới nhà vừa khéo bị hỏng, thấy chú đang đập bậy đập bạ, A Thác liền hào hiệp nói thứ này cứ giao cho nó là được, quả nhiên hôm sau nó mang cái ti vi đã sửa xong quay lại, vậy là trở nên thân quen." Lúc nói về A Thác, chú Kim Đao lộ rõ vẻ tán thưởng.
"A Thác, anh biết sửa đồ điện à?" Tôi thuận miệng hỏi.
"Không, đấy là anh Phách mở tiệm cho thuê truyện sửa đấy, cái gì anh ấy cũng biết sửa, siêu lợi hại luôn." A Thác nói, câu trả lời làm tôi thoáng ngẩn người.
"A Thác mới gọi là lợi hại chứ, ai mà biết được ông chủ tiệm cho thuê truyện tranh lại biết sửa đồ điện." Thím Kim Đao gắp cho A Thác một miếng măng tươi.
Đúng thế, A Thác là lợi hại nhất, ai mà biết trên lầu hai của cửa tiệm giặt là lại có đồ ăn ngon thế này chứ.
Điều làm tôi vui vẻ nhất trong quá trình ăn cơm là, bà chủ không hề vì đã nấu những món thịnh soạn kỳ công mà bắt buộc phải ăn món gì trước hay rượu vang phải uống vào lúc nào, tất cả đều mặc cho chúng tôi tự do ăn uống, thoải mái hết sức.
"Cảm ơn mọi người, hôm nay cho cháu được mở rộng tầm mắt, thật vui quá đi mất." Tôi cười như đứa ngốc.
"Đừng nói thế, sau này hoan nghên cháu thường xuyên đến đây! Vợ chú mua nhiều thức ăn lắm." Chú Kim Đao cười đáp, để lộ chiếc răng vàng sáng lấp lóa.
"Phải rồi, chốc nữa hai người định đi hẹn hò ở đâu đấy? Người trẻ tuổi bây giờ toàn đi thẳng vào nhà nghỉ luôn phải không?" Thiết Đầu xoa bụng hỏi.
"Hẹn hò? Bọn em có phải bạn trai bạn gái đâu mà!" Tôi hơi lảo đảo, lại còn nhà nghỉ nhà nghiếc gì nữa, thứ đó còn cách thế giới của tôi xa lắm, xa lắm.
"Hừ, Thiết Đầu đừng có nói bậy, nếu bạn gái của A Thác chạy mất thì từ rày mày đừng nghĩ đến chuyện tới đây ăn nữa!" Thím Kim Đao cảnh cáo Thiết Đầu không được nói nhăng nói cuội.
"Giờ mới tám giờ rưỡi, Tư Huỳnh, chốc nữa em có vội về nhà không?" A Thác vội vàng nói lảng sang chủ đề khác.
"Không ạ, anh có nghĩ ra việc gì làm không?" Tôi thì sao cũng được, nói thực lòng, dây thần kinh của tôi không nhạy cảm cho lắm, chỉ nghĩ có vui hay không, chứ chẳng để tâm chuyện nam nữ mời nhau có thể đều ẩn chứa hàm nghĩa gì đó. Nhưng thực tình, cá tính ngốc nghếch không chịu nổi của A Thác cũng rất khó khiến tôi nghĩ ngợi gì nhiều.
"Nào! Đến nhà anh đi! Anh hát karaoke cho cô chú nghe!" Thiết Đầu có vẻ rất hưng phấn, vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của mình nói: "Sau đó để bạn gái A Thác thưởng thức Thiết Đầu công của Thiếu Lâm tự mà anh khổ luyện từ nhiều năm nay, kinh khủng lắm đấy nhé1"
Tôi giật nẩy mình, chẳng hề muốn thỉnh giáo môn Thiết Đầu karaoke chính tông Thiếu Lâm tự ấy, A Thác nhận ra thái độ của tôi, bèn đằng hắng một tiếng, đoạn nói: "Tư Huỳnh, tẹo nữa chúng ta đi xem phim được không?"
"Được đấy." Tôi vội đồng ý, tuy rằng căn bản chẳng hề biết dạo gần đây đang chiếu những phim gì.
Vậy là A Thác trả ba trăm đồng, còng tôi vui vẻ chào từ biệt tiệm giặt là thần bí có đồ ăn cực ngon.
4
"Đi xem phim gì bây giờ nhỉ? Rạp Quốc Tế hay rạp Kim Tượng? Hay là xem lạp Nhị Luân ở Tân Phục Trân?" Tôi ngồi sau lưng A Thác, gió táp vào mặt.
"Hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác chúng ta đi xem ở rạp, hôm nay anh dẫn em đến một nơi siêu hay." A Thác hào hứng nói, xe máy cứ thế phóng qua rạp chiếu phim Quốc Tế, chui vào một con ngõ nhỏ chất đầy thùng phi nước và thùng rác, sau đó là mấy quán pub biển hiệu lung lay như sắp rơi.
Tôi không khỏi sinh huyễn tưởng, giữa đêm trăng mờ gió lớn, trong con ngõ nhỏ tối tăm, lũ ma cà rồng khủng khiếp bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung nắp thùng rác chạy ra dọa người, còn A Thác lén la lén lút kia nói không chừng chính là người sói, lát nữa khi mặt trăng ló ra khỏi quầng mây đen, anh ta sẽ bắt đầu biến hình.
"Đến nơi rồi." A Thác dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, tôi đưa mắt nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy con chó hoang đang giao phối, cứ rên ư ử.
"Em tin anh là người tốt." Tôi vỗ vai A Thác, khích lệ anh ta làm một người tốt, mặc dù chỗ này cũng đủ khủng khiếp lắm rồi.
"Anh biết mà." A Thác ngơ ngác đáp, dừng xe máy lại, dẫn tôi đi tới một cầu thang lộ thiên, chúng tôi theo nhau bước lên.
Cầu thang gỉ hoen gỉ hoét, mỗi lần đặt chân xuống tôi đều cảm thấy nội lực của mình thật kinh người, sắp giẫm xuyên cả tấm sắt dưới chân tới nơi, thật đúng là bộ bộ kinh tâm.
"Chúng ta đi đâu đây? Anh sống ở đây à?" Tôi nhìn từ trên xuống, chậc, chắc đã lên tới tầng bốn rồi.
"Chỗ này xịn như vậy, anh làm sao ở được chứ!" A Thác nói, nhưng lại lấy trong ba lô ra một xâu chìa khóa, đút vào ổ khóa.
Không phải chỗ anh ta ở, nhưng anh ta lại cầm theo chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra, A Thác lần mò trong bóng tối bật đèn lên.
Tôi tò mò nhìn ngó xung quanh.
Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì phòng ở bình thường, đồ lặt vặt và các vật dụng thường nhật chất đống khắp nơi. Nhưng tôi để ý thấy ghế xô pha trong phòng khách rất to rất rộng, sờ tay vào, cũng không biết là chất liệu gì, nhưng cảm thấy tương đối mềm mại dễ chịu, có điều không hẳn mềm nhũn ra, bên trong xô pha không biết đã chèn thêm thứ gì vào, có lẽ là cao su hay gì đó tương tự, rất đàn hồi.
"Xô pha tốt đấy." Tôi tự nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ lên lớp bọc da thật bên ngoài.
Sau đó tôi phát hiện phòng khách này không có cái ti vi nào, bốn góc đặt bốn cây loa âm thanh lập thể, trông đến oách.
Ông anh tôi đôi lúc cũng mượn bạn bè ít tạp chí âm thanh hoặc tạp chí máy tính về nhà xem, thỉnh thoảng tôi cũng lật qua lật lại, nên vừa nhìn nhãn hiệu trên bốn cái loa cây đã lập tức nhận ra đây là hàng cao cấp nhất trong các loại hàng cao cấp.
Tôi ngẩng đầu lên, chỗ rìa tường còn lắp loa treo cỡ nhỏ, trên đỉnh đầu thì là một cái máy chiếu.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là, ngoài sàn nhà, các bức tường trong phòng đều ốp ván cách âm lót bông có thể hấp thu âm thanh, chủ nhân của nơi này nhất định là một chuyên gia, không thì cũng là một kẻ to mồm thường hay tổ chức đại nhạc hội Chaien ở nhà.
"Muốn xem gì? Tuy rằng DVD ở đây không được mới như ngoài rạp, nhưng thực sự nhiều lắm lắm đấy, không thể xem hết được, nào, cùng chọn đĩa đi." A Thác đi tới một bức tường xếp đầy các loại DVD, VCD thậm chí là LD và cả băng video, chăm chú xem xét.
Tôi tức tốc bật dậy, hào hứng xong tới bên cạnh anh ta cùng chọn phim.
Điện ảnh Hollywood, phim nghệ thuật châu Âu, phim ca nhạc Đông Nam Á, phim kinh dị các nước, kịch Broadway, phim Trung Quốc, Hồng Kông, các loại phim tài liệu kỳ quái, thậm chí còn cả phim tình cảm Đan Mạch mà trẻ vị thành niên không nên xem nữa, chẳng thiếu thể loại gì, nhưng tôi phát hiện mặc dù phim nhiều vô số kể, song cách sắp xếp thì lung tung bừa bãi, chẳng theo logic gì hết, muốn tìm theo năm không được, theo chủng loại cũng không xong, nhất thời tôi cũng chẳng biết mình muốn xem cái gì nữa.
"Chẳng biết muốn xem gì, anh chọn ra mấy cái để em quyết định vậy." Tôi nói, chỗ này đúng là một kho tàng khiến người ta chóng mặt hoa mắt!
"Được thôi, một, Trai gọi(5), hai, Số phận an bài(6), ba, Ngọa hổ tàng long, bốn, Truy lùng U571 (7)." A Thác ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Nghe nói Số phận an bài xem sợ lắm, anh đã xem chưa?" Tôi hỏi.
"Chưa, vậy xem phim này đi!" A Thác rút DVD ra, bỏ vào dàn máy cao cấp kê ở góc tường.
Màn chiếu dạng treo chầm chậm buông xuống, A Thác cẩn thận điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho tối bớt.
Lúc này, tôi ngồi phịch xuống xô pha, vui vẻ kêu lên: "Phòng nghe nhìn này xịn quá đi mất! Tiếc mỗi cái là thiếu đồ uống!"
A Thác vỗ vỗ lên đầu, như thể bảng mạch điện tử bên trong bị đặt lệch: "Cũng phải, quên béng mất, để anh đi xem trong tủ lạnh có gì uống không nhé." Nói đoạn, anh ta liền sang phòng bếp bên cạnh mở tủ lạnh, máy chiếu đang chiếu đoạn giới thiệu đầu phim.
"A Thác, chỗ này rốt cuộc là nơi nào vậy? Của bạn anh à?" Tôi cầm lon coca A Thác đưa cho.
"Đúng rồi, anh ấy là đại ca trong giang hồ, ở một mình rất buồn, vì vậy thi thoảng anh đến đây xem phim với anh ấy, mặc dù trông anh ấy rất hung tợn, nhưng nhắc đến phim ảnh thì lại là nhà phê bình kiêm fan hâm mộ xứng đáng điểm mười đấy." A Thác bật lon coca trên tay, nói như thể một lẽ đương nhiên.
"Nói bậy, nói thật đi chứ." Tôi kiên nhẫn truy vấn.
"Thật đấy mà, anh đã bao giờ gạt em đâu." A Thác nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi.
"Đại ca xã hội đen sống ở đây? Anh có chìa khóa nhà anh ta?" Tôi há hốc miệng.
"Anh ấy có biệt hiệu là Bạo Tẩu Tử Thần, nghe đồn rất nổi danh ở hai đường Nam Bắc, thời trẻ cũng từng lên bảng xếp hạng tội phạm truy nã rồi, có điều bản thân anh ấy cảm thấy chuyện đó chẳng hay ho gì, là người rất khiêm tốn, anh ấy mới thi đại học còn khó lên bảng hơn, anh ấy thi hai lần đều chẳng được cái quái gì; nghĩ lại thì lăn lộn tạo danh tiếng trong chốn hắc đạo đơn giản hơn nhiều, chém vài người là có thể nức tiếng rất lâu, chỉ hiềm không thích hợp để lôi ra chém gió." A Thác vừa xem phim, vừa nói: "Anh ấy bảo, anh cứ gọi anh ấy là anh Bạo được rồi, chìa khóa cũng đưa cho anh luôn, vả lại anh ấy cảm thấy xem phim một mình chán chết, vì vậy mỗi lần có phim mới đều hỏi anh có muốn xem chung không?"
"Anh Bạo... nghe chừng là người rất đáng sợ?" Tôi sắp ngất xỉu đến nơi, nói không chừng dưới gầm xô pha này lại có một cái xác được gói ghém cẩn thận cũng nên.
"Không đâu, anh ấy có phải chém giết suốt ngày đâu mà. Với lại những lúc không chém giết thì sao chứ? Người như anh ấy là cô đơn nhất đấy!" A Thác cởi giày, ngồi khoanh chân trên ghế xô pha: "Vì vậy càng mua các thiết bị cao cấp, anh ấy càng nhận ra không có người cùng hưởng thụ thực tình quá cô độc, dù gì xã hội bây giờ, mọi người đều cần bạn bè mà."
Tôi đang định thôi không căn vặn nữa thì cửa phòng lách cách mở ra.
5
Một người để tóc húi cua, mặc âu phục màu đen, đeo kính đen đứng sau cánh cửa, miệng phì phèo thuốc lá, lặng lẽ nhìn chúng tôi, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt giống như mắt chim ưng cao ngạo mà cô độc, vết sẹo ngang mũi ghi lại một thời tuổi trẻ cường bạo và ngỗ nghịch.
Lông tóc toàn thân tôi dựng đứng, da gà nổi khắp cánh tay.
"Bạn gái cậu à?" Người đàn ông thuận tay búng đầu mẩu thuốc lá xuống cầu thang, đóng cửa lại.
"Không ạ, bạn mới quen, cô ấy tốt lắm." A Thác chỉ vào tôi, rồi lại chỉ người đàn ông kia, nói: "Cô ấy tên Tư Huỳnh, còn đây chính là anh Bạo mà anh vừa kể."
Tôi vội vàng ngồi nghiêm ngắn, lễ phép nhoẻn miệng cười bẽn lẽn: "Em chào anh Bạo!"
Anh Bạo lãnh đạm xua tay, cởi áo khoác màu đen ra, xắn tay áo trong lên, để lộ ra cánh tay xăm hình rồng bay phượng múa.
Hơi thở của tôi như ngừng lại đến nơi, vậy mà anh Bạo còn ngồi phịch xuống ngay bên cạnh, hai cơ mặt bên trái của tôi tê liệt trong chớp mắt.
"Số phận an bài." A Thác thuận miệng nhắc.
"Anh biết rồi." Anh Bạo ghếch chân lên. Phỏng chừng vị đại ca này đã xem rồ i.
Anh Bạo ngồi được khoảng năm phút, hai chân dời chỗ đến mười mấy lần, thở dài hơn hai chục lần, có vẻ rất nôn nao, rất khó chịu.
Sau đó, anh ta đứng dậy, chau mày lại, không nói không rằng đi ra khỏi phòng xuống dưới cầu thang.
Không phải là quên mang theo dao đấy chứ? Hay chốc nữa ở đây còn có giao dịch gì?
"Anh Bạo đi đâu thế? Không vui à?" Tôi sợ hãi nói.
"Hay là không xem nữa, mình lượn đi thì hơn."
"Anh ấy à, nhất định là đi mua đồ ăn rồi, anh ấy thích có gì đấy cho vào miệng lúc xem phim, bảo như vậy mới gọi là hưởng thụ." A Thác cười hì hì: "Em đừng khiếp vía vì bộ dạng của anh ấy, anh nhìn ra được hôm nay anh Bạo đang rất vui đó."
"Rất vui? Anh ta như vậy mà gọi là rất vui à?" Tôi rờ tay lên chỗ trái tim đang đập thình thịch của mình.
"Đúng vậy, vì anh dẫn bạn mới đến mà! Thực ra anh Bạo rất thích ồn ào, chỉ có điều mọi người đều nghĩ anh ấy là một con sói thôi. Quen với anh ấy rồi, em cũng có thể nhìn ra được bộ dạng chân thực của anh ấy, biết đâu em còn cảm thấy anh ấy rất hài hước nữa cơ." A Thác nhún vai, nhìn chiếc máy bay chở khách cỡ lớn vừa cất cánh khỏi sân bay không lâu liền hóa thành một quả cầu lửa.
Nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh Bạo và hai chữ "hài hước" thực sự cách nhau quá xa, đại khái như khoảng cách không tưởng giữa Lữ Tú Liên với Đổng Niệm Đài (8) vậy.
Một lát sau, quả nhiên anh Bạo mang về một bọc đồ ăn và trà sữa, đặt lên bàn trà nhỏ phía trước xô pha. Vẫn không nói không rằng, vui buồn không lộ ra nét mặt, chỉ đưa cho tôi một đôi đũa, cùng với hộp trà sữa nóng đã cắm sẵn ống hút.
"Em cảm ơn." Bất chấp rủi ro bị đổ thuốc mê, tôi uống một ngụm trà sữa, rồi lại bất chấp rủi ro bị đầu độc, tôi gắp một miếng đậu phụ bách diệp.
Anh Bạo thì giống như một con hổ lớn trầm mặc, động tác nào cũng tràn đầy phong thái của bậc vương giả.
Tôi không thể nhập tâm được các tình tiết khủng khiếp trên màn hình, vì bao nhiêu sự chú ý đều dồn hết vào từng chi tiết trong mỗi động tác của anh ta.
Mé ngoài cánh tay phải anh ta xăm một con thanh long đang nhe nanh múa vuốt, mé trong lại xăm Lục tự Đại Minh chú: "Án ma ni bát mê hồng". Hai thứ này hợp lại, ý tứ đại khái là một loại ma pháp hắc đạo có cả khả năng công kích lẫn phòng thủ.
Anh Bạo ngồi vắt chân chữ ngũ, liên tục đảo chân, thỉnh thoảng nói một hai câu với A Thác, nhưng giọng điệu rất lãnh đạm.
Tay anh ta không hề ngơi ra lúc nào, vì anh ta mua rất nhiều đồ ăn vặt, có cả đầu vịt Đông Sơn và tempura nữa.
Trong suốt bộ phim, anh ta không nói với tôi một câu nào, làm tôi tắc thở đến nơi, mặc dù anh ta mà nói chuyện với tôi, hẳn tim tôi sẽ vỡ tung luôn mất. Đây chắc chắn là trải nghiệm xem phim tệ hại nhất của tôi.
Khi bộ phim sắp đi đến hồi kết, nam chính nữ chính đang gắng sức quyết chiến với thần chết, tôi lại không kìm được mà ngáp một cái. Cái ngáp chết tiệt!
"Sâu sắc đấy! Khuyết điểm của phim này chính là đoạn cuối hơi yếu."
Anh Bạo nhìn tôi, lạnh lùng bình luận cái ngáp.
Tôi sợ điếng người, đúng là sợ điếng người thật. Xem chừng buổi tối nay, không đổ máu thì không ra khỏi căn phòng này được rồi.
"Xem phim Dặm xanh(9) chưa?" Anh Bạo trừng mắt nhìn tôi.
"Chưa ạ." Tôi căng thẳng trả lời, không biết xem rồi hay chưa xem mới là đáp án chính xác.
"Tuần sau qua đây, xem phim Dặm xanh." Lời mời của anh Bạo gần như là mệnh lệnh, tôi bất giác gật đầu như gà mổ thóc.
Bộ phim kết thúc, A Thác chỉnh ánh đèn sáng lên.
Anh Bạo đứng dậy vươn vai cho giãn gân cốt, cúi người xuống nhìn tôi và A Thác.
"Tối nay có ngủ lại đây không? Anh ngủ phòngkhách."
Gương mặt anh Bạo như thể đúc bằng thép nguội, không có tí tẹo xúc cảm nào.
Anh ta lấy trong túi ra một xâu bao cao su, rõ ràng là vừa mới mua lúc nãy, quăng lên bàn uống trà.
"Đừng nghĩ bậy chứ, bọn em là bạn tốt thôi." A Thác lộ vẻ bó tay không biết làm gì với anh này: "Em cũng phải đưa Tư Huỳnh về nhà rồi, anh ngủ sớm đi, nếu có chém người thì đừng ngồi luôn lên xô pha nhé, khó cọ đi lắm." Nói đoạn A Thác cùng tôi đứng lên, đi ra cửa.
"Nhớ đấy, Dặm xanh." Anh Bạo lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt ấy mà dịch sang tiếng Trung, chắc hẳn là: Cô em dám không đến thì coi như chết chắc rồi đấy.
"Dặm xanh, YES!" Tôi giơ ngón tay cái lên, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười ngọt ngào.
6
"Thế tức là, tuần này em lại phải đến nhà thằng cha lưu manh kia xem Dặm xanh à?" Cả Albus cũng cảm thấy sự việc tối qua rất mới mẻ.
"E là thế, nếu không em sợ bị truy sát mất. Em chạy chậm lắm, thoáng cái là chết luôn rồi." Tôi gật đầu, đối với sự sống, người trẻ tuổi như tôi cũng đã hiểu được phải hết sức trân trợng.
Bà chủ và Râu Xồm nghe xong đều cười phá lên, hai người nói nếu có cơ hội nhất định sẽ nhờ tôi dẫn đến tiệm giặt là thần bí kia ăn cơm, còn gian phòng nghe nhìn lưu manh khủng khiếp thì xin miễn.
À quên, Râu Xồm là người hữu duyên tối nay đã gọi cà phê Bà chủ đặc chế, một tay trung niên đang học tiến sĩ tại khoa Lịch sử trường đại học Thanh Hoa, nghe anh ta nói, anh ta nhận được tờ rơi ngoài đường, bên trên đề: "Quán cà phê Đợi Một Người: nếm thử cà phê Bà chủ đặc chế kinh ngạc tuyệt trần!" nên mới rỗi việc chạy tới đây.
"Chẳng có gì đáng cười cả." Tôi nghiêm nghị nói, mặc dù sau vụ việc ấy, tôi lấy nó làm chuyện cười đem kể cho mọi người, nhưng cảm giác lúc đó toàn thân lạnh run lên thì là thực không đùa chút nào.
"Đúng là hết cách với tên A Thác kia, nhìn cái bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa thiếu tự tin thường ngày của cậu ta, thật khó mà tưởng tượng cậu ta cũng có khía cạnh giỏi giang như thế. Quả không hổ là tình địch cũ của tôi." Albus thản nhiên bình luận.
Mặc dù tôi đã hỏi rất nhiều lần, nhưng Albus vẫn không chịu kể cho tôi nghe quá trình quyết phân thắng bại giữa cô và A Thác hồi đó, còn tôi lại không nỡ lòng nào đi hỏi kẻ bại trận thảm hại là A Thác.
"Đúng là A Thác không tự tin, nhưng anh ta chân thành, nên có sức thu hút đối với những người chân thành." Tôi lên tiếng. Nói như vậy, tôi cũng là người chân thành sao?
Tối qua, trên đường A Thác chở tôi về nhà, tôi cố kìm nén cảm giác bi thống vì bảy ngày sau vẫn phải đi huấn luyện cường độ tim mạch, hỏi xem anh ta làm sao lại quen biết được với phần tử xã hội đen như anh Bạo.
Câu trả lời của A Thác vẫn kỳ diệu như mọi lần.
Thời gian làm thêm của A Thác rất không cố định, nhưng phạm vi rất rộng, có lúc anh ta giúp ông chủ lười nhác của tiệm truyện tranh Lưỡng Phách trông hàng mấy hôm, có lúc lại đi làm gia sư thay bạn học có việc đột xuất, lúc thì giúp Thiết Đầu giám sát công trường thúc tiến độ mấy ngày, toàn là việc tạm thời, nhưng thu hoạch về không chỉ là sinh hoạt phí, mà còn cả quan hệ giữa người với người.
Anh Bạo thì, ngoài ham mê xem phim ra, còn là một người cực kỳ khoái truyện tranh.
Có hôm đã mười một rưỡi đêm, tiệm truyện tranh sắp đóng cửa, A Thác cầm chìa khóa đang định đóng cửa về nhà, anh Bạo đột nhiên dầm mưa chạy vào, nói muốn xem tạp chí Tân Thiếu Niên số mới nhất.
"Cuộc quyết đấu giữa Makunouchi và Ikki(10) chắc là được công bố rồi chứ?" Anh Bạo lạnh lùng cầm tờ Tân Thiếu Niên lên, quăng ra mười đồng tiền, ngồi xuống cái ghế xô pha giả da to nhất.
A Thác để ý thấy bước chân anh Bạo lúc đi vào tiệm có hơi loạng choạng, trên mặt đất cũng kéo theo một vệt máu.
Thì ra anh Bạo vừa đi chém kẻ thù về, hai bên đều bị thương, nhưng anh Bạo vẫn chưa đi bệnh viện, mà quyết định xem hết truyện tranh đăng trên tạp chí rồi tính sau.
"Chườm nước đá một chút sẽ tốt hơn." A Thác cầm túi nước đá vừa chạy sang cửa hàng tiện lợi mua về, đưa cho anh Bạo.
"Anh mày đây là đàn ông đàn ang." Anh Bạo trừng mắt nhìn A Thác đang đứng truớc mặt.
"Makunouchi cũng là đàn ông, còn mạnh mẽ hơn cả anh, nhưng khi cậu ấy bị Shimabukuro đánh bại vẫn chườm nước đá." A Thác dúi túi nước đá vào tay anh Bạo.
Giữa đàn ông với nhau trao đổi không cần đến ngôn ngữ mà chỉ cần hormone và truyện tranh.
Về sau, anh Bạo ra viện lại đến tiệm truyện tranh xem tạp chí Tân Thiếu Niên, gặp A Thác đang trông tiệm liền thuận miệng mời anh ta đến nhà xem phim. A Thác nhận lời, chính bản thân anh Bạo cũng giật mình, chắc là chưa từng gặp ai hoàn toàn không sợ anh ta như A Thác.
Sau đó, A Thác thường hay đến xem phim, anh Bạo bề ngoài lãnh đạm, nhưng nội tâm theo như A Thác nói thì rất phấn khích, vì vậy đã cho anh ta một chìa khóa dự phòng, còn nói lúc nào cũng có thể dẫn bạn gái đến nhà anh ta mà thể nghiệm nhân sinh.
"Thể nghiệm nhân sinh?" Tôi phì cười, tôi có phải đứa ngốc đâu chứ.
"Đấy là đầu óc anh Bạo đen tối, vừa nãy anh ấy nói bậy, em đừng để ý nhé.
Ngoài thói xấu hay chém người, anh ấy về cơ bản là tốt! Người đọc truyện tranh sẽ không xấu xa đâu."
A Thác dừng xe lại, vẫn là ở đầu ngõ nhà tôi.
Tối hôm qua, tôi đã được nghe hai câu chuyện có thể chém gió lên tận trời.
Chú thích: (1) Hai gia đình rất quái dị trong phim hoạt hình Mỹ.
(2) Thùng phá sảnh thực chất là từ ghép giữa thùng phá (cùng chất) và sảnh (5 con bài có thứ tự liên tiếp). Trong luật chơi bài poker, Nếu bài trên tay người chơi kết hợp với bài trên bàn có 1 sảnh đồng chất 10, J, Q, K, A, không phân biệt chất cơ hay rô, thì được gọi là Royal Flush hay Thùng phá sảnh, đây cũng là nhóm bài lớn nhắt. Theo lý thuyết xác suất thống kê, khả năng xảy ra là 0. 00015%.
(3) Trong bài poker. Sảnh để chỉ 5 lá bài có thứ tự liên tiếp nhau, không cần liên quan về chất.
(4) Đây là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười.
(5) Deuce Bigalow.
(6) Final Destination, là loạt phim kinh dị khai thác chủ đề về số phận và sự tiên tri liên quan đến cái chết (chẳng hạn như cách để biết trước hậu quả và cách để điều khiển hoặc phòng tránh hậu quả đó).
(7) Một bộ phim chiến tranh, nói về các chiến sĩ hải quân Mỹ lên một con tàu ngầm của Đức để đánh cắp bộ giải mã Enigma của nó.
(8) Lữ Tú Liên là phó tổng thống Đài Loan, còn Đổng Niệm Đài là một chuyên gia đòi nợ nổi tiếng.
(9) The Green Mile, một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Stephen King, với sự tham gia diễn xuất của Tom Hanks.
(10) Ippo. Tên các nhân vật trong bộ truyện tranh về đấm bốc rất nổi tiếng Hajime
← Ch. 05 | Ch. 07 → |