← Ch.05 | Ch.07 → |
Lịch Thư Hòa còn đang cảm khái thế giới này thực sự quá nhỏ mà duyên phận của cô và Tần Tang lại quá nhiều, thì Tần Tang đột nhiên xông lên phía trước, cánh tay vung lên, một cái tát trời giáng rơi trên má cô.
Thanh âm thanh thúy khiến tất cả mọi người đều ngây dại.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Trân Trân hoàn hồn trước tiên, vội vã kéo Lịch Thư Hòa ra phía sau, chắn ở trước mặt cô, giận dữ nói: "Tần Tang, cô làm vậy là có ý gì? Tại sao vừa mới vào cửa đã ra tay đánh người?"
Tiêu Trân Trân cũng cảm thấy kỳ lạ, cô em chồng tương lai này bình thường cũng coi như đoan trang, mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không đến nỗi thấy người không thuận mắt liền ra tay đánh người.
Tần Nguyên Lãng ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, khi thấy Tiêu Trân Trân kéo Lịch Thư Hòa ra phía sau, anh ta cũng tiến lên kéo Tần Tang lại, thấp giọng quát: "Tiểu Tang, em đang làm cái gì vậy?"
Tần Tang tức giận giãy giụa, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lịch Thư Hòa vẫn chưa lấy lại tinh thần, chửi ầm lên: "Em muốn dạy dỗ người phụ nữ này một trận. Cô ta là đồ bỏ đi, chẳng có chút tác dụng gì cả, chỉ biết tạo phiền phức, nếu không phải tại cô ta, học trưởng có cần phải vội vàng thúc đẩy nhanh chóng hoàn thành kế hoạch của công ty, ngày ngày mệt mỏi đến chết đi như vậy không? Nếu không phải tại cô ta, học trưởng sẽ...?"
"Đủ rồi! Tiểu Tang, em có biết mình đang nói cái gì không?" Tần Nguyên Lãng nghe em gái càng nói càng quá đáng, rốt cuộc lên tiếng quát mắng.
"Em biết mình đang làm gì, nói gì." Tần Tang tức giận quay đầu gào lên với Tần Nguyên Lãng, sau đó lại quay lại đối mặt với Lịch Thư Hòa vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, cười nhạt nói: "So với người phụ nữ ù ù cạc cạc này, em vẫn tỉnh táo hơn nhiều."
Lịch Thư Hòa cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ vì bị đánh lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Tang nói: "Cô Tần, tôi nghĩ chuyện của vợ chồng chúng tôi không cần một người ngoài như cô xen vào."
Tần Tang thoát khỏi sự khống chế của anh trai, lần nữa tiến lên phía trước hung hăng trừng mắt nhìn cô, cười lạnh vài tiếng: "Haha, đúng vậy, chuyện của vợ chồng các người không cần người ngoài xen vào, nhưng mà tôi rất muốn biết, nếu cô cảm thấy bản thân mình là vợ của học trưởng, vậy cô đã làm được những gì mà một người vợ nên làm hay chưa?"
"Làm được hay chưa tôi cũng không cần phải nói rõ với cô." Lịch Thư Hòa lười phải cùng cô ta giải thích chuyện này.
Mặc kệ vợ chồng bọn họ có thế nào, chỉ cần chưa chính thức ly hôn thì chuyện giữa bọn họ không cần người khác lắm miệng, huống chi là một người phụ nữ ngày đêm tơ tưởng đến chồng mình.
Cô không muốn cùng người ngoài tranh cãi chuyện nhà, Tần Tang cũng không cam lòng cứ như vậy buông tha Lịch Thư Hòa, giọng nói khoa trương, lạnh lùng châm biếm: "Ồ, đúng rồi, cô là chủ tịch phu nhân cao qúy của chúng tôi cơ mà, đương nhiên không cần phải giải thích với một trợ lý nhỏ nhoi như tôi đây."
Tần Tang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lịch Thư Hòa, lại nghĩ đến lúc đẩy cửa bước vào thấy cô nói nói cười cười với Tiêu Trân Trân, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Lịch Thư Hòa sống rất vui vẻ? Rất thoải mái? Nhưng cô có nghĩ tới chồng cô hiện tại đang sống như thế nào không?
Cô có biết hay không, nếu như hôm nay không phải là cô ta muốn xin nghỉ phép cần vào phòng làm việc của anh, thì căn bản sẽ không có ai phát hiện ra người đàn ông nằm bất tỉnh trên sàn nhà?
Càng làm cho cô ta hận hơn nữa chính là, ngay cả như vậy lúc ở trong bệnh viện việc đầu tiên sau khi Nghiêm Lập Cương tỉnh lại, lại là dặn dò cô ta không được để tin tức này truyền ra ngoài.
Lí do anh đưa ra rất chính đáng, anh nói là không muốn người trong công ty biết khiến họ phân tâm, nhưng cô ta hiểu rõ, thực ra anh sợ Lịch Thư Hòa biết.
Anh nên tự mình đến xem vợ của anh sống ở đây có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu ung dung tự tại, làm sao có thể nghĩ đến có một người đàn ông vì cô làm biết bao nhiêu việc? Bỏ ra bao nhiêu công sức?
Tần Nguyên Lãng thấy em gái mình giống như sắp bùng nổ, liền vội vàng kéo cô ta ra, bất đắc dĩ khuyên bảo: "Được rồi, Tiểu Tang, hôm nay tâm trạng em không tốt, trước bình tĩnh một chút. Chờ một lát chúng ta còn phải đi thử áo cưới, em quên rồi à? Không phải em rất muốn nhìn lễ phục phù dâu hay sao? Chúng ta..."
"Anh, anh có thể để em nói xong chuyện với cô ta được không?" Tần Tang cắt lời anh trai, tiếp tục nói: "Lịch Thư Hòa, tôi không biết hiện tại cô phát bệnh thần kinh gì, lại ầm ĩ muốn cùng với người đàn ông yêu cô như vậy ra ở riêng, nhưng điều tôi muốn nói là, bởi vì sự ngu ngốc của cô khiến chồng cô, ông chủ của tôi, vì mệt mỏi quá độ, dĩnh dưỡng không đầy đủ phải vào viện nằm rồi."
Nghe đến câu này, Lịch Thư Hòa sững sỡ ngay tại chỗ, nhưng cô lập tức lấy lại tinh thần, thần sắc căng thẳng truy hỏi: "Lập Cương nằm viện? Ở đâu?"
Tần Tang nở nụ cười đắc ý "Thế nào? Biết lo lắng rồi sao?"
Tiêu Trân Trân đứng một bên nhìn em chồng tương lai và bạn tốt người tới ta đi, ngay từ đầu không cách nào chen vào được, sau đó lại thấy trọng tâm câu chuyện không phải điều mình nên tham dự vào, nên chỉ có thể đứng bên cạnh bạn tốt coi như hỗ trợ. Nhưng cuối cùng cũng nhịn không được phải lên tiếng.
"Chị nói này Tần Tang, em quan tâm đến chuyện vợ chồng nhà người ta còn chưa đủ hay sao, cho dù em quan tâm đến Nghiêm Lập Cương, cũng không thể vì thế mà khiến vợ hợp pháp của anh ta sốt ruột chứ?" Tiêu Trân Trân nói lời đạo lý, cuối cùng nghiêm túc bổ sung " Làm người thứ ba vừa không có đạo đức, lại vừa không có tương lai, hơn nữa người ta còn chưa có li hôn đâu."
Nghe những lời vừa nghiêm chỉnh vừa rõ ràng này, trong phút chốc cơn tức giận của Tần Tang càng dâng lên, còn Lịch Thư Hòa lại dở khóc dở cười.
Tần Nguyên Lãng chỉ biết ôm trán, bất đắc dĩ than nhẹ, không biết vị hôn thê này của anh còn có thể gây ra bao nhiêu chuyện nữa đây. Anh ta không hiểu hiện tại cô ấy là đang muốn khuyên can hay là muốn thêm dầu vào lửa nữa.
Nhìn thấy em gái lại muốn xông lên phía trước đánh vị hôn thê của mình, Tần Nguyên Lãng vội vàng kéo cô ta lại "Được rồi, đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa." Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Trân Trân đừng mở cái miệng gây họa kia ra nữa, rồi quay lại nghiêm túc nói với Tần Tang: "Không sai, Tiểu Tang, có một số chuyện không thể mang ra nói đùa được, mặc kệ em muốn thế nào, nếu chủ tịch ngã bệnh thì nên để người thân của anh ta biết, em đừng tự cho mình là đúng rồi thay anh ta quyết định điều gì."
"Hừ!" Tần Tang khuôn mặt khó chịu quay đầu sang chỗ khác. Lịch Thư Hòa nhìn cô gái trước mắt cảm thấy ở chỗ này tranh cãi với cô ta thật vô ích, bình tĩnh lại sau đó lấy điện thoại di động nhấn xuống một dãy số.
"Anh ấy đang ở bệnh viện nào?" Bỏ qua mấy câu chào hỏi, cô lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Nghe Tần Tang nói, Nghiêm Lập Cương té xỉu ở công ty, như vậy chỉ với một mình cô ta nhất định không đỡ nổi anh, mà bên cạnh Nghiêm Lập Cương còn có tài xế, anh ta thường ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của anh, nếu Tần Tang muốn đỡ Nghiêm Lập Cương, chắc chắn tài xế sẽ biết.
Đã có người thứ hai biết Nghiêm Lập Cương ở bệnh viện nào, cô cũng không cần phải dây dưa với Tần Tang thêm nữa.
"...Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới ngay." Nhận được tin tức, Lịch Thư Hòa áy náy nhìn về phía Tiêu Trân Trân "Trân Trân, tớ xin lỗi, hôm nay không thể giúp cậu trông cửa hàng được rồi."
Tiêu Trân Trân không phải là người không biết lí lẽ, cô ấy xua tay, không thèm để ý nói "Không sao cả, trước nghỉ ngơi một ngày cũng được. Lát nữa mình viết một tờ giấy dán ở bên ngoài là được rồi."
"Vậy tớ đi trước đây." Nói xong, Lịch Thư Hòa xoay người cầm túi xách, gật đầu với Tần Nguyên Lãng rồi đi ra cửa.
"Chờ một chút." Tần Tang tức đỏ cả mặt, chỉ cảm thấy bản thân chứa đầy một bụng lửa giận lại bị người ta phớt lờ, cô ta đi lên phía trước, chắn trước mặt Lịch Thư Hòa "Cô không được đi."
Tần Nguyên Lãng tức giận muốn phát khóc, anh ta hít sâu một hơi, giơ tay kéo em gái lại, nghiến răng cảnh cáo "Đủ rồi! Đừng náo loạn nữa! Đầu óc của em bị chó ăn rồi à?"
Anh ta biết em gái mình thích chủ tịch đã lâu, nhưng anh ta thật không hiểu, rõ ràng biết chủ tịch đã kết hôn rồi, vì sao còn muốn dây dưa đau khổ như vậy làm gì?
Tần Tang mắt đỏ lên quay lại gào với Tần Nguyên Lãng: "Đầu óc của em bị chó ăn rồi! Vậy cô ta thì sao? Tim cô ta cũng bị chó ăn rồi có phải không? Biết rõ anh ấy yêu cô ta như vậy, tại sao có thể làm tổn thương anh ấy chứ?" Người phụ nữ này sao có thể hiểu được cái loại cảm giác muốn yêu mà không được yêu có bao nhiêu đau khổ, vậy mà cô tại sao đạt được rồi mà không biết quý trọng?
Lần đầu tiên Lịch Thư Hòa cẩn thận đánh giá người con gái trước mặt, vóc dáng cao gầy, làn da màu mật ong tựa như một mỹ nhân nóng bỏng. Chỉ có điều hiện tại khuôn mặt vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo, đáy mắt ẩn chứa không cam lòng, trước sau rõ ràng là một người con gái chỉ vì yêu mà chịu đày đọa.
Bình tĩnh nhìn cô ta, Lịch Thư Hòa nhàn nhạt phun ra một sự thật, cũng là sự thật tàn khốc nhất đối với Tần Tang.
"Cô cảm thấy anh ấy bị tổn thương, đó là vì anh ấy yêu tôi; mà cô cảm thấy bất mãn, bị thương là vì cô yêu anh ấy, nhưng anh ấy lại không yêu cô."
"Cô..." Ngón tay Tần Tang run rẩy chỉ về phía Lịch Thư Hòa, môi dường như bị cắn đến nỗi sắp chảy máu.
Lịch Thư Hòa chậm rãi nhếch khóe miệng, cuối cùng cho cô ta một kích trí mạng: "Đáng tiếc là, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, chúng tôi chỉ cần thời gian để giải quyết vấn đề của mình, mà cô mãi mãi sẽ không phải là vấn đề của chúng tôi." Nói xong, cô nhẹ nhành đẩy Tần Tang ra, nhanh chóng đi ra cửa, không để ý tới phản ứng của những người ở phía sau.
Đối với cô mà nói, nhanh đến bệnh viện mới là việc quan trọng nhất.
***
Lịch Thư Hòa ra khỏi cửa liền bắt taxi đi đến bệnh viện, mặc dù biết Nghiêm Lập Cương không bị bệnh nặng, nhưng trong lòng vẫn hết sức lo lắng.
Cho đến khi tới bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của người nằm trên giường, bao nhiêu kiên cường của cô lập tức tan thành mây khói, nhịn không được viền mắt phiếm hồng.
Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường anh ngồi xuống, nắm lấy tay anh đặt ở mép giường, cắn môi dưới, cẩn thận nhìn anh một lượt từ đầu đến chân.
Da anh tái nhợt, dưới mắt có hai quầng thâm đen xì, gương mặt gầy hơn trước rất nhiều, môi mỏng hơi nhếch, trong giấc ngủ tựa hồ cũng không được yên lòng.
Cô ngây ngốc ngắm nhìn anh, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, ngoài cửa sổ ánh tà dương cũng xuất hiện, Nghiêm Lập Cương từ trong mê man cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Anh mệt mỏi nghiêng đầu, thấy trong toilet Lịch Thư Hòa đang bận rộn giặt đồ, có chút mờ mịt không biết mình đang ở chỗ nào.
Anh nhớ hình như mình ở công ty đang chuẩn bị đi lấy ít tài liệu, kết quả vừa mới đứng lên một lúc liền cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó trước mắt tối sầm, liền mất đi ý thức...
Anh nhớ là lúc mình té xỉu được Tần Tang phát hiện, đưa đến bệnh viện, Thư Hòa sau khi biết tin mới chạy đến đây sao? Nhưng không phải là anh đã bảo Tần Tang không được tiết lộ tin tức rồi mà, tại sao Thư Hòa lại xuất hiện ở đây?
Lịch Thư Hòa sau khi đến bệnh viện một lúc, xác định anh tạm thời sẽ không tỉnh lại ngay, liền cầm túi xách đi ra ngoài mua một đống đồ có thể trong thời gian nằm viện anh sẽ dùng tới, sau đó xách túi lớn túi nhỏ quay lại phòng bệnh.
Khi Nghiêm Lập Cương tỉnh lại, cô đang trong toilet rửa sạch bình giữ nhiệt vừa mới mua, làm xong việc cô giũ ống tay áo xuống, quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh liền bắt gặp đôi mắt thâm thúy, con người đen láy đang nhìn cô chăm chú.
"Anh tỉnh rồi?" Cô ngạc nhiên mừng rỡ đi tới trước giường, "Có muốn uống nước không? Hay là ăn chút gì trước đã?"
"Nước." Anh vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng mình khô khốc, giọng nói khản đặc.
Cô gật đầu nhanh chóng rót cho anh một cốc nước, cầm tăm bông thấm nước chấm nhẹ lên môi anh, sau đó cắm ống hút để lên miệng anh giúp anh uống nước.
"Anh ngủ rất lâu." Một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi. Ánh tà dương buổi chiều ngoài cửa số nhắc nhở anh, anh đã ngủ ít nhất một ngày.
"Cũng không lâu lắm, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi nhiều." Tay đang thu dọn đồ đạc bỗng nhiên dừng lại, cô thở dài, xoay người lại nhìn anh: "Không cần nghĩ đến những chuyện khác được không? Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi mấy ngày, em cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa, bác sĩ đề nghị tốt nhất anh nên làm kiểm tra tổng thể, dù sao vì làm việc quá độ và dinh dưỡng không đủ nên anh mới ngất xỉu, xác nhận một chút xem còn có bệnh gì khác nữa không cũng tốt."
"Em sẽ ở đây với anh chứ?" Nghiêm Lập Cương chăm chú nhìn cô hỏi.
Nhìn bóng dáng cô bận rộn thu xếp trong phòng bệnh khiến cho anh có một loại ảo giác giống như hai người lại trở về lúc bắt đầu cuộc sống hôn nhân vui vẻ vậy. Khi đó tuy rằng anh cũng bận, nhưng không phải ra ngoài xã giao quá nhiều, thình thoảng sau khi tan làm vẫn có thời gian về nhà ăn cơm tối.
Lúc đó anh thích nhất là được nhìn thấy bóng lưng bận rộn của cô trong phòng bếp, cho dù phòng bếp chật chội đến nỗi chỉ có thể đặt được một cái bếp ga và một chạn bát nhỏ, nhưng chỉ cần thấy cô ngẫu nhiên quay người nhìn anh mỉm cười, anh đã cảm thấy rất thõa mãn.
Đó là cảm giác ấm áp khi về nhà, một loại hạnh phúc nhỏ nhoi.
Anh là một đứa trẻ mồ côi cha, một tay mẹ nuôi anh khôn lớn, nhưng lúc anh lên đại học, người thân duy nhất cũng rời khỏi anh, từ đó về sau anh phải ăn cơm một mình, tiếp nhận cảm giác yên tĩnh và cô đơn một mình...
Lịch Thư Hòa gọt một trái táo đưa đến, mỉm cười nhìn anh nói: "Không phải em, anh còn mong có ai khác đến chăm sóc anh sao?"
"Anh chỉ mong được em chăm sóc." Lịch Thư Hòa cầm miếng táo đã được gọt sạch sẽ đưa đến bên miệng anh đúng lúc Nghiêm Lập Cương đưa lưỡi liếm đôi môi khô rát liền không cẩn thận liếm vào đầu ngón tay của cô khiến mặt cô không khỏi đỏ lên.
Hơn nữa ánh mắt Nghiêm Lập Cương vừa chuyên chú vừa nhiệt tình khiến Lịch Thư Hòa không tự chủ được cảm thấy ngượng ngùng, cầm cả quả táo nhét vào trong tay anh rồi vội vội vàng vàng đứng lên chạy trốn, "Em đi mua chút đồ ăn cho anh rồi quay lại."
Nghiêm Lập Cương nhìn cô chạy trối chết, nhịn không được mỉm cười, tâm trạng phiền muộn những ngày gần đây thoáng chốc tan biến hết.
Có lẽ, lần này anh nằm viện là một cơ hội tốt để bọn họ nghiêm túc suy xét việc kết thúc cuộc sống ở riêng chăng?
Vội vã chạy khỏi phòng bệnh, trên hành lang Lịch Thư Hòa há miệng thở hổn hển, cố gắng ổn định lại trái tim đang đập dồn dập.
Đột nhiên phía đối diện xuất hiện một người khiến cô dừng bước, lo sợ bất an đứng yên tại chỗ, cho đến khi người đó đi đến trước mặt cô, cô cũng không dám ngẩng đầu lên.
Lịch Vọng Quốc nhìn dáng vẻ kia của con gái, vốn mang đầy một bụng lửa giận cũng vơi đi phân nửa, có điều biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói: "Đến phía trước, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Lịch Thư Hòa căng thẳng, không dám nói câu gì, tay nắm chặt vạt áo, nhắm mắt theo đuôi bố mình.
Hai bố con đi đến phòng nghỉ bên cạnh phòng bệnh, bởi vì giờ đang là thời gian ăn trưa mọi người đều đi đến nhà ăn của bệnh viện hết nên ở đây tạm thời không có nhiều người.
Lịch Vọng Quốc nhìn khuôn mặt con gái thành thục hơn nhiều so với lúc trước khi kết hôn, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra, ông lại giận tái mặt liền lên tiếng chất vấn: "Giải thích rõ ràng, tại sao vợ chồng hai đứa lại ở riêng? Ở riêng còn chưa tính lại còn dám lừa bố? Có chuyện gì mà bố không biết?"
Lịch Thư Hòa không biết nên nói thế nào, từ trước đến nay ở trước mặt bố, cô khó có thể giữ được bí mật gì, "Bố, đừng hỏi có được không?"
"Con cảm thấy thế nào?" Lịch Vọng Quốc hơi thất vọng nhìn cô "Hôm nay con mà không nói mọi chuyện rõ ràng thì về sau cũng không phải nói nữa."
"Bố..."
Lịch Vọng Quốc không thỏa hiệp mà cương quyết nhìn con gái, nhất định phải nghe được đáp án mới thôi."Nói cho bố biết nguyên nhân, để bố biết rốt cuộc là ai đưa ra cái chủ ý này. Nếu như Lập Cương sai, bố sẽ thay con đòi lại công bằng, còn nếu như người sai là con, bố cũng sẽ không thiên vị con."
Lịch Thư Hòa thở dài, biết hôm nay mình không thể tùy tiền tìm đại một lí do để lừa dối bố, cô khẽ cắn môi dưới, chỉ có thể lựa chọn thành thành thật thật chống đỡ.
"Là con, là con muốn ở riêng một thời gian." Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bố mình "Bởi vì con chịu không nổi anh ấy càng ngày càng bận rộn, chịu không nổi anh ấy rõ ràng là vì dã tâm của mình lại mượn cớ vì muốn tốt cho con làm lí do, chịu không nổi vợ chồng chúng con rõ ràng cùng chung sống dưới một mái nhà lại hoàn toàn như hai người xa lạ."
"Con muốn thay đổi cho nên mới đưa ra đề nghị sống riêng, con muốn cả hai bình tĩnh một chút, suy nghĩ xem rốt cuộc mỗi người sai ở chỗ nào. Con muốn để con và anh ấy trở lại thời gian trước đây khi đó không phải có rất nhiều tiền nhưng rõ ràng chúng con rất yêu thương nhau."
Lịch Vọng Quốc nhíu mày nhìn con gái, cho dù cô nói cũng có lý, nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Có thể đó là một lý do, nhưng bố hiểu con, Thư Hòa, con không phải là đứa nhỏ tùy tiện nói thay đổi cuộc sống là thay đổi, có phải có chuyện gì xảy ra nên con mới quyết định làm như vậy hay không?"
"Không, không có gì..." Đáy mắt Lịch Thư Hòa thoáng qua một tia bối rối, rất nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của bố cô.
"Thực sự không có gì sao?" Lịch Vọng Quốc cau mày, tiếp tục hỏi.
"Thực sự không có gì, chỉ là chúng con có chút tranh cãi..." Lịch Thư Hòa không muốn nhiều lời, chỉ có thể đơn giản nói qua.
"Thật sao? Vậy để tự bố đi hỏi Lập Cương, xem rốt cuộc là tranh cãi cái gì lại khiến con có thể quyết định dùng lý do ở riêng để thay đổi quan hệ của các con?" Lịch Vọng Quốc nói xong muốn đi ra khỏi phòng nghỉ, nhưng bước đầu tiên đã bị con gái vội vã kéo lại.
Cô khẩn cầu nói: "Bố, con xin bố, đừng hỏi nữa có được không? Thực sự, thực sự không có gì mà..."
"Thật không có gì lại dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay? Thậm chí còn lừa cả bố, không cho bố biết?" Lịch Vọng Quốc tức giận, mặt đỏ tía tai, thở dồn dập "Nếu không phải hôm nay đúng lúc thấy quần áo của chị rơi ở trong nhà, lại tâm huyết dâng trào muốn tự mình đem đồ đến nhà anh chị, có khi đến bây giờ tôi còn không biết anh chị đã ở riêng mấy tháng rồi."
Lịch Thư Hòa trầm mặc, viền mắt phiếm hồng, trong mắt nhanh chóng nổi lên một giọt nước.
Người đàn ông vẫn một mực yên lặng đứng ngoài phòng nghỉ, lặng lẽ đi vào, đến bên cạnh cô, thận trọng cầm lấy tay cô.
"Bố, là lỗi của con, Thư Hòa thấy con và một người bạn quá thân mật, cho nên đã hiểu lầm, sau đó mới nói cho con biết thực ra đối với việc con mỗi ngày đều bận rộn đã bất mãn từ rất lâu rồi..." Nghiêm Lập Cương bình thản kể rõ, đem mọi sai lầm đổ hết lên trên người mình.
"Bạn nào?" Lịch Vọng Quốc bắt được trọng tâm của vấn đề liền truy hỏi.
"Là một người bạn ngoại quốc, cậu ta có chút kì quái, thích giả gái, cho nên khiến Thư Hòa hiểu lầm." Nghiêm Lập Cương giải thích đơn giản, dù sao chuyện liên quan đến đời tư của người khác, anh cũng không muốn nói quá nhiều.
Lịch Vọng Quốc ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía con gái: "Là nguyên nhân này sao?"
Nhận thấy thân thể Lịch Thư Hòa run nhẹ, Nghiêm Lập Cương vội vàng dùng tay còn lại không phải truyền dịch ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, không phải lỗi của em, là anh sai rồi..."
Lịch Vọng Quốc lạnh lùng tiếp tục hỏi: "Lập Cương, không cần đem mọi lỗi lầm nhận hết về mình. Thư Hòa, thực sự là nguyên nhân kia sao? Cũng bởi vì như vậy, con đã nói con không chịu nổi Lập Cương quá bận rộn nên mới lựa chọn ở riêng..."
"Không..." Lịch Thư Hòa cắt lời bố mình, đáy mặt nồng đậm đau xót, cô hít sâu một hơi, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: "Không phải, đây chẳng qua chỉ là cái cớ, tuy rằng lúc đó đúng là con rất khó chịu, nhưng khiến con quyết định muốn hai người ở riêng một thời gian không phải vì nguyên nhân này."
Nghiêm Lập Cương sững sờ, không dám tin nguyên nhân chủ yếu lại không phải như những gì cô đã nói.
"Vậy cuối cùng là vì cái gì?" Lịch Vọng Quốc nhìn con gái mặc dù không nỡ, nhưng ông biết hiện tại nếu không nói rõ ràng thì không biết giữa đôi vợ chồng nhỏ này còn có thể tiếp tục xảy ra vấn đề gì nữa.
"Là bởi vì...bởi vì con xảy thai."
Lịch Thư Hòa đơn giản nói ra một câu khiến hai người đàn ông đều kinh ngạc sững sờ, nhất là Nghiêm Lập Cương, càng trở nên mờ mịt. Cái gì anh cũng không biết, từng có một đứa con sau đó lại mất đi sao?
Lịch Vọng Quốc cũng chú ý tới vẻ khiếp sợ của con rể, nhưng lúc này ông muốn tiếp tục nghe con gái nói rõ lý do chứ không phải chất vấn con rể trước.
"Là...là khi nào?" Nghiêm Lập Cương đột nhiên phát hiện ra vấn đề, một câu ngắn ngủi mà khiến anh phải hít sâu rất nhiều lần mới có thể miễn cưỡng nói xong.
"Sau mấy hôm ngày em đưa cơm đến công ty cho anh." Lịch Thư Hòa mặt không chút biểu tình, nhưng sắc mặt tái nhợt và nước mắt không ngừng chảy xuống nói rõ trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở.
Nghiêm Lập Cương nhớ, ngày đó anh phải đi công tác, rõ ràng thấy cô trong người khó chịu, lại chỉ dặn thím Lâm chú ý một chút.
Thì ra ngày hôm đó anh mất đi đứa con đầu tiên của bọn họ? Nghĩ đến đây, tim anh tựa như có một bàn tay hung hăng nhéo vào, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Lịch Thư Hòa biết mình không thể giấu diếm, cô run nhè nhẹ nói: "Ngày đó em chỉ nghĩ vì ngủ không ngon nên dạ dày mới có chút đau, vốn tưởng chờ nghỉ ngơi một chút rồi đi khám bác sĩ. Bởi vì mấy ngày sau là kì kinh nguyệt nên em cũng không nghĩ nhiều...Kết quả bác sĩ nói em mang thai gần một tháng. Thế nhưng...khi đó bởi vì em vẫn xuất huyết, cục cưng không thể giữ được, chỉ có thể kê đơn thuốc giúp em ra thai..." Nói xong câu cuối cùng, cô đã nghẹn ngào thất thanh, dựa vào trên người Nghiêm Lập Cương nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đó là đứa con bọn họ đã chờ đợi rất lâu...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |