Chương 4
← Ch.03 | Ch.05 → |
Cô không oán trách, chỉ là dần dần hiểu rõ, yêu đương không thể chỉ có chờ đợi.
Nghiêm Lập Cương chưa từng nghĩ tới một người phụ nữ khi kiên quyết lên lại có thể đáng sợ như vậy, nhất là người phụ nữ anh luôn tưởng là thiện lương dễ nói chuyện một khi kiên trì, ngay cả anh cũng không có biện pháp nào, càng không biết làm sao nói với cô "không".
Dưới sự kiên trì của Lịch Thư Hòa cuối cùng anh thỏa hiệp, hai người mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện.
Cô bỗng nhiên cảm thấy hơi châm chọc, bình thường cô muốn nói chuyện với anh, anh lại luôn bận rộn nói không được mấy câu liền rời đi, hiện tại cô đã chẳng còn mong chờ gì nữa thì anh lại có thể có thời gian rảnh rỗi cùng cô nói chuyện.
"Em vẫn luôn tự an ủi chính mình, phía sau một người đàn ông thành công sẽ luôn có một người phụ nữ vĩ đại, bố em cũng thường nói với em như vậy, cho nên em đợi, đợi đến khi sản phẩm đầu tiên của công ty anh tung ra tràn ngập thị trường, cuối cùng thu được lợi nhuận, đợi qua ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, rồi sau đó công ty anh lần đầu tiên mở rộng, chúng ta đổi từ căn phòng nhỏ hẹp sang một căn hộ lớn, công ty của anh cũng từ một công ty nhỏ trở thành một công ty lớn..."
"Thế nhưng, anh có biết không? Từ đó mỗi ngày anh đều bận rộn chỉ có thể nói với em vài câu, đến bây giờ khi anh về nhà có thể gọi em một tiếng em đã cảm thấy may mắn rồi, như vậy có đáng buồn hay không?"
"Anh khiến em cảm thấy mình giống như một thú cưng, hôn nhân của chúng ta giống như gông xiềng, mà căn nhà sang trọng này chỉ là một nhà giam. Em bị nhốt trong này, cảm giác mỗi ngày qua đi mình càng trở nên xấu xí, chỉ có thể chờ đợi hi vọng hôm nay anh chú ý tới em nhiều một chút, có thể nói với em nhiều hơn một câu."
"Em cảm thấy mình hèn mọn đến đáng thương, nhưng mỗi ngày đều tự thuyết phục chính mình hôn nhân của chúng ta không có vấn đề gì cả, chỉ là một đôi vợ chồng không có quá nhiều sự trao đổi mà thôi. Tự lừa mình dối người như vậy cảm giác rất mất mác, anh có hiểu không?"
Giọng nói của cô không chút kích động, giống như đang tự thuật một sự thật, nhưng dáng vẻ bình thản này lại càng khiến người ta cảm thấy không biết làm sao.
Nghiêm Lập Cương vô cùng kinh sợ nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện bản thân có phải ngay từ đầu đã làm sai rồi.
Nhìn cô như vậy cảm giác như cô có thể lập tức theo gió bay đi, rời xa khỏi anh, khiến anh không nhịn được trở nên căng thẳng.
"Thư Hòa, anh không biết...Anh chỉ muốn cho em những điều tốt nhất." Giống như khi bọn họ đính hôn, anh ở trước mặt bố vợ đưa ra lời hứa hẹn như vậy.
Anh muốn cho cô một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống tốt đẹp nhất.
Ai có thể nói cho anh biết, tại sao những nỗ lực của bản thân anh lại khiến cho cuộc sống của cô trở nên hèn mọn đáng thương, những lời lẽ lên án ấy kì thực cô nói ra cũng chẳng vui vẻ gì phải không?
"Em biết..." Cô thấp giọng rì rầm, nhìn ánh mắt khiếp sợ của anh, hốc mắt thoáng chốc phiếm hồng, mũi chua xót, "Em vẫn luôn biết...Em biết anh rất cố gắng, nhưng em thực sự không vui vẻ, rất không vui vẻ..."
Vẻ mặt anh trở nên cứng đờ, tay nắm chặt thành quyền, hai mắt yên lặng nhìn cô, cổ họng khô khốc lên tiếng: "Cho nên?"
Cô nhìn sâu vào mắt anh, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười, giọng nói mềm nhẹ giống như đang nói sáng nay thời tiết thật tốt vậy "Lập Cương, chúng mình tách ra một thời gian đi."
***
"Cho nên nói, các cậu muốn li hôn?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên phát ra.
Một mảnh trầm mặc.
Chu Lợi không dám tin, chỉ mới qua một buổi tối thôi, sao sự việc lại trở nên hỏng bét như vậy?
"Không phải li hôn." Nghiêm Lập Cương một đêm không ngủ, giọng nói khàn khàn kiên định phản bác, "Chỉ là tạm thời xa nhau mà thôi." Anh rất kiên trì với cách nói này, cũng chỉ có thể kiên trì cách nghĩ này thôi. Bởi vì giữa bọn họ từ lúc trước khi kết hôn cũng đã kí thỏa thuận li hôn rồi.
Thỏa thuận đó là yêu cầu của bố vợ anh, ông muốn bảo vệ con gái mình một cách tốt nhất, nội dung thỏa thuận bao gồm các điều kiện về phân chia tài sản.
Ánh mắt anh buồn bã, nghĩ tới lúc sáng nay cô cất bước rời khỏi...
Môi anh mím chặt, trong mắt đầy tơ máu, hậu quả của một đêm thức trắng, "Thư Hòa...Em không thể suy nghĩ lại sao?"
Anh lên tiếng thỉnh cầu, vốn dĩ là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng để có thể vãn hồi lòng của vợ mình, anh cuối cùng vẫn cắn răng nói ra khỏi miệng.
Lịch Thư Hòa kéo theo một vali hành lý, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em đã quyết định rồi."
Lần này rời đi, là cô buông tay một lần, bởi vì thực ra anh là người mang chủ nghĩa đàn ông rất sâu sắc, kiên trì chính là kiên trì, nếu không có một sự kích thích lớn như vậy, cô nghĩ anh sẽ mãi mãi không để ý đến mong muốn và ý kiến của cô.
Anh không cho cô ra ngoài làm việc, ngay cả đến việc nhà cũng không cho cô động tay vào, thế cho nên cô dần dần tách biệt với cuộc sống bên ngoài, không liên lạc với bạn bè trước đây. Cuộc sống trôi qua như vậy khiến cô bắt đầu hoài nghi mình ở bên cạnh anh có giá trị tồn tại gì hay không.
Anh bắt lấy hành lý của cô, "Ít nhất đợi thêm mấy hôm nữa hãy đi, đợi anh giúp em tìm một căn phòng tốt, rồi để thím Lâm sang sắp xếp trước một chút..."
Cô ngắt lời anh, mỉm cười cự tuyệt: "Không, không cần, em có thể tự mình làm được."
Nếu như mọi việc đều để anh nhúng tay vào, thế chẳng hóa ra là cô chỉ đổi một chỗ ở khác, còn lại vẫn để anh chăm sóc cô mà thôi.
"Vậy em muốn ở chỗ nào? Ăn uống làm sao bây giờ?" Anh cau mày, trước sau vẫn không yên lòng truy hỏi.
Nếu như là đang hẹn hò, có thể cô sẽ rất vui vẻ, tiếp nhận việc anh coi cô giống như một cô bé con mà chiều chuộng, nhưng bây giờ điều cô cần chỉ là sự tin tưởng và tôn trọng của anh.
"Lập Cương, em không phải trẻ con, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình." Cô đẩy tay anh đang cầm hành lý ra, sau đó quả quyết đi tới cửa, "Đợi em tìm được chỗ ở sẽ liên lạc với anh." Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài gọi taxi, không quay đầu lại liền rời đi...
Vừa nghĩ tới thái độ kiên quyết không chút lưu luyến rời khỏi của cô, vẻ mặt đóng băng của anh nhịn không được trầm xuống vài phần.
Tạm thời xa nhau, đó chẳng phải là sống riêng sao? Bình thường vợ chồng đi tới bước này, cách li hôn không lâu nữa. Chu Lợi dưới đáy lòng nho nhỏ oán thầm.
Nhìn bạn tốt gương mặt nặng nề, lại thêm chút chật vật trước mắt, anh ta cẩn thận thử thăm dò: "Là vì tôi à? Ngày hôm qua tôi dựa vào cậu có hơi gần, vợ cậu hiểu lầm rồi?"
"Không phải."
"Thật sự không phải?" Chu Lợi trên mặt tràn đầy thăm dò bát quái, nhiệt huyết sôi trào nói: "Nếu thực sự là tôi tạo ra phiền phức này, cậu ngàn vạn lần cũng không nên khách sáo làm gì, tôi có thể đi giải thích mà."
Nghiêm Lập Cương lặng lẽ nhìn anh ta, lắc đầu, "Không cần, không liên quan gì đến cậu cả, là vấn đề của vợ chồng tôi."
Nói là không liên quan, nhưng mà ngày đầu tiên anh ta đến vợ chồng người ta đã ở riêng, thế nào cũng làm cho anh ta cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Vừa nghĩ đến đấy, Chu Lợi nhìn người đàn ông bình thường kiêu ngạo đắc ý chết khiếp bây giờ chỉ có thể ngoài chỗ này quẫn bách, nhịn không được mở miệng châm chọc: "Tôi nói cậu ấy à, bình thường không phải là quản bà xã gắt gao lắm sao, thế nào mà đến thời điểm mấu chốt, lại chẳng thấy quyết đoán gì vậy?"
Lời vừa nói khỏi miệng, Nghiêm Lập Cương âm trầm nhìn anh ta chằm chằm, Chu Lợi rùng mình một cái, vội vã giả lả cười pha trò.
"Ha ha, tôi nói bậy thôi, nói bậy...Không cần để ý đến tôi, tôi đi đây." Nói xong anh ta phi nhanh ra cửa, biến mất như không khí trước mặt Nghiêm Lập Cương.
Đợi trong phòng khôi phục yên tĩnh, Nghiêm Lập Cương ngồi trên sofa, mặt không đổi sắc rít từng hơi thuốc, từng vòng khói trắng chậm rãi tiêu tán trong không gian.
Chu Lợi nói không sai, đến thời điểm mấu chốt anh lại để cho cô đi, thực sự không phù hợp với tác phong làm việc của anh, nhưng ngày hôm qua những lời cô nói quả thực đã làm cho anh quá mức khiếp sợ, cho dù qua một buổi tối, tâm tình của anh vẫn không có cách nào bình tĩnh được.
Cho đến tối qua nghe được những lời tự thuật bình thản của cô, anh mới hiểu được nguyên nhân quan hệ của hai người trở nên lãnh đạm như vậy là vì đâu.
Cô không nói, không tươi cười anh lại tưởng rằng vì anh làm được chưa đủ, bởi vì anh luôn cho rằng bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ thích những món trang sức xa xỉ. Anh nghiêm khắc yêu cầu giúp việc chăm sóc cô chỉ hi vọng có thể để cô vừa lòng, anh vì cô mà tạo ra một ngôi nhà ấm áp, mong muốn hai người có thể quay trở lại thời kì vui vẻ trước đây.
Thế nhưng không nghĩ tới, anh làm được càng nhiều, trái lại khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, bởi vì anh từ đầu tới cuối chưa từng biết đến tột cùng là cô mong muốn điều gì. Nghĩ đến đây, trên mặt anh không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.
Sau khi hiểu ra sai lầm của mình, anh làm sao có thể dùng biện pháp cứng rắn giữ cô lại chứ?
Nhưng mà tình huống này tuyệt đối chỉ là tạm thời mà thôi, anh tin tưởng anh và cô sẽ bên nhau một lần nữa.
Tuyệt đối. Anh nặng nề dập tắt điếu thuốc vào gạc tàn, ở trong lòng tự nhủ.
Đêm qua Lịch Thư Hòa cũng không hề chợp mắt, nhưng điều cô nghĩ đến là tiếp theo mình nên làm gì?
Mặc dù lúc học đại học cô đã từng sống ở bên ngoài, nhưng chỉ là ở kí túc xá trong trường, về cơ bản chỉ cần phải lo chuyện ăn uống, mà bây giờ hiển nhiên vấn đề phức tạp hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất trước mắt là cô cần phải tìm được một căn phòng để ở, còn phải tìm một công việc nữa, nếu không sẽ không thể chi trả các khoản chi tiêu.
Mặc dù Nghiêm Lập Cương đã mở cho cô một tài khoản ngân hàng, hàng tháng đều gửi tiền vào đó, đến bây giờ chắc cũng có không ít, nhưng cô không muốn động đến khoản tiền đó. Cô chỉ hi vọng tiền cô tiết kiệm được trước khi cưới có thể giúp cô duy trì được ít ngày.
May mắn thay khi cô đi ngang qua một căn nhà thấy có tấm biển quảng cáo cho thuê phòng trọ, mà càng khiến cô vui mừng hơn nữa là người chủ phòng trọ đó lại là một trong số ít bạn tốt của cô thời trung học – Tiêu Trân Trân.
Căn nhà của Trân Trân có ba tầng, tầng một là cửa hàng kinh doanh các sản phẩm hand-made, tầng hai dùng làm kho chứa hàng, còn tầng ba để trống nên cô mới may mắn thuê được một căn phòng tốt như vậy, một mình độc chiếm một tầng, lại còn tìm được một công việc nữa.
Bình thường buổi chiều là thời gian nhàn rỗi nhất của cửa hàng, Tiêu Trân Trân và Lịch Thư Hòa ngồi ở hai đầu chiếc bàn, tay thoăn thoắt đan áo len hàng mẫu và thuê hoa, vừa nói chuyện.
"Thư Hòa, gần đây cậu có liên lạc với ông xã cậu không?"
"Liên lạc? Không có." Lịch Thư Hòa lắc đầu, "Tớ chỉ gửi tin nhắn báo địa chỉ nơi này cho anh ấy thôi."
Tiêu Trân Trân nghi hoặc hỏi: "Trước đấy cậu nói với ông xã cậu xa nhau một thời gian là bởi vì cậu...muốn li hôn sao?"
Người đàn ông đáng ghét kia bắt cô phải hỏi vấn đề này, hại cô cảm thấy chính mình giống như một bà cô lắm chuyện đi thọc mạch chuyện riêng tư của bạn tốt vậy.
"Li hôn? Tớ chưa từng nghĩ tới." Lịch Thư Hòa lần thứ hai lắc đầu, khốn hoặc nhìn bạn tốt: "Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại hỏi tớ chuyện này?"
Tiêu Trân Trân cười gượng vài tiếng, buông lỏng tay: "Không có gì, cậu cũng biết Tần Nguyên Lãng cái tên ngây ngô kia đang làm việc tại một công ty nghiên cứu sinh học gì đó, hình như... chính là công ty của chồng cậu. Anh ấy nói gần đây tất cả lãnh đạo trong công ty đều sợ phải gặp chủ tịch, bởi vì tính tình chủ tịch trở nên ngày càng kinh khủng hơn, mọi người đang đoán không biết có phải trong nhà chủ tịch xảy ra chuyện gì hay không. Biết cậu đang làm việc ở chỗ tớ, anh ấy muốn tớ hỏi cậu xem có chuyện gì không."
Nói xong Tiêu Trân Trân cũng tự nhận thấy lý do này có trăm ngàn sơ hở, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể thuận miệng bịa ra như thế thôi, cô ấy cũng không thể nói thật ra Nghiêm Lập Cương thân là chủ tịch nhưng lại nói "nhờ cậy cậu" với cấp dưới của mình để vị hôn thê của cấp dưới đi thăm dò ý tứ của vợ anh chứ?
Đáng giận! Tần Nguyên Lãng cái tên thối tha ngây ngô kia, dứt khoát đổi việc đi là vừa!
Lịch Thư Hòa không trả lời, giống như đang suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề này như thế nào, cũng có thể cô căn bản biết đó không phải là nguyên nhân, chỉ là không muốn làm rõ mà thôi.
Nhưng may mắn là bạn tốt của cô cũng không nói thẳng ra khiến cô khó chịu.
"Nhưng mà...Thư Hòa, cậu dự định hai người sống xa nhau bao lâu? Tớ nhớ là trong thời gian đính hôn cậu và chồng cậu cảm tình rất tốt cơ mà. Chẳng nhẽ bởi vì kết hôn đã lâu, tình cảm phai nhạt hay sao?" Mặc dù lúc trước cô ấy và Thư Hòa không học chung đại học, nhưng thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau, mà trong câu chuyện của các cô Nghiêm Lập Cương luôn luôn tồn tại.
Bởi vậy khi biết bạn tốt vì cùng chồng sống riêng nên tự mình đi tìm phòng ở, cô ấy đã vô cùng kinh ngạc.
Từ trước đến nay cô ấy luôn cho rằng bạn tốt của mình là đại diện hoàn mỹ nhất của một hiền thê lương mẫu, nhưng mà nếu ngay cả bạn tốt như vậy cũng có thể đi trên con đường hướng tới li hôn, cô ấy không khỏi hoài nghi liệu chính mình có nên bước chân vào nấm mồ hôn nhân nữa hay không.
Lịch Thư Hòa buồn cười nhìn Tiêu Trân Trân, buông giá thuê trong tay mình xuống, chậm rãi nói: "Tình cảm của bọn tớ không có phai nhạt, ít nhất là tớ không có, tớ chỉ muốn nhân cơ hội này thay đổi phương thức chung sống hiện tại của bọn tớ thôi."
"Khi vừa mới đính hôn, tớ có thể cảm nhận được anh ấy đối với tớ rất tốt, nhưng mà mấy năm nay, anh ấy chỉ biết mua đồ đắt tiền tặng tớ. Đáng tiếc đối với tớ mà nói những thứ đó đều không quan trọng, có nhiều lúc tớ rất muốn cùng anh ấy chia sẻ tâm tình, hoặc muốn anh ấy nghe tớ nói chuyện mà không phải chỉ hỏi tớ ăn cơm chưa? tiền còn đủ tiêu hay không?"
"Aizz, đàn ông đều như vậy cả, họ luôn cho rằng chỉ cần mua vài món đồ nhỏ nhỏ hoặc lễ vật gì đó là có thể giải quyết được vấn đề về phụ nữ rồi. Tớ thật hoài nghi những người đàn ông kia tám mươi phần trăm đều nghĩ dung lượng não của phụ nữ chúng ta chỉ có mười gam nghĩ về chuyện sinh con, năm gam dùng vào chuyện tình cảm, năm gam còn lại để cân nhắc xem giá trị của những món quà kia như thế nào." Tiêu Trân Trân nói một hồi không ngừng nghỉ, khuôn mặt hơi tròn nhăn nhó nhìn rất đáng yêu.
Lịch Thư Hòa bị cô ấy chọc cho cười ha hả, Tiêu Trân Trân nói xong nhịn không được cũng cười theo.
Cười một lúc lâu, Lịch Thư Hòa rốt cuộc ngừng lại tiếng cười, vẻ mặt thành thật nhìn cô nàng: "Trân Trân, tớ yêu anh ấy, điều này không thể nghi ngờ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tớ đã chắc chắn rồi. Tớ có thể nhẫn nại anh ấy vì công việc bận rộn mà mấy ngày không thấy bóng dáng, cũng có thể chịu được sự vụng về trong cách bày tỏ tình cảm của anh ấy, nhưng có chuyện tớ không thể nào chịu đựng được, đó chính là việc mục tiêu của anh ấy không bao giờ có điểm cuối, đạt được cái này rồi anh ấy sẽ ngay lập tức vạch ra một mục tiêu khác, không ngừng theo đuổi, không ngừng cố gắng."
"Trước đây anh ấy luôn nói, chờ đến khi công ty của chúng tớ kiếm được tiền anh ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên tớ, nhưng khi công ty đã kiếm được tiền rồi, anh ấy lại nói, chờ anh ấy kiếm được nhiều tiền hơn nữa, chúng tớ đổi sang một căn nhà lớn hơn, anh ấy cũng sẽ không bận rộn như vậy nữa...Đến bây giờ, công ty đã lớn như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, anh ấy vẫn không dừng lại, nhà có lớn hơn nữa thì anh ấy có mấy khi ở nhà đâu, từ sáng sớm cho tới đêm khuya đều là ở công ty hoặc nhà máy, chỉ còn lại một mình tớ, anh ấy thất hứa hết lần này đến lần khác, tớ cảm thấy rất cô đơn."
Tiêu Trân Trân nhìn bạn tốt, biểu cảm trên khuôn mặt cũng rất phức tạp, bởi vì cô ấy thực sự không thể hiểu nổi cảm giác của một người khi đặt trọng tâm cuộc sống của mình xoay quanh một người đàn ông là như thế nào.
Cô ấy không hiểu hỏi: "Thư Hòa, cậu không cảm thấy lúc cậu nói những lời này...rất giống oán phụ sao?"
Lịch Thư Hòa ngẩn ra, không nhịn được cười: "Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tớ đúng là rất giống một oán phụ. Nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo tớ không có việc làm, đến việc nhà cũng có người giúp việc lo, đương nhiên là rất vô dụng rồi."
Có thể không oán giận sao? Khi cô còn chưa tốt nghiệp đã phải đính hôn rồi, sau khi tốt nghiệp hai người lập tức kết hôn, kết hôn xong anh liền bận rộn không ngừng nghỉ, còn cô chỉ biết ở một bên chờ đợi, khiến cho mỗi ngày của mình trôi qua đều nhạt nhẽo, vô vị.
Hơn nữa cô lại không có việc làm, anh cũng không muốn để cô ra ngoài làm việc, thậm chí ngay cả việc nhà đơn giản cũng không được động tay vào, cô bắt đầu cảm thấy mình không khác gì một phế nhân, chỉ có thể ở nhà chờ anh thỉnh thoảng mới bố thí cho chút cưng chiều.
Trải qua cuộc sống như vậy cô có muốn không trở thành một oán phụ cũng không được.
Mặc dù Tiêu Trân Trân tự mình mở cửa hàng, nhưng thực ra tính tình cô nàng cũng không dịu dàng, nhã nhặn gì, trái lại rất ngay thẳng, hơn nữa có thêm phần khí chất của người phụ nữ tự lập tự cường, xem ra cuộc sống thảm thương ngày trước của bạn tốt tự nhiên sẽ muốn phát huy tinh thần trọng nghĩa.
"Thư Hòa, tớ nói cậu biết, cậu như vậy là không được đâu." Cô ấy cầm que đan trong tay quơ quơ trước mặt cô, nét mặt oán giận "Cậu xem cậu ấy, mặc dù cùng chồng tách ra nhưng mà lòng cậu lại quá mềm yếu, không chừng chỉ cần anh ta hô to gọi nhỏ hai câu cậu đã bị mang về nhà rồi ấy chứ. Đến lúc đó lại trở về vạch xuất phát, cậu không có việc làm, chồng cậu cũng không cho cậu đi làm, tình hình lại lặp lại như thế, cậu rất dễ biến thành một oán phụ tâm lí không bình thường mất."
"Cho nên nhân cơ hội cùng chồng ra ở riêng, cậu nên tìm cho mình mục tiêu sống mới đi. Đến lúc đó để cho chồng cậu nhìn xem, cậu không vì không có anh ta mà chết, khiến cho anh ta biết cậu sống tốt biết bao nhiêu, khiến anh ta phải dùng ba quỳ chín lạy đến rước cậu về." Tiêu Trân Trân càng nói càng hưng phấn, chỉ kém nước quơ tay vẫy chân mang "Đấu tranh cách mạng" các loại nói ra khỏi miệng.
Lịch Thư Hòa dở khóc dở cười nhìn cô ấy "Vậy xin hỏi Trân đại tiên, tiểu nhân nên làm cái gì mới đúng đây?"
Tiêu Trân Trân hai mắt sáng rực như thể phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng thú vị "Muốn biết Trân đại tiên có cao kiến gì không?"
Dáng vẻ rung đùi đắc ý của Tiêu Trân Trân, xem ra có vài phần giống với phong thái của đại tiên "Haha...đầu tiên ấy mà, phụ nữ trong tay nhất định phải có tiền, mà muốn có tiền thì nhất định phải có việc làm. Thực ra mấy ngày nay có không ít khách hàng tới hỏi kĩ năng thêu hoa của cậu có thể mở lớp dạy hay không...cậu thấy thế nào? Có muốn mở lớp dạy không, chưa biết chừng sau một thời gian sẽ nghiện làm giáo viên cũng nên ấy?"
Đề nghị này thực ra không phải đột nhiên mà Tiêu Trân Trân nghĩ ra, từ trước đến nay cô ấy biết tay của Thư Hòa rất khéo léo, nhất là kĩ thuật thêu hoa, thực sự rất tinh xảo, thậm chí giống như đã từng được đào tạo chuyên nghiệp vậy, nếu không phải sau khi tốt nghiệp hai người dần dần mất liên lạc thì lúc mới mở cửa hàng cô ấy đã tìm tới cô để nhờ giúp đỡ rồi.
Có điều hiện tại đưa ra đề nghị này cũng không tính là muộn. Dưới đáy lòng Tiêu Trân Trân đắc chí nghĩ.
Lịch Thư Hòa nhín mày: "Tớ thực sự có thể sao?" Đối với tay nghề của mình cô không phải là không có lòng tin, chỉ là cô không biết bản thân mình có thể đảm đương được trách nhiệm của một người truyền dạy hay không. Nếu như cô muốn làm, nhất định sẽ làm thật tốt, không muốn đến khi thực sự mở lớp rồi lại dạy không tốt, việc này đối với cô mà nói là rất không có trách nhiệm.
Tiêu Trân Trân lớn tiếng nói: "Đương nhiên có thể, điều cậu cần nhất bây giờ chính là tự tin, hiểu không hả?" Cô ấy sang sảng vỗ vỗ vai Lịch Thư Hòa, ánh mắt chăm chú nói "Tin tưởng bản thân nhất định làm được! Những câu này mặc dù dùng có hơi quá, nhưng mà thật sự rất có ích nha. Tóm lại, tin tưởng tớ cũng như tin tưởng bản thân cậu, chúng ta nhất định sẽ trở thành những nữ cường nhân."
Lịch Thư Hòa mím môi cười, cảm giác bất an trong lòng dường như vì giọng nói tự tin của cô nàng hoạt bát này mà chậm rãi tan ra.
Cô không khỏi yên lặng suy nghĩ, cuộc đời của cô có thể sẽ có những thay đổi không biết chừng.
...hoặc ít nhất...cô có thể thay đổi người đàn ông kia, có thể thành công cải biến cuộc hôn nhân của bọn họ...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |