Truyện:Buông Rèm Pha Lê - Chương 84

Buông Rèm Pha Lê
Trọn bộ 87 chương
Chương 84
Trông Cậy Lòng Này [8]
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Thần kinh căng thẳng cả ngày giờ phút này hoàn toàn được thả lỏng, bên tai Vệ Sóc dường như có thể nghe rõ âm thanh tựa như dây đàn đứt, chàng biết lý trí của mình đã tan rã, những chuyện còn lại cứ để đến sáng mai đi, giờ khắc này chàng chỉ muốn chìm đắm cùng nàng trong làn mây mưa.

Chàng cảm nhận được một làn sóng nhiệt ùa đến đầu ngón tay, dòng nước đang tự do bắn vào lòng bàn tay chàng, bèn nghiêng người cắn lấy đầu v* lộ ra của nàng, cười ranh mãnh: "Trân Trân cũng thích ta sao? Chỉ hai ngón tay thôi mà đã làm nàng ướt đẫm rồi."

Nếu là trước kia, nàng ắt lại thấy xấu hổ khó chịu, cho rằng chàng đang nói lời sỉ nhục mình, nhưng giờ đây nàng đã biết Vệ Sóc chính là người năm xưa đã cứu mình, lại đã xác định tâm ý của chàng kiên định như vậy, Diêm Vũ lúc này chỉ cảm thấy vô hạn yêu thương ngọt ngào, nàng vòng một tay qua bả vai rộng của chàng, nhẹ nhàng ✌️.𝖚ố.ⓣ ⓥ.e vết sẹo để lại vì mình, một bên 𝖐ẹ*𝐩 ⓒ♓ặ*t hai chân.

"Chỉ là ngón tay thôi đã 🎋.ẹ.𝓅 𝖈.♓ặ.✝️ như vậy, lát nữa ta đư-𝒶 𝖛-à-🅾️, nàng còn có thể chịu được không?" Nói xong, ngón tay Vệ Sóc khẽ móc, đâ·Ⓜ️ 𝖛·à·ⓞ một khối thịt mềm nơi hoa tâm.

Ⓣ𝐡*â*𝓃 ✝️♓*ể nàng lập tức mềm nhũn, không dám kẹp loạn nữa, giờ phút này chỉ yếu ớt 𝐭●𝖍●ở 🅓ố●𝐜, đáp lại câu nói vừa rồi của chàng: "Vậy chàng đư*ⓐ ѵ*à*𝑜 thử xem, ai mới là người không chịu nổi?"

Ánh mắt Vệ Sóc sớm đã 𝐦_ê ⓜ𝒶_𝐧, nhưng lại không thể tin được mà cúi đầu nhìn nàng, vẫn là đôi mày mắt như xưa, khí chất thanh lãnh như sương tuyết, vị thần nữ không mảy may động lòng trần tục như vậy, cũng chịu mở rộng hai chân trước mặt mình, thậm chí còn mong chờ, 𝐪_𝖚ÿế_ⓝ 𝐫_ũ chàng vào huyệt nhỏ.

Trong phòng yên tĩnh cực độ, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước khi ra khi vào, cùng với tiếng vỗ phát ra khi lòng bàn tay và thịt hoa huy*t đập vào nhau.

Vệ Sóc đột nhiên sinh ra cảm xúc ghen tị, nàng ướt đẫm hơn bình thường, chẳng lẽ chỉ vì chàng là người năm xưa đã cứu nàng, và khiến nàng vừa gặp đã đem lòng ái mộ sao? Chẳng lẽ những điều tốt chàng đối đãi với nàng năm năm qua đều không đủ để nàng chủ động như vậy sao?

"... Sao vậy, chàng không muốn đư-a và-⭕ sao?" Diêm Vũ không biết suy nghĩ trong lòng chàng, ⓒ.ắ.ⓝ 𝖒.ô.𝒾, bộ dạng đáng yêu đến rung động lòng người, e thẹn chờ được yêu, "Vừa rồi không phải còn nói muốn ta sao?"

Sự tương phản cực lớn này ⓚ.í.𝖈.♓ 🌴.𝒽í.↪️.𝒽 chàng, chỉ hai ngón tay đã không thể phát tiết hết ԁ*ụ*↪️ ✌️*ọ*𝖓*🌀 trong lòng, Vệ Sóc không nói rõ được giờ phút này rốt cuộc mình đang có tâm tình gì, chàng rút ngón tay ra: "Cũng được... cũng được..."

Thật may mắn người này chính là chàng, thật may chàng không cần phải ghen tị với bản thân trong quá khứ.

Lòng bàn tay đều là chất lỏng nhớp nháp, khoảnh khắc 𝓇ú.𝖙 r.𝖆, Diêm Vũ cảm thấy phía dưới đột nhiên trống rỗng, nàng cũng như rơi vào dòng sông 🅓ụ·↪️ 𝖛·ọ𝐧·ℊ, nắm lấy vạt áo chàng hỏi: "Ừm?"

Câu "cũng được" kia, là ý gì?

Nhưng nàng không nói nên lời, quy đầu to lớn bành chướng đã hướng vào hoa môi, dễ dàng chen vào.

Vệ Sóc đem chất lỏng vừa mang ra từ cơ thể nàng bôi đều lên thân côn th*t, 𝖛·𝐮·ố·✞ v·e vài cái, liền cắm thẳng vào.

Cửa động đã sớm ẩm ướt đến ⓜề·m 〽️ạ·ï, bị dương v*t to lớn của chàng tàn nhẫn mở rộng đến cực hạn, Diêm Vũ cắn chặt môi, móng tay bấm sâu vào vai Vệ Sóc.

Quá... sâu, vừa căng vừa ngứa.

Dù chàng đã vào bao nhiêu lần, vẫn luôn là sự 🎋-íⓒ-ⓗ ⓣ-♓-í𝐜-𝐡 và cảm giác căng đầy mãnh liệt như vậy.

Tiểu huyệt liên tục co bóp, nuốt cự vật to dài của nam nhân, nước chảy càng nhiều, toàn bộ phía dưới thân đều ướt đẫm, chiếc giường nhỏ trong thư phòng này vốn là để thái tử điện hạ đọc sách, khi mệt mỏi buồn ngủ thì chợp mắt, lúc này chứa hai người liền có vẻ chật chội, khuôn mặt Diêm Vũ đỏ bừng, phía dưới ẩm ướt lạnh lẽo, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy chàng, cố gắng để Ⓜ️ô●𝓃●🌀 tránh khỏi vũng nước đó.

Sự chủ động của nàng khiến Vệ Sóc gần như không chống đỡ nổi, dương v*t hoàn toàn cương cứng sau khi ra vào càng lúc càng đau nhức, chàng không dám dùng hết sức mà đi vào, sợ nàng sẽ đau, bèn cúi đầu ngậm lấy đầu v* hồng hào, mạnh mẽ m·ú·† một cái, hai bầu vú non trắng nõn nà kia, dưới sự rung lắc kịch liệt, giống như đậu non ngâm trong nước, Vệ Sóc nghi ngờ nếu mình dùng sức thêm chút nữa sẽ 𝖒ú·ⓣ vỡ chúng.

Nhưng chàng không nỡ, sự kìm nén trong phóng túng như vậy bức hơi thở chàng càng thêm ⓝóռ·ℊ 🅱️·ỏn·🌀, chàng cố gắng ép mình nhẫn nại, ra vào chậm lại một chút.

"Ưm, ừm..." Tiếng ⓣh.ở ԁố.𝐜 của Diêm Vũ càng lúc càng gấp, động tác chậm rãi như vậy không thể khiến nàng dễ chịu, kích cỡ của chàng không vì tốc độ chậm lại mà thu nhỏ, trái lại càng phồng to cứng ngắc, khi Vệ Sóc từng chút một c.ọ 𝖝á.✝️ ra vào, nàng thậm chí có thể cảm nhận được xúc cảm mạch ɱ.á.u trên dương v*t cọ qua thịt mềm...

Cảm giác đó giày vò nàng gần như sụp đổ, vì vậy nàng níu lấy y phục của chàng mà khóc nức nở, 𝖍●𝖚●𝖓●ℊ 𝖍●ă𝖓●🌀 cắn ռ𝐠-ự-c chàng, dán sát vào người chàng mới có thể khiến chỗ ℊ●ı𝒶●o ♓●ợ●𝖕 của hai người thêm т♓_â_𝓃 Ⓜ️ậ_ⓣ, khi chàng đ●â●ⓜ ☑️à●𝖔 sâu nhất, Diêm Vũ đột nhiên ⓚẹ●🅿️ 𝐜ⓗặ●✝️ lấy chàng.

K♓-𝐨á-i 𝖈ả-ⓜ chặt chẽ ập đến, Vệ Sóc phát hiện mình bị giữ lại ở một nơi nóng ẩm nhất, tiến thoái lưỡng nan, mỗi lần гú●𝐭 𝖗●𝒶 một đoạn ngắn, dòng nước lớn liền theo gốc dương v*t mà chảy ra, chàng đột nhiên như nhận ra điều gì đó, đưa tay sờ lên tấm đệm dưới ⓜ.ô𝖓.𝐠 nàng.

Đã ướt đẫm đến mức có thể vắt ra nước, không biết rốt cuộc nàng đã xuất bao nhiêu lần.

Vệ Sóc nín thở, lập tức hiểu ra vừa rồi vì sao nàng cắn chàng, kẹp chàng, ngay sau đó thu lại những tâm tư thương hại không cần thiết kia, vươn eo liền bắt đầu ra sức ⓒ_ắ_m 𝐯_à_🅾️, đâ·〽️ thịt huyệt đến ướt đỏ, đáng thương vẫn chưa thỏa mãn, chàng tiếp tục đ-â-〽️ mạnh vào bên trong.

Cuối cùng quy đầu chọc đến chỗ sâu nhất của tiểu huyệt, ấn lên một mảng thịt non 𝐦ề-ɱ ɱ-ạ-𝐢 rồi bắn ra toàn bộ.

𝐓ℹ️n●♓ ⓓ●ị●c●♓ nóng hổi xối vào hoa tâm mềm nhũn, nhưng sự ra vào không ngừng, chàng vừa bắn vừa tiếp tục đi vào, dương v*t không hề thấy bị co nhỏ mà vẫn sưng phồng, т𝐢·n·♓ ⓓ·ịc·♓ bắn ra đều bị ép vào bên trong cơ thể nàng, thêm vào một cây thịt to dài chôn ở trong đó làm bụng dưới của Diêm Vũ hơi nhô lên.

Vốn tưởng rằng sau khi chàng bắn một lần sẽ dừng lại, ai ngờ dương v*t trong cơ thể lại cương cứng trở lại, nhìn sự phồng lên của bụng dưới càng lúc càng rõ ràng, đồng tử Vệ Sóc cũng trở nên tối tăm mờ mịt, chàng cúi người bên tai nàng, ◗·ụ·𝐜 ѵọ·п·🌀 chiếm hữu càng lúc càng đậm đặc: "Không ai có thể cướp mất nàng, nàng vốn dĩ là thuộc về ta."

Chương (1-87)