← Ch.07 | Ch.09 → |
Xuân thành nơi Sở Thiên Tầm ở thuộc khu vực Tây Bắc của đại lục.
Nghe nói vị thành chủ đầu tiên là một thánh đồ hệ thực vật, cho nên đến nay trong thành phố vẫn có nhiều thảm thực vật rậm rạp, vào mùa hoa tươi nở rộ, nơi này trở thành một ốc đảo trong cả vùng khô hạn này, cho nên thành phố mới có cái tên Xuân ấy.
Đi từ Xuân thành về phía bắc, thảm thực vật dần thưa thớt hơn, đất đai bị sa mạc hóa nghiêm trọng, dần dần xuất hiện bán hoang mạc và hoang mạc trong phạm vi lớn.
Giờ phút này, trong Xuân thành xanh um tươi tốt, tại một dãy nhà ngang hỗn độn, Sở Thiên Tầm khảy một túi ma chủng có màu xanh lục như phỉ thủy trên bàn, Diệp Bùi Thiên vừa ra tay là suýt nữa hù cô sợ chết khiếp, một túi ma chủng nhìn nho nhỏ lại có giá trị xa xỉ đến mức có thể khiến cho bất cứ thánh đồ nào trong thành cũng trở nên điên cuồng.
Một thánh đồ cấp bốn như Sở Thiên Tầm nếu muốn tăng cao dị năng của mình thì ngoài chiến đấu tôi luyện không ngừng ra còn phải cần ma chủng cấp bốn cùng loại thêm vào. Nếu cần tăng từ cấp bốn lên cấp năm thì càng cần phải dùng ma chủng cấp năm khi dị năng đạt đến trạng thái cao nhất.
Bởi vậy bây giờ ma chủng trở thành đồng tiền lưu thông, phần lớn là một vài ma chủng cấp thấp, ma chủng càng cao thì càng hiếm có hơn. Ma chủng là vật cần thiết để tăng thực lực chiến đấu, là thứ đông đảo thánh đồ cần đến, ma chủng cấp cao thường là dù có ra giá cũng không có người bán.
Sở dĩ Bất Miên giả cấp chín xuất hiện ở ở gần Xuân thành có thể khiến thành chủ Hoàn Thánh Kiệt coi trọng, không tiếc hao tài vật mời các binh đoàn lớn đến giúp đỡ như vậy chính là vì viên ma chủng cấp chín hiếm có kia mà thôi. Hoàn Thánh Kiệt là thánh đồ có cấp bậc cao nhất trong thành, hiện đã đến cấp tám, anh ta rất cần có được một ma chủng cấp chín, điều này khiến anh ta không thể không dốc hết sức lực.
Nhưng trong túi ma chủng Diệp Bùi Thiên đưa cho cô lại có tới ba viên ma chủng cấp chín, những ma chủng cấp thấp hơn cũng đều trên cấp bảy.
Tùy tiện lấy một viên trong này ra cũng đủ để các cao thủ trong thành tranh đoạt. Một thánh đồ cấp bốn nho nhỏ như Sở Thiên Tầm mà lấy ma chủng này mang ra thị trường thì không những không đổi được vật tư, trái lại còn đưa tới họa sát thân.
Sở Thiên Tầm cảm thấy mục đích Diệp Bùi Thiên đưa ma chủng cho mình có lẽ là nhìn ra kinh tế của mình đang túng thiếu, nhưng bây giờ cô lại thấy dở khóc dở cười, không biết nên nói người này không cẩn thận hay là không hiểu sự đời. Cô trải nghiệm cảm giác người có vốn to nhưng lại không thể sử dụng được một phen, sau đó cẩn thận giấu chỗ ma chủng này vào góc kín đáo nhất của phòng.
Sở Thiên Tâm nằm trên giường ôm gối đầu lăn mấy vòng, trong lòng cô hơi buồn bực, rõ ràng đang ngồi trên núi vàng núi bạc nhưng lại vẫn chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu, vẫn nghèo rớt mồng tơi.
Thật không biết rốt cuộc Diệp Bùi Thiên này là người thế nào.
Sở Thiên Tầm ôm gối đầu nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Không biết bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì.
Đi một đường từ Xuân thành về phía tây bắc, thảm thực vật giảm bớt, mặt đất khô ráo, cát sỏi trải đầy mặt đất, xuất hiện sa mạc kéo dài không dứt.
Trong trung tâm vùng sa mạc vắng người có một tòa lâu đài xây lên từ cát vàng.
Lâu đài rất rộng, bên trong có vô số phòng và hành lang, đến ban đêm, ánh nến chiếu rọi sáng trưng cả lâu đài.
Mặt trăng sáng mờ treo trên bầu trời đen nhánh, một tòa lâu đài cát sáng đèn chỉ như đom đóm giữa sa mạc rộng lớn vô ngần.
Ánh trăng thảm đạm chiếu vào ban công lâu đài, đứng ở nơi đó là một sinh mệnh duy nhất của cả lâu đài, anh cúi đầu dựa người vào lan can nhìn chiếc đèn cũ rách trong tay.
Dưới ánh sáng giao hòa của đèn và nến, ánh sáng mà chiếc đèn ấy phát ra thật sự nhỏ bé không đáng kể.
Ánh mắt anh bất động rất lâu, đôi mắt lạnh nhạt như chỉ nhìn thấy được ánh sáng mờ của chiếc đèn này.
Trời cao tĩnh mịch, cát vàng vạn dặm, người đàn ông cô độc và một chiếc đèn có ánh sáng mỏng manh.
Đêm dài dần đi qua, mặt trời lấp ló ở đường chân trời, chiếc đèn nhỏ dần dần mất ánh sáng.
Chàng trai đắm mình trong bóng đêm hơi động tứ chi cứng đờ, anh nhíu chặt chân mày vì chiếc đèn nhỏ mất đi ánh sáng.
Bên cạnh sa mạc này có một căn cứ nhỏ loài người tụ tập tên là căn cứ Ba Lang, phía đông căn cứ là trấn Bắc có đông đảo cao thủ, phía nam là Xuân thành phồn hoa. Căn cứ Ba Lang vì ở vị trí hẻo lánh, dân cư thưa thớt nên có vẻ ngăn cách với bên ngoài, cuộc sống của người dân cũng tách biệt và yên bình hơn những nơi khác. Điều duy nhất khiến người dân ở đây lo lắng chính là tòa lâu đài cát ở trong trung tâm hoang mạc kia.
Đó là chỗ ở của Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.
Đối với người dân trong trấn nhỏ biệt lập này, Diệp Bùi Thiên cũng chỉ là một danh từ thường xuyên xuất hiện trên báo chí mà thôi. Khi có người nhìn thấy tòa lâu đài kia xuất hiện trong hoang mạc, người dân trong căn cứ cũng từng khủng hoảng một thời gian. Nhưng ngày tháng dần trôi đi, bọn họ phát hiện ma quỷ trong truyền thuyết kia không mang đến nhiều ảnh hưởng đối với cuộc sống của bọn họ, chỉ là từ khi anh đến đây, những ma vật, thậm chí là cướp ở xung quanh đều biến mất hầu như không còn. Khu vực này trái lại biến thành một căn cứ có cuộc sống nhẹ nhàng hiếm thấy trong thời kỳ sinh tồn khó khăn này.
Ngày hôm ấy, khi sắc trời mới hửng sáng, trong trấn bắt đầu mở phiên chợ sớm.
Một người xuất hiện ở cổng chợ, anh có dáng người cao gầy, mái tóc hơi quăn và làn da tái nhợt, anh rảo bước trong màn sương lạnh lẽo đi vào chợ.
Người phụ nữ trung niên vừa mới cầm cái hốt rác lên sợ tới mức ném bay cái hốt rác trong tay, bà ta che kín đầu đứa con sau đó vội vàng chạy về nhà.
Người bán hàng rong đang hét to chàng hàng, nhìn thấy khuôn mặt kia thì như con gà bị bóp cổ, tiếng la cao vút lập tức tắt ngóm, ông ta hoảng sợ ngã ngồi xuống kệ hàng.
Người bán đồ ăn cao lớn thô kệch ném chiếc muỗng trong tay hoảng hốt trốn vào hẻm nhỏ ở phía sau.
Cả một đoạn đường, ai ai cũng vừa lăn vừa bò bỏ chạy tứ phía, bọn họ sợ hãi tránh né chàng trai đang thản nhiên đi vào trong trấn.
Người ta nhìn thấy khuôn mặt mang nét chán đời buồn bã kia vô số lần trên trang đầu báo chí, những "công tích vĩ đại" anh từng làm thậm chí có thể dùng để ngăn trẻ con khóc về đêm.
Ông Hồ, ông chủ tiệm tạp hóa đang run rẩy trốn ở sau quầy hàng, trên quầy của ông ta có bày bình kẹo thủy tinh hình lục lạc. Những món đồ sang quý được ông ta dùng để trang trí cửa tiệm, tất cả những bình kẹo đều được lau sáng đến mức có thể soi bóng người. Bây giờ ông ta chỉ hận không thể cất hết những cái bình rêu rao đó đi, ông ta sợ chúng làm vị đại ma vương kia chú ý.
Có tiếng gõ vang nhẹ ở trước quầy, ông Hồ hơi co rúm lại, cũng cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đứng ngược sáng đang ở trước quầy của ông ta, khuôn mặt kia tái nhợt, mái tóc đen quăn hỗn độn xõa tung trước mặt, ông ta cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng làm người sợ hãi.
Hai chân ông Hồ nhũn ra, trái tim sợ tới mức muốn nổ tung.
Xong rồi, mình xong đời, ông ta kinh sợ suy nghĩ.
Tiếng gõ lên quầy nhựa lại vang lên.
"Cái này, pin."
Ông ta nghe được tiếng nói trầm thấp, hơi khàn.
Ma quỷ kia đang nói chuyện với ông ta. Lòng cầu sinh khiến ông ta cố nén sợ hãi trong lòng, run rẩy ngẩng đầu nhìn lên.
Cuối cùng ông Hồ cũng hiểu được.
Nhân Ma danh tiếng lẫy lừng kia muốn lấy cục pin của ông ta.
"Chờ... Chờ một chút, mong ngài chờ một chút."
Loại đèn này cùng cục pin nhỏ như cái nút thắt, trong tiệm của ông ta không bán loại pin này.
Vì để không làm đế vương Cát vàng giết người như ma này nổi giận, cô ta cố nhớ lại, vội vàng lục tìm món đồ chơi của trẻ con từ thời đại Hoàng Kim còn sót lại trong đống đồ vứt đi.
Ông Hồ luống cuống tay chân xé mở bao bì, mở nắp ô để pin, lấy cục pin bên trong ra.
Ông ta đặt pin vào chiếc khay nhỏ, run rẩy nâng chiếc khay lên đỉnh đầu, cẩn thận đặt khay lên quầy.
Trong khi lom khom trốn ở sau quầy, ông ta vẫn tò mò ngước mắt nhìn trộm vị khủng bố kia.
Từ góc độ này của ông ta chỉ có thể nhìn được ngón tay thon dài trắng nón, anh như đang đối đãi với món trân bảo nào đó mà cẩn thận mở chiếc đèn đêm ra, sau đó thay pin mới vào.
Sau khi thay pin mới, chiếc đèn như đón hùa lòng kính sợ của ông Hồ, nó lập tức sáng lên.
Tất cả những người đang trốn trong chỗ tối nhìn lén ra đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có vật gì đó rơi vào chiếc khay của ông Hồ, sau đó có gợn gió nhẹ thổi qua.
Một lúc lâu sau, ông ta cẩn thận ngẩng đầu, chàng trai đứng ở trước quầy đã đi mất từ lúc nào không hay, một chiếc bình thủy tinh đựng kẹo trên quầy bị mở ra, trong bình thiếu đi một túi kẹo.
Trên chiếc khay trống không có một viên ma chủng màu xanh lục đang lăn mấy vòng.
Một viên ma chủng cấp sáu!
Tay ông Hồ run run, ông ta không dám tin duỗi tay nhặt viên ma chủng xanh mơn mởn kia, giơ viên ma chủng soi dưới ánh mặt trời, ông ta vội vàng giấu nó vào lòng ngực.
Gom tất cả đồ đạc trong cửa hàng tạp hóa nhỏ của ông ta cũng không đáng giá bằng một viên ma chủng cấp cao này.
Vị đế vương Cát vàng kia lại thanh toán giá cao cho mấy cục pin và một túi kẹo như vậy, ông Hồ hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình.
Ông ta vui sướng bọc một lớp quần áo vuốt ve ma chủng trong ngực. Cầm giẻ lau lau bình thủy tinh đựng kẹo trước mặt. Cũng may mình thông minh, đặt mấy cái bình này ở ngoài, nếu không trên trấn nhiều tiệm tạp hóa như vậy. Loại chuyện may mắn thế này sao có thể rơi xuống đầu mình được.
Những người đang trốn tránh trong góc đi ra xem xét.
"Trời ạ, ma chủng cấp sáu."
"Vị này ra tay hào phóng thật, ông Hồ phát tài rồi."
"Tôi đã nói mà, lần trước vị này xuất hiện ở trên trấn, lấy đi ít đồ ăn trên sạp của tôi cũng tùy tay ném lại ma chủng cấp cao."
"Nếu mà như vậy thì tôi lại thích anh ta đến đây nhiều hơn, cũng quan tâm cửa hàng của tôi một chút."
"Đừng có ngu, anh cũng không nghĩ xem đấy là ai, nếu không hầu hạ tốt làm người ta trở mặt thì cả trấn chúng ta đều nguy hiểm."
"Nguy hiểm cái gì? Thời đại này có chỗ nào không nguy hiểm. Xuân thành nhìn phồn hoa lắm đúng không? Mấy nay đang có một con ma vật cấp chín xuất hiện đấy. Kia chính là ma cật cấp chín! Thành chủ dẫn theo thánh đồ cả thành đi nghênh chiến, đánh mấy ngày rồi, không biết đã chết bao nhiêu người. Anh nói xem có nguy hiểm không?"
Mọi người có hưng phấn, có thổn thức, có cảnh giác, xúm vào nghị luận sôi nổi.
Diệp Bùi Thiên chậm rãi đi ra sa mạc mênh mang ngoài thị trấn, sỏi đá che kín mặt đất rung động sàn sạt theo từng bước chân của anh.
Anh mở túi kẹo trong tay, túi kẹo này đóng gói rất tinh xảo, màu sắc tươi đẹp, trên mỗi viên kẹo đều được ấn hoa văn đặc sắc, còn rắc một lớp đường kính, nhìn có vẻ xa hoa tinh xảo, vô cùng ngon miệng mê người.
Nhìn có vẻ ăn ngon hơn đường phèn màu vàng nâu mà anh từng ăn rất nhiều.
Diệp Bùi Thiên ngậm một viên kẹo trong miệng, không hiểu sao anh lại cảm thấy không đúng. Tại sao ăn thế nào cũng không có vị ngọt kinh tâm động phách kia.
Anh hơi mím môi, nơi đó như vẫn còn lưu lại cảm xúc khi ấy, ngón tay kia vô tình cọ nhẹ vào, đút cho anh vị ngọt không gì sánh kịp.
Thân là kẻ mạnh đứng đầu cả tinh cầu này, thính lực của anh tốt hơn hẳn người thường, khi anh rời đi, những lời thảo luận của người dân trong trấn truyền ngắt quãng vào tai anh.
Gần thành phố Xuân, ma vật cấp cao, gần hết thánh đồ trong thành đều thao gia...
Bước chân của Diệp Bùi Thiên vô thức quay lại, đi về phía Xuân thành mà anh vừa rời đi.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |