Đột nhiên xuất hiện con nối dòng
← Ch.265 | Ch.267 → |
Editor: Thơ Thơ
Lưu Ký thấy thái độ nàng lại có thể hào phóng như thế, ngược lại sợ run chốc lát, ngay sau đó nhàn nhạt cười nói: "Cứ như vậy sao?"
Vốn đang cho là hắn sẽ phí tâm tư đây?
Chỉ là cuối cùng người đã là của hắn, về tình về lý, nàng đều giống như của hắn đi.
Trong lòng của nàng dĩ nhiên là vô cùng hiểu, chuyện này đã mất đường sống có thể quay về.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Ta cũng không phải người không rõ đạo lý."
Ở trong hoàng từ, nàng công khai hôn thư trước mặt mọi người, tuyên bố mình là Ninh Vương phi, trước mặt của mọi người hoàng tộc, hôn thư đã có hiệu lực, chuyện này nước đổ khó hốt. Quả nhiên, Ninh Vương tự mình đến đón nàng......
Lưu Ký cúi đầu nhìn nàng, hồi lâu sau lại đột nhiên che giấu nụ cười, trầm giọng nói: "Ngươi không đi nói với hắn mấy câu chứ? Ngươi vào cung đi gặp hắn một mặt đi, Bổn vương ở chỗ này chờ ngươi trở lại là được."
Có lẽ, nàng sẽ muốn cùng Lưu Lăng nói lời từ biệt một phen.
Đáy mắt Đổng Khanh lóe ra cảm xúc phức tạp, lại lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Hắn sẽ hiểu."
Hoàng Thái Phi giao ra tất cả chứng cứ phạm tội, sau khi cáo lỗi trước thiên hạ, liền uống thuốc độc tự sát ở cung Xương Thọ; Lưu Hâm bị phế làm thứ dân, tiến về phía biên cương phục vụ năm năm; Đậu thừa tướng nhận tội vấn trảm, Đậu thị nhất tộc bị tịch thu nhà, con rể Đậu thừa tướng lại thừa dịp loạn trốn, hắn nhanh chóng tụ họp bộ hạ cũ, cử binh phản kháng, các quan viên đã từng tham dự âm mưu, sợ nhận tội, cũng đi theo gia nhập hàng ngũ tạo phản, triều chánh vì vậy một mảnh lung tung, chuyện này tất nhiên hoàng thượng có năng lực ứng phó, chỉ là luôn phải loạn mấy ngày nữa, lúc này hắn không thể phân thân, vừa vội vàng ổn định triều chánh, vừa vội vàng bình định loạn lần hai. Thotho_
Giờ phút này, nàng cũng không muốn đi nhiễu loạn hắn. Quốc gia đại sự, luôn là cao hơn so với chuyện riêng.
Hôn thư đã công khai. Nàng là thân phận Ninh Vương phi, đã trở thành sự thực không cách nào cải biến, theo Ninh Vương rời đi, hoàng thượng ngay cả đau lòng, cũng không thể không tiếp nhận sự thật.
Lưu Ký nắm thật chặt tay của nàng, cùng với nắm chặt mười ngón tay nàng, dịu dàng nói với nàng: "Ngươi đã không có ý định đi gặp mặt hắn, thật ra thì trong lòng của ta ngược lại cảm thấy rất thực tế. Như vậy đi thôi. Ta lập tức dẫn ngươi trở về, sau khi trở về phủ, còn có rất nhiều chuyện bận rộn đấy. Ngươi phải bái kiến mẫu thân ta trước, sau đó tiếp kiến lũ triều thần."
Nếu nói triều thần, chính là lũ triều thần ở đất phong Ninh Vương, số lượng không thể nhiều hơn so với Văn Võ Bá Quan triều đình, lại đều có biên chế nhất định. Thực chính là bổng lộc Ninh Vương, vương phi mới vào phủ theo như lễ chế tiếp nhận lũ triều thần tham bái.
Đổng Khanh và hắn cùng nhau đi ra ngoài, bước ra cửa chính Đổng phủ.
Cuối cùng Lưu Ký được người yêu, lòng tràn đầy vui mừng, lôi kéo tay của nàng, bước về phía cửa xe ngựa, đột nhiên tính toán lập tức khải trình trở về đất phong. Đột nhiên, ngực lại cảm thấy một hồi đau đớn đánh tới.
Lông mày kiếm của hắn hơi nhíu lại, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt. Thotho_
"Xảy ra chuyện gì sao?" Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "thân thể Điện hạ không thoải mái sao? Chất độc trên người của ngươi......"
Nàng đặc biệt đi hỏi qua Cố Tử Khâm, hắn nói cho nàng biết Ninh Vương đã không còn đáng ngại, chỉ là dư độc chưa hoàn toàn thanh trừ, phải điều dưỡng. Nàng cam kết tự mình xác nhận hắn vô sự, Cố Tử Khâm lại chết sống cũng không chịu nói cho nàng biết, người khác đến tột cùng ở nơi nào? Ninh Vương nghiêm lệnh, hắn không dám không nghe theo.
"Khó hiểu!" Lưu Ký cố nén ngực đau đớn. Giả vờ như vô sự cười nói: "Mộ thu mang theo ta đi tìm một tên đại phu, thuận lợi giải độc. Chỉ là mới vừa giải độc, thân thể lộ vẻ yếu đuối chút, ước chừng chỉ cần điều dưỡng mấy ngày là được rồi."
"Như vậy, trong lúc ngươi ở đây điều dưỡng, vì sao không để cho ta đi gặp ngươi chứ?" Nàng nghi ngờ nói.
Lưu Ký cười nói: "Coi như cho ngươi đi đến rồi, có thể giúp cái gì? Bổn vương thật sự là không muốn làm cho ngươi xem thấy bộ dáng ta suy yếu lại ốm đau."
Nhớ lại hắn vì cứu nàng một mạng mà không tiếc uống thuốc độc....... Độc kia cũng không phải là một loại mãnh liệt, kịch độc mới vừa khó hiểu hình như không nên đường dài bôn ba. ở bên trong lòng của Đổng Khanh hổ thẹn, thế là khuyên nhủ: "thân thể Điện hạ khó chịu, không bằng đợi ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày đi, ta lập tức phái người đi mời đại phu tới đây." Thotho_
"Không!" Lưu Ký cũng quả quyết cự tuyệt nói: "Ta không sao. Chớ xem Lưu Trường Phong ta suy yếu vô dụng như vậy, chúng ta vẫn là lập tức khải trình thôi."
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, quan sát chốc lát, trừ sắc môi còn có chút đơn giản ở ngoài, tinh thần của hắn cũng cực tốt, hai mắt có hồn, một chút cũng không giống một bệnh nhân, ngược lại như hắn đang nói, chỉ là có chút suy yếu.
"Đi thôi, Bổn vương muốn mau sớm trở về Giang Nam." Lưu Ký nói xong, liền đỡ nàng lên xe ngựa.
Thái độ của hắn kiên trì như vậy, thế là Đổng Khanh không thể làm gì khác hơn là tuân theo hắn, lên xe ngựa.
Vừa mới nhập tọa, Lưu Ký liền nắm thật chặt hai tay của nàng, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, nếu nói đường dài bôn ba, chỉ là cà thọt mấy ngày, ta sẽ không có chuyện gì, dọc theo đường đi dùng chút thuốc, nói không chừng còn chưa tới Giang Nam, tinh thần liền tốt lên tới."
Trong hai tròng mắt Lưu Ký u ám tràn đầy thâm tình, ngưng mắt nhìn dung nhan người yêu xinh đẹp. Mặc dù kịch độc trong cơ thể không phát tác, vậy mà hắn lại vẫn đối với mình tràn đầy lòng tin......
Hắn một đôi mắt sáng nóng bỏng nhìn nữ nhân mình yêu sâu đậm, thầm nghĩ: chỉ cần ngươi có thể đợi ở bên cạnh ta, ta liền có thể sống nữa, ta nhất định sẽ sống sót. Ta muốn đang lúc sử dụng thời gian chứng minh, Đổng Uyển, ta với ngươi có thể đầu bạc răng long. Thotho_
Xe ngựa từ từ đi về phía nam, tình cờ gặp ngày xuân, khí hậu vừa đúng, dọc theo đường đi tinh thần Lưu Ký hơi tệ, thường cùng với nàng cười cười nói nói, vốn trong lòng Đổng Khanh liền có gánh nặng, thường cảm thấy mình thiếu nợ hắn, thấy hắn không việc gì, cuối cùng yên tâm, thân thể Ninh Vương quả thật tốt cực nhanh, dọc theo đường đi thần thái sáng láng, cũng không xem ra cái gì không thích nữa.
***
Cà thọt mấy ngày, trên đường đổi thuyền lại đổi xe, từ đế đô đi tới Giang Nam, vượt qua Giang Hà, lộ trình xa xôi trăm dặm. Cuối cùng, xe ngựa cũng ngừng lại, vén rèm xe vừa nhìn, kiến trúc Phủ Ninh Vương nguy nga tráng lệ đã hiện ra trước mắt.
Lưu Ký giúp đỡ Đổng Khanh xuống xe ngựa, sau đó lòng tràn đầy vui mừng dắt tay của nàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười, sải bước tiến vào bên trong phủ.
"Gia đã trở lại!"
Ở ngay cửa ra vào, người gác cổng báo cho mọi người một tiếng, không bao lâu sau, liền thấy tổng quản trong vương phủ nhanh chóng từ trong đại sảnh chạy tới, tiến lên đón, cung kính khẽ cong người với chủ tử, nói: "Ngài đã trở lại!"
Lúc này, vậy mà hắn lại lặng lẽ liếc Đổng Khanh một cái, sắc mặt có chút kỳ quái.
Lưu Ký cũng không phát hiện, hắn một lòng chỉ muốn cho Đổng Khanh bái kiến mẫu thân thật sớm, thế là cười hỏi "Thân mẫu đâu?" Thotho_
"Thái phu nhân ở trong phòng phía sau đấy." Tổng quản bẩm báo chi tiết, lại ngay sau đó mở miệng nói: "Điện hạ đi trước bái kiến Thái phu nhân, như vậy vẫn là thỉnh Đổng cô nương tới trong phòng khách chờ đợi trước đi, đợi nô tài đưa lên nước trà......"
"Đổng cô nương sao?" Lưu Ký quở nhẹ một tiếng, lập tức cải chính nói: "Nhớ thân phận của nàng, đi nói cho mọi người trong phủ, vị này là vương phi nương nương, đợi sau khi Bổn vương mang theo nàng bái kiến mẫu thân, trở lại tiếp kiến mọi người trong phủ thôi."
Tổng quản nghe cũng cau mày nói: "Gia đã có nhiều ngày chưa trở về phủ, hay là đi bái kiến Thái phu nhân trước đi, hay là vương phi Điện hạ tới bên sảnh đợi trước, chờ Thái phu nhân triệu kiến, làm như vậy sẽ khá thỏa đáng."
"Ngươi ở đây nói bậy cái gì? Chuyện Bổn vương lấy vợ, các vị hoàng tộc tôn thất đều đã biết rồi, chẳng lẽ tô Thái Phó còn không có bẩm báo chuyện này với Thái phu nhân sao?" Lưu Ký rất là căm tức nói: "Ngươi nhanh đi thông báo tô Thái Phó, sáng mai Bổn vương muốn cùng vương phi vào triều, triệu kiến tất cả thần tử."
"Vâng" thấy chủ tử căm tức, tổng quản liền không cần phải nhiều lời nữa, thế là khẽ cong người, liền nhanh chóng lui xuống.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp thân mẫu."Lưu Ký khẽ mỉm cười với Đổng Khanh, sau đó lại dắt tay của nàng, bước vào. Thotho_
Sau khi Vương phủ trải qua hỏa hoạn lần trước, không bao lâu sau liền bắt đầu xây điện các mới, đến nay đã lần nữa xây một nửa, trong không khí tràn ngập mùi nước sơn mới. Tòa nhà mới kéo dài hoa lệ, giữa khôi hoành châu báu là rường cột chạm trổ, tráng lệ.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Lưu Ký đưa tay chỉ phía bên nóc điện các mới lớn nhất, nở nụ cười nói với Đổng Khanh: "tòa điện này là tẩm điện của ngươi, lát nữa ta lại dẫn ngươi đi coi một chút, nhìn có cái gì không hợp ý hay không, theo ý của ngươi tới sửa đổi thôi."
Đổng Khanh nhìn hắn đang chỉ tòa điện các này một cái, liền mở miệng nói: "một điện các lớn như vậy, theo lý cũng nên là tẩm điện của điện hạ mới phải."
Tẩm điện của Vương phi, tuyệt đối không có hơn tẩm điện của vương gia, còn phải tới đạo lý cao lớn, đây là không hợp lễ chế.
Lưu Ký cười nói: "Nghe nói phu thê bình dân bách tính không chia phòng."
Ngụ ý, hắn cũng không tính theo như lễ chế cùng với nàng phân điện mà ở.
Tiếp đó Lưu Ký lại lôi kéo nàng đi về sau, theo hành lang dài, vòng qua vườn nhỏ, cuối cùng cũng tới trước phòng Thái phu nhân.
Lúc này, trong nhà lại truyền đến một loạt tiếng cười vui.
Lưu Ký ở ngoài phòng nghe, liền quay đầu lại ngưng mắt nhìn Đổng Khanh, cười nói: "Hôm nay tâm tình thân mẫu hình như là rất tốt." Thotho_
Dứt lời, liền dắt tay của nàng, từ từ đi vào trong nhà.
Tuyết Nhạn bên ngoài đợi lệnh nhìn thấy Ninh Vương lại có thể mang theo Đổng Uyển, trực tiếp đến tẩm điện của Thái phu nhân, bỗng dưng sắc mặt cũng biến đen.
Sao tổng quản ở phía trước hoàn toàn không có ngăn người trước sao?
Vụ hôn nhân với Đổng gia này, hoàn toàn là Ninh Vương tự mình làm chủ, vốn là chỉ cần gia thích, cũng không phải thành vấn đề, dựa vào gia thế Đổng Uyển hơn người, không chỉ có xuất danh môn, vừa mới nghê song tuyệt, Thái phu nhân tuyệt đối không có ý kiến. Hôm nay tình thế có biến, Thái phu nhân bận tâm Đổng, Đậu hai kẻ thù truyền kiếp, lúc này thì không cách nào tiếp nạp Đổng Uyển.
Lúc này nếu khiến gia mang theo nàng vào bên trong, sợ rằng sẽ khiến cho hai mẫu tử cãi vả.
Tuyết Nhạn nhanh chóng hơi ổn định tâm thần một chút, đón lấy trước, vén áo thi lễ với Ninh Vương, nói: "Điện hạ, ngài trở lại, xin chờ đợi chốc lát, khiến nô tỳ vào nhà trước bẩm báo Thái phu nhân thôi."
"Không cần!" Lưu Ký giơ tay lên, liền tự mình dắt Đổng Khanh bước nhanh đi vào phòng trong. Thotho_
"Điện hạ?!"
Thấy Ninh Vương đang đi vào bên trong, ở bên trong lòng của Tuyết Nhạn mãnh liệt gấp gáp, rồi lại không biết nên ra sao cho phải, thế là vội vàng ngăn hắn lại.
"Càn rỡ!" Lưu Ký tức giận nói: "Còn không mau lui ra!"
"Vâng" Tuyết Nhạn không dám thật chọc giận Ninh Vương, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng lui ra.
Ninh Vương mang theo Đổng Khanh sải bước đi tới cạnh cửa, hắn ngó vào trong xuyên thấu qua bức rèm che, thấy Thái phu nhân cười hì hì ôm bé trai chừng hơn một tuổi, đang bận trêu chọc hắn. Trên mặt mẫu thân tràn đầy thỏa mãn cực lớn, mà bên cạnh của bà lại ngồi một nữ nhân làm hắn tuyệt đối không cách nào tưởng tượng.
← Ch. 265 | Ch. 267 → |