Là ngươi sao?
← Ch.251 | Ch.253 → |
Editor: Thơ Thơ
Nghe nói chuyện này, ở bên trong lòng của Lưu Lăng cảm thấy nghi hoặc không thôi, hắn không biến sắc nhận lấy khăn của tên Lục Y nhân kia tiến dần lên tới. Nhìn kỹ, là một cái khăn lụa màu trắng, bên trong hình như bao lấy thứ gì, vật kia dài nhỏ mà cứng rắn, phía trên khăn lụa còn mang theo mùi son phấn nhàn nhạt trên người nữ nhân, bỗng dưng, nghe thấy là mùi vị trên người người nào, vẻ mặt của hắn chợt biến, thế là nhanh chóng mở ra khăn lụa, không ngờ phát hiện bên trong là một cây ngọc trâm quen thuộc.......
Đây là ngọc trâm của Đổng Khanh, tại sao lại ở chỗ này?
Phía trên khăn lụa kia, có lưu chữ viết, viết rõ ràng: "Đổng Khanh ở trên tay của ta, nếu như ngươi trước buổi trưa, dám tiến về phía Hoàng Lăng, nàng sẽ lập tức mất mạng."
Thái Thúc Công ở trong xe nhìn thấy chữ viết trên khăn lụa này, sắc mặt nhất thời trầm xuống, sau đó lắc đầu một cái, rất là vô cùng đau đớn mở miệng nói: "Lưu Hâm tên tiểu tử kia, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Ngay cả loại chiêu thức hèn hạ này, hắn đều sử dụng sao? Không phải hôm nay hắn tính toán sắc phong Đổng Khanh làm hoàng hậu sao? Đơn giản chính là dính vào! Ta vốn tính toán đợi sau khi Tế Tự chấm dứt, sẽ liên thủ với Thái hậu, đi tới trước điện Thái Hòa ngăn cản hắn làm xằng làm bậy. Không ngờ, hắn lại có thể dẫn đầu cho bắt người đi?"
Lưu Lăng cố đè xuống lo lắng trong lòng đối với an nguy của Đổng Khanh, để cho mình gắng giữ tỉnh táo và rõ ràng, hắn trầm giọng nói: "Chuyện này, vẫn không thể xác định là Lưu Hâm gây nên, Thotho_ dụng ý này, là muốn lợi dụng Đổng Khanh tới uy hiếp ta, không để cho ta tiến về phía hoàng từ. Chỉ là, chủ nhân khăn lụa là Mặc phi, Đổng Khanh rơi vào trong tay lâm Dương nhi, tình huống tương đối bất lợi, chờ qua buổi trưa, nàng rất có thể sẽ trực tiếp giết chết Đổng Khanh nhé!"
Mặc kệ người âm mưu phía sau màn là ai. Đầu tiên, hắn phải đi đại trạch đổng gia trước. Xác định nàng bình yên vô sự hay không.
Lưu Lăng trực tiếp ngăn màn xe, hỏi Vương Nhị "cô nương giao khăn này cho ngươi, bây giờ nàng ở nơi nào?"
Đối mặt hỏi thăm, Vương Nhị lập tức trả lời: "sau khi cô nương kia giao phó đồ vật và ngân lượng cho tại hạ. Liền rời đi. Trước khi đi nàng nói rất kỳ quái, nàng nói nàng phải dẫn một nữ nhân khác, đi một nơi bí mật để cho không có người nào dễ dàng tìm được, ẩn thân, mới xem nam nhân kia có phải có lòng hay không, có thể trước buổi trưa, tìm được nàng không? Rất có thể là nông trại ở Đông Giao, có lẽ là trong miếu nhỏ ở tây Giao, hoặc có thể là Hứa gia thôn ở phương nam, hoặc có thể là thành trấn ở phương bắc....... . Tóm lại. Là lời rất kỳ quái. Lúc chỉ đông. Lúc nói tây? Sau đó, nàng liền lấy xe ngựa, đi ra ngoài cửa thành."
Lưu Lăng nghe xong. Nhanh chóng để rèm xuống, quay đầu lại nói với Hoàng Thái Thúc: "Ta cần thiết chạy tới đại trạch của Đổng gia trước, đi xem tình huống, có lẽ nàng ở chỗ này, có lẽ....... . Có thể sẽ tìm được một chút dấu vết."
Thái Thúc Công nhíu lại lông mày xám trắng thật chặt, sau đó thở dài một hơi thật sâu, nói: "Ngươi đi đi, còn không có xác nhận an nguy nha đầu kia trước, ngươi đến tột cùng là sẽ không theo ta đi hoàng từ. Ta sẽ tận năng lực lớn nhất, trì hoãn thời gian cúng tế. Mặc kệ có tìm được Đổng nha đầu hay không, ta đều hi vọng ngươi có thể có khả năng tìm đến hoàng từ trước buổi trưa, đừng quên, đây là cơ hội duy nhất ngươi đoạt lại hoàng quyền, ta sẽ phái người chờ ngươi ở cửa hoàng từ, để cho ngươi có thể thuận lợi tiến vào. Thotho_ Ngươi hãy yên tâm đi, hoàng từ nơi đó, có lão già ta và Thái hậu chống đỡ trước."
Ông làm sao không hiểu, hắn làm sao vứt bỏ Đổng Khanh không để ý chứ?
Bỏ tư tình qua một bên, hắn quả quyết cũng sẽ không đem quyền thế cùng ích lợi cá nhân, đặt ở vị trí đầu não. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Lưu Hâm.
"Lưu Lăng, cám ơn Thái Thúc Công." Lưu Lăng vái Hoàng Thái Thúc, sau đó liền nhanh chóng xuống xe ngựa, nhảy lên một con ngựa khác, "Giá" một tiếng, liền vội vã chạy thẳng ra ngoài hoàng thành tới đại trạch của Đổng gia.
Lâm Dương nhi cho thời gian, là trước buổi trưa, người mang tin tức Vương Nhị truyền lại trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, nếu hắn không có kịp thời chạy tới, bây giờ tới trước mặt nàng, như vậy, nàng sẽ lập tức giết chết Đổng Khanh.
Càng nghĩ càng nóng lòng, hắn lôi kéo cương ngựa, dùng sức đá bụng ngựa, vội vã đi phía trước.
*
Nơi ở cũ Đổng gia hỗn loạn tưng bừng, vốn là hôm nay nên vào cung, vì vậy người trong cung phái tới đang ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt, mọi người đều lộ ra bộ dáng không biết làm sao. Mà phòng ốc phía đông vẫn còn bốc khói trắng, lộ ra thảm trạng hỏa hoạn mới vừa bị dập tắt, tất cả bọn gia bộc đều vội vàng múc nước, cầm thùng nước, đổi mạng tưới nước phòng ốc bị thiêu hủy, xác nhận chấm lửa nhỏ cũng phải tắt. Thotho_
"Hồng Ngọc, Đổng Khanh đâu?" bước chân Lưu Lăng dồn dập tiến vào đại trạch của Đổng gia, gặp được Hồng Ngọc liền vội vàng lôi kéo nàng, hỏi liên tiếp mấy tiếng.
Mặt Hồng Ngọc Mãn hốt hoảng, nhìn thấy là hắn tới, nàng chưa tỉnh hồn, một hồi này lại có thể không nhịn được khóc lớn tiếng lên."Công tử, rốt cuộc ngươi đã tới!"
Lưu Lăng vội vàng hỏi: "Hồng Ngọc, ngươi đừng chỉ có khóc, tiểu thư nhà ngươi đâu? Bây giờ nàng đang ở chỗ nào?"
Hồng Ngọc rơi nước mắt nói: "Tiểu thư không thấy, sáng sớm phòng cách vách đột nhiên cháy, toát ra rất nhiều khói trắng, ta cái gì đều thấy không rõ, sau đó không biết từ nơi đó lại toát ra một đống người áo đen ra ngoài, bọn họ đột nhiên đoạt tiểu thư, sau đó liền chạy! Ta thật sự là không biết nên làm sao đây, không thể làm gì khác hơn là khiến lão quản gia đi Phủ Đại Tư Không tìm ngươi, công tử ngươi tới được thật là nhanh....... Lão quản gia vừa mới ra cửa đấy."
Quả nhiên Đổng Khanh bị bắt đi!
Lưu Lăng trầm mặt, xoay người liền đi ra ngoài, bỗng dưng, lại thấy Ninh Vương Lưu Ký đang vội vội vàng vàng bước dài tiến vào.
Hắn cũng tới sao?! Thotho_
Đâm đầu vào gương mặt Lưu Ký lo lắng nói: "Hoàng Thái Thúc đều đã nói hết cho ta, thời gian cấp bách, ta lập tức sai phái hàng loạt nhân mã, đi chung quanh tìm kiếm trước, chúng ta nhất định phải mau sớm tìm được nàng ta!"
Tính mạng Đổng Khanh đang như ngàn cân treo sợi tóc, thời gian Lưu Lăng có thể vận dụng không nhiều lắm, vì vậy Hoàng Thái Thúc đặc phái người đi thông báo hắn đến giúp đỡ, kết hợp lực lượng hai người trước, rất mau liền có thể tìm được Đổng Khanh rồi.
Lưu Lăng nói: "Đừng lãng phí binh lực, giống như con ruồi không đầu chỉ lãng phí thời gian, thời gian có hạn, cách buổi trưa, chỉ còn lại ba canh giờ thôi."
Lưu Ký nghe được đầu mối trong lời nói của hắn, vì vậy vội vàng hỏi: "Nàng có thể lưu lại đầu mối gì cho ngươi sao?"
Lưu Lăng cúi đầu trầm ngâm, tỉ mỉ suy tư, theo như lời nói của Vương Nhị, người Lâm Dương nhi phái mang tin tức tới. Hắn tự lẩm bẩm: "Nàng nói rồi, 『 ở nông trại Đông Giao, có lẽ là trong miếu nhỏ Tây Giao, hoặc có thể là Hứa gia thôn ở phía nam, hoặc có thể là thành trấn ở phía bắc』?"
Mặc dù Vương Nhị nói chuyện hết sức hỗn loạn, cũng là Lâm Dương nhi cố ý để lại tin tức cho hắn.
Lòng Lưu Ký như lửa đốt nói: "Đông Tây Nam Bắc, đây là đang cố làm ra vẻ huyền bí! Nhất định có một nơi, là nàng đặc biệt để ý, hoặc là đối với nàng mà nói, đặc biệt không giống nhau? Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút?" Thotho_
Lưu Lăng nói: "lúc ta bệnh nặng, nàng đặt ta ở bên trong một ngôi miếu đổ nát yên tĩnh hoang vắng, chăm sóc ta, lúc ấy ta hứa hẹn với nàng, nếu nàng không rời, ta nhất định không chê nàng, cả đời cùng với nàng họa phúc cùng......."
Lưu Ký nghe xong, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói những lời này đối với nữ nhân này sao?"
Lưu Lăng không thẹn với lòng, thản nhiên mở miệng nói: "Chỉ là ân và nghĩa, ta hồi báo cho nàng cũng vẻn vẹn chỉ ân và nghĩa, lúc đó nàng hiểu."
Cho đến sau này, hắn phát hiện diện mạo thực của Lâm Dương nhi, hai người đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lưu Ký trầm giọng nói: "Hiểu là hiểu, nhưng tâm lý nữ nhân nghĩ, lại là một chuyện khác!"
"Bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận tâm lý nữ nhân!" Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Mặc dù cố làm ra vẻ huyền bí, nàng lại nói rồi, nếu nam nhân có lòng, liền có thể tìm được, ý tứ thật dễ hiểu, là ở Tây Giao!"
Việc này không nên chậm trễ, hai nam nhân này ngay cả tay áo sải bước đi ra ngoài. Thotho_
***
Hoàng Thành Tây Giao, cỏ dại mênh mông, phóng tầm mắt nhìn tới, hẳn là một mảnh hoang vu.
Đại đội nhân mã, có thúc ngựa, có đi bộ, nếu không kiệt lực tìm chỗ ẩn thân.
Thẩm Mộ Thu và Lưu Ký cùng Lưu Lăng ngang nhau, hắn híp mắt suy nghĩ, ngưng mắt nhìn trước mắt một mảng lớn người và cỏ mọc cao, nhíu mày nói: "Hoàng Thành Tây Giao, trong vòng mười dặm? Trong vòng hai mươi dặm? Ba mươi? Thậm chí trăm dặm? Phạm vi lớn như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, phải kịp thời tìm được người, nói dễ vậy sao."
Lưu Ký nhìn thẳng phương xa, mày kiếm nhíu chặt, chậm rãi mở miệng nói: "Chúng ta phái tới hàng loạt binh mã, tìm kiếm không khó lắm mới phải, sợ nhất là nghĩ sai phương hướng rồi."
Hoàng Lăng ở nơi không xa tây bắc, Lâm Dương nhi bắt đi Đổng Uyển, là vì dụ Lưu Lăng rời đi, cho hắn không kịp tìm đến hoàng từ trước buổi trưa. Như vậy, ngươi có chắc, nàng sẽ cho giấu người ở Đông Phương cách Hoàng Lăng xa nhất, hay là Nam Phương mới phải.
Nghĩ như vậy, chỉ sợ là Lưu Lăng nghĩ sai phương hướng rồi.......
Nhưng, ánh mắt và thái độ của hắn, lại khẳng định không thể nghi ngờ sao?
Nghe thấy lời ấy, Lưu Lăng trầm mặt nói: "Đông Nam Tây Bắc, nàng nhắc nhở nơi ngôi miếu đổ nát, là Tây Giao, không phải Đông Giao, cũng không phải đi về phía nam....... , như vậy liền nhất định là ở Tây Giao không thể nghi ngờ. Hoàng từ ở Tây Bắc Hoàng Thành, cũng là ở phía Tây, ta vốn đã từng hoài nghi tới, chỉ là, nếu nàng nói rồi, nếu nam nhân có lòng, liền có thể tìm được, nàng nói như vậy, không phải đang lừa gạt ta." Thotho_
Nếu nam nhân có lòng, trọng điểm là ở chỗ đó 『 tâm 』, nơi duy nhất hắn và Lâm Dương nhi đã từng thổ lộ tình cảm, chính là ở trong miếu đổ nát yên tĩnh hoang dã.
Hắn há có thể không hiểu, nơi này cách hoàng từ cũng không xa, động cơ Lâm Dương nhi quả thật khả nghi, hơn nữa không hợp với lẽ thường.......
Lưu Lăng nhỏ giọng nói: "Mặc dù không hợp lý, chẳng qua ta dám khẳng định là ở Tây Giao......"
Đang trầm tư ở bên trong, không thể ngờ tới mình lại có thể ở bên cạnh, cùng hắn tay trong tay cùng nhau vội vàng tìm tung tích Đổng Khanh, Lưu Ký đánh bất ngờ, Lưu Lăng bị đột nhiên tập kích tới, vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ là kêu lên một tiếng sợ hãi, "Là ngươi?"
Lời còn chưa nói hết, lại cảm thấy cổ bị đau, ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, bỗng dưng, cả người đã tê liệt ngã xuống ngựa.
Lưu Ký lại có thể thừa dịp Lưu Lăng chưa chuẩn bị, đột nhiên ra tay đánh cho hắn xỉu rồi.
← Ch. 251 | Ch. 253 → |