Vay nóng Tinvay

Truyện:Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh - Chương 17

Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh
Trọn bộ 32 chương
Chương 17
Nghe nói muốn cùng với
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Lazada


[Bạch y như phong]: "Sở Thiên Thiên, đây chính là em nói đó."

Thiên Thiên sửng sốt một chút, cảm giác giống như ở đâu có vẻ không thích hợp. Chăc tại pháo hoa vừa rồi xem thấy quá mức kích động, thoáng cái cũng nghĩ không thông đến tột cùng không đúng chỗ nào. Pm lại:

[Thiên Thiên đánh Ba Tư]: "Ách, em out đây, Bạch y huynh cứ từ từ phóng... nổ pháo hoa, ha ha ~"

[Bạch y như phong]:"Hôm nay như thế nào out sớm như vậy, không đi thăng cấp?"

Bạch y như phong giọng nói vẻ hơi nhàn nhạt, Thiên Thiên cũng cảm thấy kết quả là càng thêm mất trật tự. Trong đầu vấn đề thoáng 1 cái bị đánh tan đã vượt qua khả năng giới hạn phân tích của nàng cho nên Thiên Thiên chẳng muốn suy nghĩ nữa.

[Thiên Thiên đánh Ba Tư]: "Không vội.... , còn thấp hơn chút mà thôi ~" sau đó nói dối hôm nay có việc, nàng nhất định phải ra cửa một chuyến liền vội vã logout.

Tối hôm đó Thiên Thiên kích động. Ngay cả nàng chính mình cũng không biết là vì bạch y "thổ lộ" mà kích động hay là bởi vì 1 câu cuối cùng của huynh ấy có chỗ nào không đúng mà buồn bực."Suy tư" đến nửa đêm một giờ rưỡi mới ngủ.

Khi ngủ dậy mắt sớm thành gấu mèo đây là 1 thành phần tri thức của đô thị thấy nhưng không thể trách, nhưng đặc biệt thống khổ ưu thương một việc.

Thiên Thiên soi gương cầm lấy quả trứng gà tại vùng thoáng sưng vù chung quanh xoa, vừa kêu:

"Hách Sảng, mau tới nhìn một chút, mình hôm nay sao con mắt liên tục sưng như vậy đây?"

Hách Sảng không tim không phổi nói đến đây câu:

"Nhớ người năm cấp 3 thần bí đã từng thổ lộ sao/"

Chuyện này Hách Sảng cũng biết, biết rõ lúc trước Thiên Thiên bị ác trị cực kỳ bất đắc dĩ, thỉnh thoảng lấy ra trọc nàng.

"Bất quá hai ngày trước khi mình từ công ty ba đi ngang qua đường thời điểm đó trông thấy Tiêu Hàn." Từ gian phòng của mình đi ra, vẻ mặt bát quái hỏi Thiên Thiên:

"Vị anh họ thần bí kia nhất định cũng tới đi?"

Thiên Thiên chuyên chú nhìn mình trong gương không giải thích được hai mắt khẽ sưng đỏ thuận miệng trả lời:

"Ừ, vị anh họ thần bí cũng tới."

Hách Sảng bộ dạng bát quái lập tức chuyển thành đề phòng:

"Bà xác định vị anh họ thần bí kia sẽ tới?"

Thiên Thiên nghe ra giọng nói của Hách Sảng không thích hợp, ném đi trứng gà không thể ăn nữa mắt nhìn chung quanh, hỏi ngược lại bạn thân sao lại âm dương quái khí:

"Hách Sảng, cậu vì cái gì dáng vẻ khẩn trương như vậy?" Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:

"A, mình biết rồi, cậu có phải hay không lúc trước vừa ý vị anh họ thần bí kia?"

Khó trách lúc trước Hách Sảng vừa thấy vị anh họ thần bí kia tặng nàng lễ vật liền bộ dạng thở phì phì, còn không ngừng nói: "Ngày lung tung gì cũng tặng quà, hắn ta có đầu óc hay không, vớ vẩn!"

"Hừ, biến mất lâu như vậy lại còn xuất hiện! Thật chẳng lẽ muốn thực hiện lời hứa hẹn ba năm do bà thổ lộ tỏ tình? Người này thấy ngu không?"

Hách Sảng vẻ mặt tức giận, nhìn chằm chằm bạn mình với một thân đồ ngủ còn chưa có thay nhưng là tuyệt không có vẻ lôi thôi như Thiên Thiên, lúc này Thiên Thiên con mắt mặc dù khẽ sưng vù nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp tươi mát thanh lịch. Thiên Thiên ban đầu là khi đại học công nhận mỹ nữ, làm người an phận thẳng thắn, ngoại trừ ngẫu nhiên vờ ngớ ngẩn nói bậy làm cho người ta không nói được lời nào tắc nghẽn, phản ứng chậm nửa nhịp làm cho người ta không nói được lời nào thì bên ngoài thật cũng không làm cái gì thực xin lỗi với bạn học, cho nên tất cả mọi người rất thích cô gái không có dáng vẻ giả bộ thanh cao này.

Tiếc rằng năm đó Thiên Thiên bị người sinh viên đẹp trai danh tiếng kia dùng "lời hẹn 3 năm ba năm bạn gái" sau không có ai dám rõ rệt công khai hướng sinh viên danh tiếng nhà cao phú suất kia trêu đùa.

"Có thể hay không đừng đề cập đến chuyện như vậy nha, đều quá khứ đã lâu như vậy lúc ấy mọi người còn đùa giỡn đây." Con mắt sưng vù tiêu trừ hơn phân nửa, Thiên Thiên thay xong y phục chuẩn bị ra cửa trước khi đi phát hiện Hách Sảng đột nhiên nhảy vào gian phòng gọi điện thoại, Thiên Thiên cũng không quá để ý, chỉ nghe thấy đứt quãng một câu:

"Đúng vậy... Đã trở lại... Khó nói... Cẩn thận một chút tốt hơn..." Làm cho nàng không hiểu lời nói gì.

Mặc đồ công sở đi giày cao gót cô gái trẻ nhàn nhạt tinh thần phấn chấn đón nắng sớm, gương mặt xinh đẹp lộ ra tràn trề mơ ước đối với tương lai đầy mong đợi.

Thiên Thiên thích đi bộ đi làm vừa đỡ tiền xe, chủ yếu nhất là có thể mượn cơ hội rèn luyện thân thể không cần suốt ngày lo lắng mập mạp, chứng bệnh của nhân viên văn phòng!

Chỉ là Thiên Thiên hôm nay đặc biệt hưng phấn không biết bị đả động nữa, một đường hướng công ty đi, vừa liền hát thiếu nhi: "Con chim nhỏ ở phía trước dẫn đường, cơn gió nhỏ thổi hướng chúng ta, chúng ta như mùa xuân, vào công viên thấy thảm cỏ xanh xinh đẹp..."

"Thiên Thiên!"

Nghe được có người kêu tên của mình, Thiên Thiên thoáng cái đỏ mặt cứng ngắc xoay người sang chỗ khác:

"Ha ha ~ Tiêu Hàn, sớm ~" Như thế nào trùng hợp như vậy trùng hợp như vậy, mất mặt thiệt nhiều ...

Một người mặc OL khí chất mỹ nữ ôm theo túi sách vừa đi đường vừa hát nhạc thiếu nhi còn bị người quen trông thấy, tràng diện này đúng là có điểm xấu hổ.

Tiêu Hàn vẫn là 1 thân quần áo thoải mái cưỡi xe đạp màu lam ngày đó đèo Thiên Thiên, cười tủm tỉm cùng Thiên Thiên chào hỏi, phảng phất vừa rồi hắn cái gì cũng không nghe thấy:

"Sớm, đi làm à.... không tệ không tệ."

Thiên Thiên gặp hắn không có giễu cợt bộ dáng của nàng, đoán rằng người ta khả năng không nghe thấy, may qua, may quá:

"Sớm a, công ty cậu cũng ở bên cạnh sao?"

Tiêu Hàn gật gật đầu: "Giúp anh họ làm việc, công ty anh ấy ở phía trước." Tiêu Hàn chỉ chỉ 1 tòa cao ốc cách Lăng thị không xa, tòa nhà này tại thành phố A cũng là tòa cao ốc văn phòng nổi danh:

"Chính là chỗ đó nhìn thấy không, công ty anh họ mình tại lầu ba."

Thiên Thiên đã sớm nghe nói ngoại trừ Lăng thị thì tòa nhà này là quyền sở hữu tu nhân của Lăng Phong, không cần giao tiền thuê bên ngoài nơi này tất cả tiền thuê cao ốc văn phòng đều cao làm cho người khác líu lưỡi, anh họ Tiêu Hàn có thể ở chỗ này mở công ty giải thích rõ trên cơ bản lĩnh vực kinh doanh phát triển vững vàng không phải người mới dấn thân gây dựng sự nghiệp đừng nói phát triển mà ngay cả thử cũng chưa chắc dám hao tổn như vậy.

Nói như thế nào vị anh họ thần bí kia cũng từng đối với nàng bảo vệ, biết rõ hắn phát triển tốt Thiên Thiên vẫn là rất cao hứng:

"Anh ấy thật là lợi hại mới tốt nghiệp không bao lâu thì có công ty của mình." Vừa rồi cảm giác hưng phấn bị phức cảm thay thế thành tự ti, Thiên Thiên vẻ mặt uể oải:

"Không giống mình vẫn chỉ là 1 viên chức nhỏ." Thiên Thiên bị BOSS làm khó dễ nghĩ tới liền ưu thương.

Lúc này Tiêu Hàn tiếp điện thoại, giống như là có chuyện gì gấp, không đợi Thiên Thiên nói hết lời liền đạp phải xe đi.

"Cái gì nha, chạy trốn giống con thỏ."

"Nhân viên Lăng thị sao lại chẳng phân biệt được lớn nhỏ, làm sao lại thành viên chức nhỏ rồi?"

Nghe đến bên cạnh đột nhiên xuất hiện âm thanh Thiên Thiên sợ hãi, khuỷu tay cũng nhịn không được rung động hai cái. Vẻ mặt như đưa đám chậm rãi quay đầu lại:

"Tổng tài.... sớm, sớm, sớm a ~"

Ban ngày không thể nói người, nghĩ cũng không thể nghĩ, nếu không bạn xem bị nghĩ ra được đi...

Lăng Phong một tay đặt trên cửa xe, cúi đầu nhìn Thiên Thiên: "Mới vừa rồi còn nghe em ca hát tâm tình không phải là rất tốt sao, như thế nào thoáng cái liền khó chịu rồi?"

Không thể nào!

BOSS rõ ràng liên tục đi theo nàng, này...

Thiên Thiên xấu hổ vô cùng, thoáng cái ngay cả dùng khí ngẩng đầu cũng không có.

"Nhân viên Lăng thị phúc lợi nhất định tốt, Sở tiểu thư làm sao sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy." Giọng hơi thất vọng nói.

Cái này là dạng gì ý niệm trong đầu?

Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn BOSS, nắng sớm tỏa lên khuôn mặt hoàn mỹ của nam nhân kia chói lọi bốn phía làm Thiên Thiên sắc mặt đều hồng nhuận.

Khụ khụ ~ kỳ thật... Nhìnm đẹp trai, đặc biệt là chúng loại đẹp trai như Lăng Phong này khuôn mặt nhỏ nhắn không hồng một chút thì thực thiên lý bất dung, Thiên Thiên hồng 1 chút như vậy cũng là phải, này thuộc về biểu hiện của tập thể quần chúng.

Bất quá tại trong mắt Lăng Phong Thiên Thiên cũng là mỹ nữ có khí chất đặc biệt hiếm có, mặc dù là nịnh nọt còn mang theo nụ cười lúng túng nhưng ở trên mặt Sở Thiên Thiên liền trực tiếp như vậy thành nụ cười hồn nhiên bộ dạng thanh thuần xinh đẹp.

"Sở tiểu thư không phải là cảm thấy Lăng thị đối với nhân viên quá nhiều yêu cầu, quá mức hà khắc, cho nên dự định đi nơi khác làm việc đi?"

Thiên Thiên vội vàng lắc tay phủ nhận:

"Không không không không...tổng tài làm sao sẽ nghĩ như vậy." Vì gia tăng có độ tin cậy, không thể không vỗ vỗ lão bản nịnh hót.

Nịnh hót của Thiên Thiên lắp bắp thật lâu mới nói hết một câu nói:

"Lăng thị xí nghiệp lớn như vậy kia là bao nhiêu người muốn chen lấn đều chen lấn không vào, em làm sao lại muốn bỏ đi, ha ha, tổng tài...ngài tính sai."

Lăng Phong gật đầu, nhướng nhướng mày:

"Hy vọng là tôi nhìn lầm." Đi vòng qua bên kia mở cửa xe:

"Lên xe."

"Hả?" Bị lão bản nghe thấy mình hát nhạc thiếu nhi, còn hoài nghi nàng có ý định "Trốn" trong đầu, lúc này còn đi nhờ xe có phải hay không không tốt lắm?

Mấu chốt là khoảng cách đến công ty cũng chỉ lộ trình hai mươi mấy bước còn ngồi xe làm gì/ đây không phải là làm cho các đồng nghiệp hiểu lầm nàng cùng lão bản ngày hôm qua ở cùng một chỗ sao?

Không được, kiên quyết không thể lên xe!

Thiên Thiên uyển chuyển cự tuyệt: "Cái kia... tổng tài, em..."

"Xem ra Sở tiểu thư đúng là không nghĩ muốn tiếp tục lưu lại Lăng thị, đã như vậy..."

Lăng Phong nói còn chưa dứt lời, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đã dùng khí thế sét đánh không kịp chui vào trong xe, tại ghế lái phụ ngồi đàng hoàng ngay cả dây an toàn cũng thắtlên.

Tốc độ này... làm Lăng Phong sửng sốt một giây mới phản ứng tới. Trông thấy BOSS đại nhân thư thái cười một tiếng, Thiên Thiên cổ họng lúc này mới từ từ trở về vị trí cũ.

Ai, hãm hại không nổi, nhân lực công ty nhiều như vậy, chén cơm tùy thời cũng có thể khó giữ được, lão bản không thể đắc tội nha!

Thiên Thiên trộm trộm nhìn thoáng qua tổng tài đang lái xe, không ngờ Lăng Phong cũng đúng lúc nghiêng đầu tới đây, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt Thiên Thiên mặt đỏ giống như tôm luộc không được tự nhiên.

Trong kính chiếu hậu mặt Lăng Phong hiện lên 1 nụ cười ý vị sâu xa. Thiên Thiên lần này thật sự không dám ngẩng đầu không dám lên tiếng nữa.

Hôm nay là ngày mấy nha.... sáng sớm mắt sưng con, đi làm nâng cao tinh thần hát bị lão bản nghe thấy, cùng bạn học cũ nói vài lời nói còn bị hiểu lầm có tâm lí nghịch phản lúc này vì quan sát lão bản tâm tình như thế nào cư nhiên vừa vặn bị bắt.

Thiên Thiên thật là khổ sở, khổ sở muốn ói...

"Tổng tài, phiền toái dừng xe dạ dày em không thoải mái."

Lăng Phong nghiêng đầu nhìn Thiên Thiên mặt vặn vẹo ôm bụng bộ dáng rất khó thoạt nhìn không giống như là đang giả bộ là thật không thoải mái.

"Chuyện gì xảy ra, ăn sai gì đó sao?" Lăng Phong vừa hỏi thăm, quay đầu xe hướng bệnh viện trung y của bạn chạy tới.

Thiên Thiên ôm bụng sắc mặt trở nên tái nhợt, suy yếu dựa ở trên ghế:

"Ừ, có thể là thế.... buổi sáng khi rời giường thời con mắt còn sưng lên."

Chẳng lẽ là do tối hôm qua ăn lon tương salad quá hạn? Không biết có thể hay không chết a...

"Không nên suy nghĩ bậy bạ."

Thiên Thiên càng thêm thống khổ. Nghĩ cái gì đều bị lão bản đã nhìn ra, bộ dáng của nàng nhất định rất thê thảm ...

"Có thể là ngộ độc thức ăn, đừng sợ."

Xong rồi xong rồi, lão bản lúc nào sẽ dụ dỗ người khác, lại sinh ra


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-32)