Máu lạnh vô tình
← Ch.397 | Ch.399 → |
Thẩm Giai Oánh và Yên Yên đều quay đầu đi, không muốn nghe người phụ nữ 'không còn miếng duyên nào' như Oanh Oanh đứng đó nói linh tinh nữa.
Tần Hạo cười gian ác đáp: "Nhưng những thành lũy kiên cố của cách mạng đều phải công phá từ trong ra ngoài!"
Oanh Oanh kinh ngạc ôm lấy ngực mình, như nai tơ bị dọa cho kinh sợ, hỏi: "Anh lại muốn làm gì người ta?"
"..." Tần Hạo vốn đã cho rằng giới hạn vô sỉ của mình đã cực kì bá đạo rồi, nhưng thực ra anh vẫn chưa vượt qua được Oanh Oanh.
Về khoản này thì Oanh Oanh đúng là vô địch rồi.
"Tôi ra ngoài một lát!", Tần Hạo từ từ đứng dậy, nói với mấy người kia một câu. Yên Yên nghe ngóng được rằng ba sát thủ kia đã bị giết nhưng lại không có tin tức gì của Diệp Thanh Trúc.
Anh nghĩ đến cô gái rõ ràng là trinh nữ nhưng lại cố tình giả vờ vô cùng lẳng lơ, phóng đãng kia mà trong lòng có chút muộn phiền.
Thẩm Giai Oánh rất kinh ngạc, Tần Hạo còn đang bị thương. Vết thương còn chưa được xử lý tử tế mà anh lại muốn ra ngoài một mình làm gì?
"Anh muốn đi đâu? Em không cho phép anh đi!", Thẩm Giai Oánh quả quyết đứng chắn ở cửa. Người con gái trước giờ vốn rất dịu dàng như cô ấy bỗng chốc trở nên bá đạo khác thường.
Tần Hạo cười khổ nhìn cô, anh bất lực lắc đầu đáp: "Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thực sự có việc cần anh ra ngoài giải quyết. Em yên tâm, anh sẽ quay lại ngay!"
Thẩm Giai Oánh không nói gì nữa, nhưng vẫn kiên quyết phản đối việc Tần Hạo ra ngoài lúc này. Nhưng Tần Hạo vẫn cố chấp đi qua cô để ra ngoài.
"Yên Yên, cô đi cùng với anh ấy đi!", Thẩm Giai Oánh cắn răng, bất lực trước sự kiên quyết của Tần Hạo nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng cho anh. Bên ngoài lạnh như vậy, còn Tần Hạo thì đang rất yếu. Nhỡ đâu trượt ngã một cái rồi không đứng lên nổi, chết cóng ở ngoài đó thì sao?
Yên Yên đơ ra một lát, sau đó lập tức gật đầu.
Tần Hạo lại cười khổ sở, đành phải đưa theo Yên Yên cùng ra ngoài.
Anh lái xe đến xưởng sửa xe kia rồi nhìn ngó tứ phía tìm kiếm tung tích của người sửa xe vẫn đón tiếp anh mọi lần, nhưng không thấy ai cả. Anh đành tìm lối đi thông qua cửa phụ xuống võ đài ngầm, xuống đến nơi cũng phát hiện chẳng có ai ở đó.
Đừng nói là bóng người, ở đây đến bóng ma còn chả có.
"Nếu cô ấy không sao thì có thể đi đâu được nhỉ?", Tần Hạo ngồi trên xe, gục mặt trên vô lăng không ngừng suy nghĩ.
Nếu nhà họ Diệp đã biết nơi ba sát thủ kia lẩn trốn thì rất có thể cũng đã biết được tung tích của Diệp Thanh Trúc, vậy thì cô ấy đang gặp nguy hiểm lớn.
Yên Yên cứ lẳng lặng đi theo anh mà không nói năng gì. Lúc này, thấy Tần Hạo cau chặt mày lại như thể đang vô cùng lo lắng về chuyện gì đó, Yên Yên mới cất tiếng hỏi: "Anh đến đây để tìm ai đó đúng không? Nói đi, biết đâu tôi có thể giúp!"
Tìm người!
Còn nhớ lúc anh và Long Tứ mới tới Yến Kinh, hai người họ cũng phải đi tìm người. Lúc đó Long Tứ đã đi tìm Đồ Anh Kiệt bởi nghe nói mạng lưới thông tin của anh ta rất nhanh nhạy. Đúng rồi, chính là Đồ Anh Kiệt!
Trong lòng Tần Hạo le lói một tia hi vọng, anh lập tức nổ máy xe, phi thẳng đến spa của Đồ Anh Kiệt. Sau đó anh nói với Yên Yên: "Tôi có một người bạn. Ba sát thủ ngày hôm đó đều là người của cô ấy, bây giờ không biết cô ấy có gặp nguy hiểm gì không!"
"Người bạn mà anh nói là Diệp Thanh Trúc sao?", Yên Yên nghe xong mắt như chợt lóe sáng rồi hỏi lại.
Tần Hạo vô cùng kinh ngạc, tại sao Yên Yên lại quen biết Diệp Thanh Trúc?
"Ở Yến Kinh này người quen chị ấy thì nhiều lắm, nhưng người thực sự hiểu được chị ấy thì e rằng cực kỳ ít!", Yên Yên khẽ mỉm cười. Thấy Tần Hạo kinh ngạc nhìn mình, Yên Yên bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô mỉm cười nói: "Lúc chúng tôi mới tới Yến Kinh thực sự đã muốn tìm cách liên lạc với chị ấy. Nhưng rồi bị chị ấy từ chối, không muốn gặp chúng tôi!"
Tần Hạo lúc này mới bừng tỉnh, việc này cũng không quá khó hiểu.
Mặc dù Diệp Thanh Trúc từng là thuộc hạ của Tần Yên Nhiên, nhưng bây giờ cô ấy đã là người thân cận của Trần Linh Tố, tự nhiên sẽ trở nên cao ngạo hơn xưa. Còn hai chị em Yên Yên từng là thuộc hạ của Diệp Thanh Trúc, địa vị chênh lệch không nhỏ. Hơn nữa, hai chị em họ cũng có thể coi như người cùng chiến tuyến, Diệp Thanh Trúc vốn dĩ không cần thiết phải gặp họ.
"Nếu người bạn đó của anh là chị ấy thì anh có thể yên tâm. Chị ấy không phải kiểu người có thể dễ dàng bị người khác ám hại!", Yên Yên mỉm cười, nói tiếp: "Đừng quên, biệt danh của chị ấy là Trúc Diệp Thanh".
Tần Hạo thần người ra một lát, nghĩ tới Diệp Thanh Trúc vô ý vô tứ kia. Cô ấy có thể lấy thân phận một nhân viên văn phòng thông thường để trà trộn vào Yến Kinh nhiều năm như vậy, chứng tỏ cô ấy phải có thủ đoạn vô cùng cao minh, kín đáo. Thậm chí kín đáo đến mức mà Tần Hạo cũng khó lòng tưởng tượng nổi.
Có thể cô ấy sớm đã tìm được nơi an toàn để ẩn nấp rồi!
Có lẽ Tần Hạo đã lo lắng hơi thừa!
Được Yên Yên an ủi, tâm trạng Tần Hạo tốt lên không ít. Đương nhiên, đó vẫn chỉ là một niềm tin mơ hồ nhưng tinh quái như Diệp Thanh Trúc thì ngoại trừ ông trời ra thì ai mà bắt nổi cô ấy đây?
"Tần Hạo!", Yên Yên thấy anh mỉm cười thì cũng tự nhiên nhoẻn cười theo, hỏi: "Anh vẫn còn đang lo lắng cho chị ấy sao?"
Tần Hạo gật đầu, điều này thì có gì cần giấu đâu!
Yên Yên cười nói: "Chị Thanh Trúc nếu như là đàn ông thì chắc chắn sẽ là một anh hùng. Dưới tay chị ấy có vô số thuộc hạ tài giỏi. Chị ấy là kiểu người một khi đã tức giận thì có thể làm những việc khiến trời đất đảo lộn. Hơn nữa, chị ấy vô cùng cẩn trọng trong việc đối nhân xử thế, lại còn khiêm tốn, tác phong làm việc của chị ấy tôi cũng cực kỳ thích. Tôi tin chắc chị ấy sẽ không sao đâu".
Tần Hạo khóe miệng giật giật, không biết nên nói gì. Anh rất muốn nói với Yên Yên nếu cô ấy muốn biết Diệp Thanh Trúc thật sự là người thế nào thì có lẽ cô nên về quan sát chị gái mình thêm một chút, chắc chắn sẽ tìm thấy vô số điểm tương đồng.
Không biết Diệp Thanh Trúc này tích đức mấy đời mà nay lại có được một fan trung thành như Yên Yên, đúng là chó ngáp phải ruồi.
Hi vọng cô ấy thực sự giống như những lời Yên Yên vừa nói, có thể tránh được cuộc truy sát của nhà họ Diệp lần này.
Hai người Tần Hạo và Yên Yên nói chuyện dọc đường về nhà. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau nhiều như vậy kể từ lúc quen nhau, cũng là lần mà Yên Yên cảm thấy vui nhất.
Đến giờ Tần Hạo mới biết thực ra còn có thể ngưỡng mộ một người khác đến mức độ này.
Vấn đề là Diệp Thanh Trúc quả thực là người như vậy sao?
Anh có nên dập tắt hình tượng của idol Diệp Thanh Trúc trong lòng Yên Yên không? Làm như vậy không tàn nhẫn quá đấy chứ?
Tần Hạo lắc đầu, bây giờ người còn chưa tìm thấy, nghĩ nhiều thế làm gì? Sau khi về đến nhà, Thẩm Giai Oánh vội vã chạy tới, sờ nắn anh một hồi, chỉ sợ anh lại ra ngoài liều mạng với người ta rồi bị thương rồi giấu cô ấy.
Thấy Tần Hạo thực sự bình an vô sự, Thẩm Giai Oánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn người vẫn được lo lắng cho từ nãy đến giờ hiện đang ngồi trong một văn phòng rộng lớn, trong tay cầm một cái bút rồi xoay xoay, nhìn dáng vẻ vô cùng lười biếng, ung dung.
Cô ấy mặc một bộ đồ công sở màu đen gợi cảm, giày cao gót cũng màu đen, tóc cột sau gáy một cách tùy hứng nhìn gợi cảm mê người.
"Thật sự không thể ngờ tới, thật sự không thể ngờ tới!"
"Thực sự không thể ngờ! Tính đi tính lại mà vẫn không thể tính tới nước đi này!"
"Ôi! Anh ấy thực sự giết được Trần Chính Quang cơ đấy. Chậc chậc, một dao đâm thủng yết hầu, nhanh gọn lẹ!"
"Không hổ là người đàn ông lọt vào mắt xanh của Diệp Thanh Trúc này! Ha ha ha ha!"
Diệp Thanh Trúc tự nói một mình, trong lòng càng lúc càng cảm thấy rất đắc ý. Cô đá bay đôi giày cao gót, đôi chân đang đi tất gác lên bàn. Đôi chân ghếch lên bàn của cô có làm lộ ra 'vùng bí mật' dưới chiếc váy kia thì Diệp Thanh Trúc cũng chẳng buồn quan tâm.
"Có điều, anh ấy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà đã vội vã chạy về Trung Hải rồi sao? Mặc dù đã trao cho anh ấy lần đầu tiên nhưng cái tên này là chúa lật mặt, lại còn vô tình nữa. Nói không chừng bây giờ đã ở trên máy bay rồi cũng nên!"
- -------------------
← Ch. 397 | Ch. 399 → |