Tỉnh mộng
← Ch.147 | Ch.149 → |
Câu nói của Kevin khiến mọi người sững sờ.
Anna sợ hãi vội vàng bụm miệng Kevin lại, không để thằng bé nói tiếp.
Nhưng đã muộn rồi. Tất cả mọi người đều đã nghe rõ ràng, rằng thằng bé ngoại quốc Kevin này vẫn còn một người bố nữa.
Lâm Phong Dụ ngây người nhìn Kevin. Giờ ông ấy mới phát hiện ra, thằng bé này chẳng giống mình chút nào.
Tần Hạo cười ung dung: "Ông chủ Lâm tội nghiệp, lẽ nào ngay từ đầu ông không phát hiện ra màu mắt của thằng bé này không hề giống người phương Đông sao? Rõ ràng nó là con lai mà, ha ha!"
"Không thể nào!"
Lúc này Lâm Phong Dụ mới nghĩ ra điều gì đó. Ông ấy vội vàng kéo Kevin lại, quan sát kỹ đôi mắt của nó. Quả nhiên, màu mắt của thằng bé không giống ông ấy.
Lâm Phong Dụ và Anna đều là người Hoa Hạ, chắc chắn không có huyết thống của người phương Tây thì sao lại có thể sinh ra một đứa con lai được chứ?
Cách giải thích hợp lý nhất chính là đứa bé không phải là con của ông ấy, mà là con của Anna với một người đàn ông ngoại quốc khác.
Lâm Phong Dụ đùng đùng nổi giận. Ông tát Anna ngã ra đất, chỉ thẳng vào mặt cô ta, gầm lên như một kẻ điên: "Nói, có phải cô vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng tôi? Cô là cái thứ vô liêm sỉ, tôi phải đánh chết cô!"
Vừa chửi Lâm Phong Dụ vừa tát cô ta.
Anna tức giận điên cuồng giằng co với Lâm Phong Dụ. Cô ta vừa khóc vừa gào lên: "Phải thì đã làm sao? Con trai của ông đã chết từ lâu rồi. Nó mới sinh ra được vài tháng thì đã chết rồi. Lúc đó ông ở đâu? Ông đang ở trong nước bận rộn với việc kinh doanh chết tiệt của ông. Đến cả con trai chết, tôi nói ông bay qua mà ông còn không chịu. Như vậy mà là bố sao?"
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Hóa ra đúng là trước đây Lâm Phong Dụ và Anna từng có chung một người con trai. Nhưng đứa bé đó đã chết khi ở nước ngoài. Anna không dám nói cho Lâm Phong Dụ biết vì sợ ông ấy trách cô ta không biết chăm sóc chu đáo cho đứa bé, càng sợ một người giàu có như Lâm Phong Dụ sẽ từ bỏ mình.
Sống cuộc sống nhiều năm của một quý phu nhân ở nước ngoài, Anna luôn sung sướng hưởng thụ. Nước ngoài lại cởi mở, nên việc tìm một nhân tình đơn giản chỉ là dạng chân ra mà thôi!
Hết lần này tới lần khác rồi cô ta cũng dính bầu.
Năm đó, Anna lấy lý do đi du lịch vòng quanh thế giới, không ở chỗ cũ là vì sợ Lâm Phong Dụ tìm tới.
Một năm trôi qua, cuối cùng cô ta đã sinh đứa bé ra, nuôi khôn lớn. Khi thằng bé được hai tuổi thì tức là cũng đã lớn gần bằng đứa con trước.
Sau đó Lâm Phong Dụ có bay qua thăm nhưng không nghi ngờ gì thằng bé vì dù sao cũng đã lâu không gặp.
Thật không ngờ sự thật lại là như vậy.
Được nhân tình người nước ngoài giựt dây, Anna đã đưa Kevin quay về lừa tiền Lâm Phong Dụ. Chỉ cần có được món tài sản đó của Lâm Phong Dụ là đủ để ba người bọn họ sống cuộc đời vương giả.
Tần Hạo nghe xong bèn cười lạnh lùng. Anh liếc nhìn Lâm Phong Dụ với vẻ khinh thường: "Với IQ như vậy mà còn cưới vợ bé. Chậc chậc, đúng là một đầu đầy sừng! Không chỉ bị cắm sừng mà còn nuôi hộ con cho người ta. Haizz, cái đầu "úng" với khí chất như vậy mà cũng đòi làm sếp lớn!"
Một câu nói khiến ngay cả Lâm Vũ Nghi cũng không nhịn được cười.
Mặc dù Lâm Vũ Nghi khá cảm thông với bố nhưng so sánh thì cô cảm thấy vui hơn khi bố có thể nhìn ra được bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Lâm Phong Dụ ngồi phịch xuống đất. Cảm giác như ông ta già đi rất nhiều.
"Cút!"
Lâm Phong Dụ nhìn hai mẹ con Anna rồi chỉ nói đúng một từ.
Anna biết sự việc bại lộ, còn ở lại có khi lại xảy ra án mạng nên tốt hơn vẫn nên né đi!
Vậy là cô ta kéo Kevin nhanh chóng chuồn mất!
Sau khi hai người đi khỏi Lâm Phong Dụ mới từ từ đứng dậy. Ông ấy quay lại nhìn ba người trong phòng bệnh, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa bèn thở dài rồi cũng quay người bỏ đi.
"Chị, có khi nào bố nghĩ không thông rồi làm chuyện gì dại dột không? Có cần đi theo không?"
Lâm Vũ Nghi nhìn bộ dạng não nề của bố trước khi rời đi thì không khỏi lo lắng.
Lâm Vũ Hân nói: "Đáng đời ông ấy, nếu muốn thì em đi đi chứ chị không đi!"
Vừa nói Lâm Vũ Hân vừa đút táo cho Tần Hạo. Cô nhìn Tần Hạo với vẻ dịu dàng quan tâm chứ không còn lạnh lùng như trước nữa.
"Ngọt quá!"
Tần Hạo cắn một miếng, cười nói.
Lâm Vũ Hân cười: "Thế nào, có phải thấy táo tôi gọt ngọt hơn bình thường không?"
"Không phải. Ý tôi là cô cười thật ngọt ngào!"
Tần Hạo nghiêm túc nói.
"Này này này, em vẫn đang ở đây đấy nhé? Hai người đang tán tỉnh nhau đấy à! Hơi quá rồi đấy! Trước mặt em mà lại có thể nói ra được những lời rớt hết liêm sỉ như vậy à? Thật quá đáng!"
Lâm Vũ Nghi bất mãn trợn ngược mắt.
Câu nói đó lập tức khiến Lâm Vũ Hân đỏ mặt. Cô ngượng ngùng rồi lấy lại vẻ lạnh lùng có khả năng đẩy người khác cách xa vạn dặm của mình.
Lâm Vũ Hân vênh mặt nói: "Không phải em muốn đi xem bố thế nào sao? Sao không đi đi? Nhỡ đâu lại xảy ra chuyện gì thật, thì em cũng không được làm tiểu thư ngàn vàng nữa đâu!"
"Chị mới là tiểu thư ngàn vàng. Em chỉ là cô hai mà thôi!"
Lâm Vũ Nghi cười hi hi rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Cô ấy không yên tâm thật.
Vừa ra khỏi bệnh viện thì cô ấy thấy Lâm Phong Dụ đang ngồi bên vệ đường. Một thương nhân thành công mặc vest sang trọng, đi giày bóng loáng, thắt cà vạt lại ngồi bên vệ đường giống như ăn mày, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác.
Dưới đất đã có hai mẩu đầu lọc, mà ông ấy mới ngồi được có một lúc!
Lâm Vũ Nghi rưng rưng nước mắt. Cô lẳng lặng bước tới, vỗ nhẹ lên vai bố mình.
Lâm Phong Dụ vội vàng lau nước mắt. Ông ấy ngẩng đầu, nước mắt lại rơi xuống khi nhìn thấy cô con gái bé nhỏ của mình.
"Bố, bố hãy nghĩ thoáng ra. Không phải là còn có bọn con sao! Nếu bố không yên tâm thì con và chị sẽ cùng đi giám định ADN, đảm bảo là con ruột!", Lâm Vũ Nghi nghiêm túc nói. harry potter fanfic
Lâm Phong Dụ bị chọc cho khóc dở mếu dở: "Con bé ngốc này, lại còn phải đi kiểm tra sao? Haizz, bố của con lăn lộn trên thương trường cả cuộc đời, thật không ngờ lại rơi vào bẫy của một người phụ nữ hơn mười năm mà không biết!"
Nghĩ tới đây, Lâm Phong Dụ cảm thấy hối hận vô cùng.
Mười năm nỗ lực để đi nuôi một cặp tình nhân lòng lang dạ sói. Còn tình cảm bố con ruột thịt thì lại càng ngày càng lạnh nhạt, thật sự là mất nhiều hơn được!
Lúc này Lâm Phong Dụ thật sự cảm thấy có lỗi với hai cô con gái của mình. Sự tỉnh ngộ đột ngột khiến Lâm Phong Dụ như nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên đời.
"Mọi chuyện đã qua cả rồi. Không phải bố còn có bọn con sao. Mặc dù chị cứng đầu nhưng mềm yếu lắm. Vừa rồi còn bảo con ra xem bố thế nào. Chị lo bố nghĩ quẩn làm chuyện dại dột!", Lâm Vũ Nghi cười hi hi.
Lâm Phong Dụ lại thở dài, vứt một nửa điếu thuốc trong tay đi: "Con vào trong với nó, bố đi trước đây. Yên tâm đi, bố đã nghĩ thông rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đâu!"
← Ch. 147 | Ch. 149 → |