Dùng gái đẹp gài bẫy
← Ch.067 | Ch.069 → |
Không ngờ lại để anh đoán trúng.
Sắc mặt vài tên đàn em của Đại Phi có hơi kỳ lạ. Tần Hạo vốn chỉ nói khơi khơi vậy thôi. Nhưng xem ra, người phụ nữ của Đại Phi bình thường cũng rất hay lén lút qua lại với đàn em của hắn ta.
Tần Hạo liếc nhìn cái đầu bóng loáng của Đại Phi, bên trên như thể mọc thêm một cái sừng, cao đến lạ lùng.
Tức giận quắc mắt nhìn bọn đàn em, quả nhiên, Đại Phi cũng nhận ra có gì đó không ổn. Hắn ta đứng dậy nắm đầu của người phụ nữ ở bên cạnh rồi kéo mạnh, sau đó tức tối gào lên: "Mẹ mày, thứ đĩ điếm không biết xấu hổ. Tao đánh chết mày!"
Dứt lời, Đại Phi đẩy người phụ nữ xuống đất, đạp mạnh mấy cái rồi nhổ nước bọt lên người đối phương. Hắn ta cáu tiết nói: "Chút nữa tao sẽ xử mày sau!"
Đại Phi đứng dậy, nghiêm mặt nhìn Tần Hạo rồi cất giọng lạnh lùng: "Khiến bọn mày phải chê cười rồi. Nhưng mà, chuyện nào ra chuyện đó. Thằng nhóc này dám đụng đến đàn bà của tao, phải để lại thứ gì đó! Chặt ngón tay cái của nó đi!"
Nghe Đại Phi ra lệnh, đám đàn em lập tức lôi Bánh Nướng dậy, đè tay của cậu ta lên bàn trà.
Bánh Nướng sợ phát khóc, vội vã hét lên: "Đừng mà, xin đừng cắt mà. Xin các người tha cho tôi. Tôi sẽ đưa tiền, các người cần bao nhiêu cứ nói!"
Đáng tiếc, những lời này không có tác dụng. Chưa được lệnh của Đại Phi, không tên đàn em nào dám ra điều kiện.
Thấy con dao chuẩn bị hạ xuống, Tần Hạo mới đột ngột cất lời: "Mày đi theo Triệu Tứ Hải à?"
Đại Phi sững người, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Không phải ai cũng dám gọi thẳng cái tên Triệu Tứ Hải. Tên này khí thế phi phàm, không sợ cũng chẳng kiêu, trông bộ dạng có vẻ lai lịch không tầm thường.
Đại Phi vô thức hỏi: "Còn mày đi theo vị đại ca nào?"
"Tao à?"
Tần Hạo khẽ cười, ra chiều bí hiểm: "Tao nghĩ mày không nên biết thì hơn. Như thế mới tốt cho mày đấy!"
"Ha ha, khẩu khí lớn quá nhỉ. Tao lại muốn xem xem đó là ai mà ghê gớm đến nỗi ngay cả tao cũng không được biết!"
Đại Phi tỏ ra khinh bỉ nhưng thật ra trong lòng đã có chút sợ hãi. Đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Tần Hạo, hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn chút nào.
Tần Hạo chẳng nói gì, chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Anh gọi cho Vương Tú Quân.
Đối phương bắt máy rất nhanh. Tần Hạo mở hẳn loa ngoài.
"Ha ha, hôm nay gió thổi từ đâu đến ấy nhỉ? Sao anh Tần đẹp trai lại nhớ đến vị tiểu nữ này thế? Có chuyện gì đây?" Hình như tâm trạng của Vương Tú Quân đang rất vui vẻ, trong lời nói còn có vài phần đùa cợt.
Tần Hạo cười ha hả đáp lại: "Chủ tịch, không có chuyện gì thì không được gọi điện quan tâm nhau sao?"
"Ái chà, giọng điệu của anh là đang tán tôi đấy à!" Vương Tú Quân ăn nói lúc nào cũng thẳng thừng như thế. Muốn chơi trò tán tỉnh, hoàn toàn không thể nào!
Cô ấy vừa dứt lời, Tần Hạo đã liếc Đại Phi một cái. Hắn ta biến sắc nhìn anh, không dám xem thường nữa.
Tần Hạo và Vương Tú Quân tán gẫu vài câu, sau đó cúp máy. Anh giơ điện thoại lên, hỏi lại: "Chuyện đánh người coi như bỏ qua. Tao đưa người đi, sao hả? Tao chỉ muốn nhắc nhở rằng, anh em của tao đều là sinh viên đại học Trung Hải, rất thân thiết với cô gái này. Dĩ nhiên, mày có thể không tin. Tao cũng lười giải thích thêm. Nếu muốn hạ nhát dao này xuống, cũng được thôi..."
Sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, Tần Hạo nghiêm nghị nói: "Chặt rồi thì cứ chờ chết đi!"
Giọng nói lạnh lùng ấy dọa Đại Phi tái mặt. Nhưng đáng sợ hơn cả là Vương Tú Quân, hắn ta hoàn toàn không dám chọc vào cô gái này.
Ánh nhìn của Tần Hạo thật sự đã khiến hắn ta sợ hãi. Anh cất tiếng: "Thả anh em của tao ra!"
Thấy Đại Phi không có bất kỳ phản ứng gì, đám đàn em đều buông tay, cả người cảm thấy rất bứt rứt.
Bánh Nướng run rẩy đứng dậy. Gậy Trúc và Hổ Mập cũng vùng khỏi bọn đàn em. Cả ba bước đến sau lưng Tần Hạo.
"Chúng ta đi thôi!"
Tần Hạo bình thản nói.
Tuy vẫn còn bực tức, nhưng nghe Tần Hạo lên tiếng, cả ba cũng không dám nhiều lời nữa. Ba người họ chỉ là những sinh viên bình thường, đánh đấm trong trường thì được. Chứ còn đi theo đám xã hội đen này thì họ thật sự không đủ gan.
Tần Hạo lặng thinh, ba người họ cũng chỉ ngoan ngoãn theo anh rời khỏi Đường Triều.
Sau khi ra ngoài, họ bắt xe, chuẩn bị quay về trường.
Lúc này, Tần Hạo mới mở lời: "Bị thương có nặng không?"
Cả ba đều không đáp.
Bánh Nướng xấu hổ nói: "Xin lỗi, đều là họa do em gây ra. Mẹ nó. Em làm sao biết con nhỏ lẳng lơ ấy lại là đàn bà của vị đại ca nào đó cơ chứ!"
"Bị một lần đã tởn chưa? Tôi hỏi cậu, lần sau tôi lại đưa các cậu đến thì các cậu có đi không?"
Tần Hạo cất giọng vô cùng bình tĩnh.
Khẽ lắc đầu, Bánh Nướng trả lời: "Em cảm thấy vẫn là Trương Kỳ nhà em tốt hơn. Em không dám đến mấy chỗ như thế này nữa!"
"Ây chà, hoàn lương rồi ha!"
Tần Hạo bật cười trêu chọc.
Nhưng ba người họ cười không nổi. Rốt cuộc, vẫn là Bánh Nướng tò mò hỏi chuyện: "Anh Hạo, vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai thế? Tên Đại Phi nghe thấy giọng người đó thì trông có vẻ sợ hãi lắm."
Tần Hạo vừa sờ mũi vừa đáp: "Chuyện này, thật ra các cậu không biết sẽ tốt hơn!"
"Hứ, không nói thì thôi!" Bánh Nướng giơ ngón giữa tỏ vẻ xem thường, nhưng sau đó đã cất giọng cảm kích: "Cảm ơn anh, anh Hạo. Nếu như không có anh đến cứu, e là em đã tàn phế mất rồi. Bọn người này đáng sợ quá!"
Nói đến đây, trong lòng Bánh Nướng vẫn còn thấy sợ hãi. Ban nãy con dao kề sát ngón tay cậu ta, vạch một đường nhẹ, còn thiếu chút nữa thôi là chặt xuống rồi.
Tần Hạo chỉ vỗ vai cậu ta mà không lên tiếng.
Nhưng lúc này, Bánh Nướng lại nhìn anh với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Kể cả Gậy Trúc và Hổ Mập cũng nom rất không cam lòng.
Tần Hạo phát giác được có gì đó kỳ lạ, bèn hỏi: "Lại sao nữa?"
"Anh Hạo, anh có thể cho bọn em mượn tiền được không?"
Hổ Mập ấp úng mở lời.
Tần Hạo ngớ người. Hổ Mập nói là "bọn em", không phải là "em". Thế thì ý nghĩa của câu này khác hẳn rồi đấy.
"Vừa nãy các cậu đưa tiền cho bọn chúng rồi à?"
Bất giác nghĩ đến chuyện đó, Tần Hạo lập tức truy hỏi ba người họ.
Quả nhiên, vừa nghe anh hỏi, Bánh Nướng bèn ủ rũ cúi đầu, ngại ngùng trả lời: "Đưa rồi anh ạ!"
Tần Hạo hỏi tiếp: "Đưa bao nhiêu tiền?"
Bánh Nướng có chút đau xót đáp: "Một trăm nghìn tệ trong thẻ của em. Hai mươi nghìn tiền riêng của Hổ Mập. Còn có năm nghìn tệ tiền sinh hoạt của Gậy Trúc nữa. Thẻ và mật khẩu đều đưa cho chúng cả!"
"Một trăm hai mươi lăm nghìn tệ!"
Tần Hạo sững sờ. Anh biết hơn một trăm nghìn tệ đối với ba cậu sinh viên này có ý nghĩa như thế nào. Rất có thể đó là toàn bộ số tiền mà họ có.
Đặc biệt là người có hoàn cảnh không khá giả như Gậy Trúc. Tiền sinh hoạt chỉ có năm nghìn tệ, cứ như thế mà bay sạch.
Tần Hạo thở dài một hơi, đoạn bật cười.
Cả ba đều lấy làm lạ, ngước nhìn anh.
Tần Hạo nghiến răng, lạnh lùng cất lời: "Mấy thằng ranh con. Dám chơi trò dùng gái để gài mình à!"
"Trò đó là sao anh? Thế là có ý gì?"
Bánh Nướng đã dính bẫy, còn không biết cái bẫy đó nghĩa là gì.
Tần Hạo đảo mắt nhìn cậu ta, cáu tiết nói: "Lúc đó tôi đã thấy nghi ngờ rồi mà. Con nhỏ đó trông lẳng lơ là thế, muốn ve vãn thì cũng sẽ chọn đứa nào nhìn mạnh mẽ như Gậy Trúc. Sao có thể chấm cậu được cơ chứ?"
← Ch. 067 | Ch. 069 → |