Hiểu nhầm quá lớn
← Ch.033 | Ch.035 → |
Chu Nghị kinh ngạc giơ ngón cái lên, nói: "Hóa ra là tài xế lão làng trong truyền thuyết à, khâm phục, khâm phục, tài xế lão làng dẫn theo tôi đi!"
"Cút!"
Tần Hạo giơ ngón giữa lên chẳng hề khách khí.
Bên kia Vương Tú Quân và Lâm Vũ Nghi đã vui vẻ nói chuyện với nhau, không còn nhận ra trước đây cô nàng này có thành kiến với Vương Tú Quân nữa, còn cẩn thận dặn dò Tần Hạo tuyệt đối không được quá thân mật với Vương Tú Quân nữa chứ.
Xem ra cô nhóc này có người mời đi ăn là quên hết mọi chuyện.
Tần Hạo để ý thi thoảng Vương Tú Quân lại nhìn đồng hồ, hơi chau mày, hình như còn đang đợi ai đó.
Tần Hạo đảo mắt, ở đây mới có tất cả ba mươi lăm người, ngoài Lâm Vũ Nghi ra thì tất cả đều là thành viên của câu lạc bộ Teakwondo, còn hai người nữa chưa tới.
Có lẽ cô ấy đang đợi hai người đó.
Tần Hạo không để tâm chuyện chờ đợi, dù sao cũng không phải anh mời.
"Mẹ kiếp, mấy người đó vẫn chưa tới, phải làm sao đây? Hội trưởng, hay là không đợi họ nữa?"
Chu Nghị là người thẳng như ruột ngựa, thấy thời gian đã quá nửa tiếng bèn cảm thấy không vui.
Vương Tú Quân chau mày, gọi điện thoại.
"Năm phút nữa còn không tới thì đừng bao giờ bước vào cửa của câu lạc bộ Teakwondo nữa!"
Một câu nói khí thế hừng hực.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng đã được chứng kiến một Vương Tú Quân đầy khí thế.
Có lẽ những người khác không ngờ giọng điệu của Vương Tú Quân lại hùng hổ như vậy nên tỏ ra kinh ngạc.
Người kia nhanh chóng tới nơi.
Điều Tần Hạo ngạc nhiên đó là người mà họ chờ đợi chính là Trương Hằng.
Trương Hằng và một nam sinh khác vội vàng vào phòng, vừa bước vào đã chửi rủa do kẹt xe, nói chung là đổ hết tội lỗi lên tình hình giao thông, cứ như bản thân chịu nhiều oan ức lắm.
Vương Tú Quân chẳng buồn nhìn cậu ta, chỉ gọi nhân viên phục vụ lên đồ ăn!
Ba mươi bảy người ngồi thành ba bàn.
Nữ sinh của câu lạc bộ, cộng thêm Lâm Vũ Nghi tổng cộng là mười hai người, mười hai người này ngồi một bàn, những nam sinh khác thì chia thành hai bàn.
Ăn uống vô cùng náo nhiệt, các nam sinh nâng cốc, không một ai chịu thua.
Bàn mà Tần Hạo ngồi, ngoài Chu Nghị và Trương Hằng ra thì anh không thân với những người khác cho lắm. Trương Hằng thì đương nhiên không chịu uống cùng anh, vừa bước vào cửa nhìn thấy Tần Hạo có mặt là mặt cậu ta đã tối sầm lại, chảy xệ ra cứ như ai đang nợ cậu ta năm triệu tệ không bằng.
Chu Nghị uống với Tần Hạo vài cốc, sau đó thì không còn ai chủ động nâng ly nữa.
Tần Hạo cảm thấy buổi họp mặt này chẳng thú vị chút nào.
Nếu không phải Vương Tú Quân mời thì có lẽ anh sẽ không tới.
Dường như Vương Tú Quân cũng nhận ra tình hình có phần hơi ảm đạm nên đã bỏ lại đám chị em chẳng biết uống rượu kia, cầm một chai rượu gạo đi tới.
"Xí, tưởng các cậu giỏi giang thế nào chứ. Chu Nghị, sao cậu rót có nửa cốc thế, ý gì vậy? Đừng có giống đàn bà con gái thế chứ!"
Vương Tú Quân cầm chai rượu rót đầy vào cốc của Chu Nghị, Chu Nghị vội vàng giằng lấy cái cốc, khổ sở kêu gào.
Có người làm hoạt náo rồi.
"Hội trưởng, cậu đang khen cậu ta đấy à, cái gì mà đàn bà con gái chứ, đến đàn bà con gái cậu ta còn chẳng bằng ấy chứ, hãy nhìn hội trưởng của chúng ta nào!"
Mọi người nhìn sang, Vương Tú Quân đã rót đầy rượu vào cốc của mình, đặt xuống bàn, nói với vẻ vô cùng bá đạo: "Tất cả đặt lên bàn, rót đầy, đừng nói nhảm với tôi. Tôi mời mà mọi người không uống thì có phải là không nể mặt nhau không? Không uống cũng được thôi, không uống thì bò từ đây ra khỏi nhà hàng!"
"Ha ha..."
Mọi người đều bật cười, trên bàn ăn ai lại nhận thua? Mặc dù có người không biết uống thật nhưng vẫn phải bất đắc dĩ đặt cốc lên.
Vương Tú Quân mở liên tiếp mấy chai rượu gạo, rót đầy tất cả các cốc thật.
Bàn nam còn lại cũng không ngoại lệ.
Sau đó, Vương Tú Quân nâng cốc, nói với bàn nữ sinh: "Các chị em, rượu gạo thì thôi khỏi, mọi người uống rượu vang đi, mỗi người một ly, uống cạn!"
Tất cả mọi người đều nâng ly lên.
Uống cạn thật.
Tần Hạo hết sức kinh ngạc bởi hào khí của người đẹp Vương Tú Quân, một cô gái như vậy thật hiếm gặp.
Một cốc rượu vào bụng, đến mấy người đàn ông còn không chịu nổi.
Dù sao không phải tửu lượng của ai cũng tốt, huống hồ trước đó họ cũng đã uống khá nhiều.
Tần Hạo không hề có phản ứng gì, đừng nói là một cốc, nốc cả một chai vào cũng chẳng xi nhê gì.
Dù sao anh cũng từng tu luyện 'Chân Long Cửu Biến', đây là một môn công pháp thần kỳ, tiềm lực của cơ thể có thể ép tới mức nào anh cũng không biết rõ.
Vương Tú Quân ngạc nhiên nhìn Tần Hạo, thấy anh vẫn ung dung, không hề có dấu hiệu say bèn giơ ngón tay cái lên.
Chu Nghị không ổn chút nào, uống xong chưa được bao lâu đã nôn thốc nôn tháo, cậu ta được dìu vào nhà vệ sinh.
Có Vương Tú Quân gia nhập, bầu không khí nhanh chóng trở nên sôi nổi, thậm chí Vương Tú Quân còn gieo xúc xắc với mấy nam sinh, người thắng kẻ thua, uống liên tiếp từng cốc rồi đổ rạp xuống một loạt.
Nửa giờ sau, trên bàn rượu chỉ còn mình Tần Hạo là còn đứng vững.
"Ấy, không nhận ra luôn đấy, bạn học mới của chúng ta, tửu lượng cao thâm khó lường, nào, thêm một cốc nữa!"
Khuôn mặt Vương Tú Quân đã hơi đỏ lên, nhìn có vẻ sắp không trụ nổi nhưng tinh thần thì vẫn còn tỉnh táo.
Tần Hạo cười khéo léo từ chối.
"Hội trưởng đúng là nữ trung hào kiệt, tha cho tôi đi, đừng thấy tôi bây giờ không hề hấn gì, tôi phản ứng chậm, lát nữa là đổ ngay thôi!"
Vương Tú Quân chớp mắt, hiếm khi thấy cô trêu ghẹo: "Không phải là vẫn chưa đổ sao! Yên tâm đi, mai là cuối tuần, phòng cũng đặt rồi, say thì ngủ, ngày mai lại tinh thần phơi phới thôi mà, cạn ly!".
Vừa nói, Vương Tú Quân vừa nâng cốc rượu lên, uống sạch. Ngôn Tình Sắc
Đúng là uống tới mức không cần mạng nữa rồi!
Đám nữ sinh nhìn thấy đều chậc lưỡi, tỏ ra lo lắng.
Tần Hạo cũng đành uống theo cốc cuối cùng, vừa đặt cốc xuống thì thấy Vương Tú Quân lảo đảo rồi ngã rầm, Tần Hạo nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra ôm gọn lấy cô ấy.
Đôi mắt Vương Tú Quân mơ màng, ngã vào vòng tay Tần Hạo, miệng vẫn còn chưa chịu thua, cười nói: "Xem kìa, một mình tôi đã hạ gục tất cả bọn họ, các chị em, thấy thế nào?".
"Lợi hại, chị Tú, chị ổn không đấy?"
"Hội trưởng chị uống vậy thì ai mà chịu cho nổi chứ!"
"Không phải Tần Hạo vẫn chưa đổ sao, thật lợi hại, ba tôi ngày nào cũng uống mà có lẽ cũng không bằng Tần Hạo".
"Không ngờ bạn học mới không chỉ đá bóng giỏi mà uống rượu cũng rất cừ nữa".
"Hừ, Tần Hạo nhà chúng tôi còn giỏi giang hơn nhiều, mọi người không biết đâu!"
Lâm Vũ Nghi hất cằm, đắc ý nói.
Nhưng sao lời vừa nói ra thì cảm giác như bầu không khí có gì đó sai sai vậy?
Lâm Vũ Nghi cũng đã ngà ngà say, buột miệng nói ra mới cảm thấy có ý khác.
Cô ấy định nói Tần Hạo đánh nhau cũng giỏi, mười tám tên côn đồ mà dễ dàng hạ gục tất cả.
Nhưng trong mắt người khác thì câu nói của cô ấy lại mang ý nghĩa khác.
"Ồ, hóa ra là vậy à!"
"Vũ Nghi, cậu đã nếm thử sự lợi hại của cậu ta chưa?"
Lâm Vũ Nghi đập bàn, hét lên: "Đương nhiên rồi, tôi đích thân trải nghiệm mà, mười tám người không thành vấn đề!"
"Òa! Mạnh dữ!"
Đám con gái há mồm trợn mắt nhìn Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi, ánh mắt trông vô cùng khác thường.
Tần Hạo bỗng cảm thấy hết sức lúng túng, cô nàng chết tiệt này tự nhiên ăn nói linh tinh gì thế không biết!
Có một cô nàng khá thích hóng chuyện vội hỏi: "Lâm Vũ Nghi, một mình cậu có chịu nổi không thế?".
← Ch. 033 | Ch. 035 → |