Sát phạt vô tình
← Ch.015 | Ch.017 → |
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lại vô cùng tự tin của Tần Hạo, tất cả mọi người đều cảm thấy phấn khích.
Hiệp sau bắt đầu, đội hình của trường đại học Trung Hải có sự thay đổi lớn khiến huấn luyện viên của đối phương phải há mồm trợn mắt.
Có điều, vị trí của Tần Hạo đã chuyển tới giữa sân, điều này mang tới cho họ một tia hi vọng, bởi vì sự phòng thủ trước đó của Tần Hạo biến thái quá, đội nhà không cách nào uy hiếp đối phương.
Bây giờ, chỉ cần giữ được bóng, chuyền đường dài vượt qua Tần Hạo là có thể tránh được sự phòng thủ của anh ta.
Nghĩ thì hay đấy nhưng thực hiện thì rất khó khăn.
Thành viên đội bóng đá của đại học Trung Hải vừa có được bóng đã tìm Tần Hạo, đá đường bóng dài chuyền đi.
Tần Hạo đón bóng, giữ dưới chân, một thành viên phòng thủ của đối phương lập tức lao tới xúc bóng.
Khoảnh khắc này, toàn bộ ánh mắt của sân vận động như đổ dồn về chân Tần Hạo.
Tần Hạo khẽ hích mũi chân, đá bóng bay qua đầu đối phương, đối phương quay đầu thì thấy Tần Hạo đã xuất hiện ngay phía sau cậu ta, tung chân đạp mạnh.
Bóng bay vòng một đường, lao thẳng vào lưới.
Thủ môn của đội bên đứng đơ tại chỗ, không ngờ Tần Hạo lại đá thẳng vào khung thành như vậy.
Tần Hạo đứng yên ở đó, tuy anh sút vào lưới nhưng không hề làm bất kỳ động tác ăn mừng nào, toàn bộ sân vận động rền vang, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Hai chị em Lâm Vũ Nghi và Lâm Vũ Hân ôm chầm lấy nhau nhảy cẫng lên, hoan hô Tần Hạo.
Bóng vào lưới quá đẹp.
Ở ngoài sân, Diêu Chí Ba của đội bóng trường đại học Trung Hải đã kích động tới mức không thể kích động hơn.
"Đúng là thiên tài mà, năm mươi năm mới bắt gặp một thiên tài thế này!"
Diêu Chí Ba bùi ngùi xúc động.
Trận đấu vẫn tiếp tục, sau khi Tần Hạo có được bóng lại tiếp tục đứng im.
Lúc này, đội trưởng Lý Dật Phong của đội bên tự mình phòng thủ.
Tần Hạo rê bóng khiến người nhìn hoa mắt, sau đó bắt đầu chạy, đá bóng xuyên háng vượt qua Lý Dật Phong.
"Chặn anh ta lại!"
Lý Dật Phong vội vàng hét lên.
Ba người của đội trường Thể thao lập tức lao tới.
Nhưng lúc này Tần Hạo đã tăng tốc, một mình dắt bóng lao thẳng vào vòng cấm.
Động tác giả khiến một thành viên phòng thủ ngã lăn, sau đó anh nhanh chóng đổi hướng kéo bóng về, vượt qua người thứ hai.
Tiếp tục lăn bóng xuyên háng người thứ ba.
Tâng bóng vượt qua người thứ tư!
Đánh đầu qua người thứ năm và người thứ sáu!
Cuối cùng đội bên chỉ còn lại một thành viên phòng thủ, cùng với thủ môn, Tần Hạo có cơ hội phá lưới tuyệt vời.
Nhưng anh không hề làm vậy.
"Sút đi chứ, sút tung lưới đi!", Diêu Chí Ba hét lớn.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào động tác dưới chân của Tần Hạo.
Đúng lúc này, Tần Hạo lại làm một hành động khiến họ phải kinh ngạc.
Sau khi nhận bóng, Tần Hạo kẹp vào giữa chân và bật nhảy qua người kia.
Và như vậy, một mình anh đứng đối diện thủ môn.
Tần Hạo đã dắt bóng lao tới.
Đám đông trợn tròn mắt.
Thủ môn căng thẳng, chẳng nghĩ được gì nhiều, cậu ta lao tới định cắt bóng nhưng Tần Hạo kéo chân lại, khống chế bóng, quay người một vòng.
"Kỹ thuật 360 độ! Ôi trời!"
"Không thể nào, vượt luôn cả thủ môn sao!"
"Đây không thể là thật được!"
"Tôi bị hoa mắt phải không! Vượt qua liên tiếp tám người sao?"
Dưới sự kinh ngạc của đám đông, Tần Hạo giẫm bóng, đứng trước khung thành, cứ như thể không muốn đá bóng vào lưới vậy.
Lúc này, Tần Hạo chỉ đá nhẹ là có thể thay đổi tỉ số lên 2 - 0.
Tần Hạo quay người, dùng gót chân khẽ đá, bóng vào rồi!
Tất cả sân vận động đều đứng dậy.
"Trời ơi, ông nội này có còn là người không vậy?"
"Quá đáng sợ, đây chẳng khác gì đập thẳng vào mặt đội trường Thể thao, không chút nể nang luôn!"
"Thiên tài, thiên tài đúng nghĩa!"
Sau khi Tần Hạo sút vào, anh vẫn không có bất kỳ hành động ăn mừng nào, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, anh lẳng lặng đi về vị trí giữa sân.
Mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ nhưng đối với Tần Hạo lại hết đỗi bình thường, bởi vì anh không cảm thấy sút bóng vào lưới là một chuyện đáng để ăn mừng.
Có Tần Hạo, trận đấu chẳng khác gì cuộc sát phạt từ một phía.
Mới năm phút của hiệp sau mà tỉ số đã đổi thành 5 - 0
Một phút đá vào một quả, nhịp độ này kinh khủng quá.
Lý Dật Phong quả đúng là bị đá cho trơ mắt, thành viên đội bóng trường Thể thao mất hết tinh thần chiến đấu, họ nhìn Tần Hạo như nhìn một con quỷ đáng sợ.
Phút thứ ba mươi của hiệp sau, tỉ số 28 - 1.
Cả trận đấu trở thành màn trình diễn của một mình Tần Hạo.
"Thôi, cũng tương đối rồi, còn chơi tiếp thì thành khoe khoang quá, như vậy không hay lắm!"
Tần Hạo thầm nghĩ, sau khi phát bóng anh liền ra dấu với huấn luyện viên Diêu Chí Ba, tỏ ý muốn đổi người.
Đương nhiên Diêu Chí Ba không muốn, ông ấy vẫn muốn xem Tần Hạo đá, nhưng đồng thời ông cũng biết không thể bỏ lỡ một thiên tài như vậy, trận đấu này chẳng là gì, đắc tội với Tần Hạo thì không đáng.
Tần Hạo được đổi ra ngoài.
Cả sân vận động vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, không chỉ có học sinh trường đại học Trung Hải mà ngay cả học sinh trường Thể thao cũng đứng lên cổ vũ.
Sau khi ra ngoài, Tần Hạo đi tới trước mặt Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi, anh nháy mắt, ra hiệu bọn họ mau rút lui.
Hai cô gái bàn bạc rồi lặng lẽ rời đi.
Anh trở về phòng thay đồ, hai chị em Lâm Vũ Hân đã đợi ở đó từ trước, ba người âm thầm chuồn đi, nếu muộn thêm một chút nữa thì bọn họ sẽ bị đám đông chặn mất.
"Oa, Tần Hạo, anh giỏi quá, tôi không nhận ra đấy!", đôi mắt Lâm Vũ Nghi sáng rực, chỉ muốn nhào tới ôm chầm lấy thần tượng của mình.
Khuôn mặt Lâm Vũ Hân cũng đỏ bừng, rõ ràng cô cũng rất hào hứng.
Tần Hạo nhún vai nói: "Tôi không giỏi, chẳng qua bọn họ kém quá thôi!"
Ba người rời đi, không khí sân vận động bỗng trở nên vô cùng khác thường, bởi vì tất cả mọi người đều không có tâm trạng tiếp tục xem trận đấu, họ đang nghĩ về người đàn ông giống như chiến thần kia.
Chính vì vậy khi trận đấu kết thúc, tất cả họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Tần Hạo cùng hai chị em đã trở về nhà.
Hai chị em đương nhiên vẫn kích động nói mãi chưa chịu dừng.
"Này, vừa nãy chị có nhìn thấy tên khốn khiếp Lý Dật Phong không? Thằng cha đó đúng là bị đá cho trơ mắt, nhìn hai chân cậu ta cứ như mềm nhũn ra, đứng cũng không vững".
"Đúng vậy, đúng vậy, Tần Hạo vừa có bóng là chị thấy cậu ta run rẩy!"
"Đúng đúng đúng, em cũng thấy, Tần Hạo sút vào lưới khiến cậu ta bị dọa sợ tới mức không dám nhìn, nhắm tịt mắt lại!"
"Thật kém tắm, so với Tần Hạo nhà chúng ta thì đúng là quá yếu!"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Tần Hạo nghe thấy vậy bèn mỉm cười: "Tần Hạo nhà chúng ta, tôi trở thành người một nhà với hai cô từ khi nào vậy?"
"..."
Hai cô gái đỏ mặt, nhưng Lâm Vũ Hân nhanh chóng phản ứng lại, lập tức nói: "Anh vốn là...Vệ sĩ của nhà chúng tôi, thế nào? Tôi nói sai sao?"
"Đúng thế, anh không phải của nhà chúng tôi thì của nhà ai đây?"
Lâm Vũ Nghi cũng hùa theo.
Tần Hạo cười như không cười nhìn bọn họ, có thể thấy Lâm Vũ Hân hết sức lúng túng, cô vội vàng chuyển đề tài: "Này, hay là hôm nay ăn mừng một chút nhỉ, chúng ta đi hát karaoke đi!"
"Được đấy, được đấy!", Lâm Vũ Nghi tán thành đầu tiên.
Tần Hạo cuống cuồng từ chối nhưng ý kiến của anh căn bản chẳng có tác dụng gì!
← Ch. 015 | Ch. 017 → |