Phòng thủ quá mạnh
← Ch.014 | Ch.016 → |
Trải qua trận đấu lần này, thư và quà mà Tần Hạo nhận được trong mấy ngày này cũng ít đi nhiều.
Có lẽ phần lớn con gái đều thích những anh hùng có năng lực xuất chúng, nhân phẩm cao thượng, một người có thể mang đến cho họ sự vinh quang vô hạn.
Còn người giống như Tần Hạo, mặc dù tài hoa nhưng lại từ chối tham gia thi đấu vì trường khiến đại học Trung Hải mất mặt, thì đúng là họ khó mà chấp nhận được.
Thế nhưng Tần Hạo chẳng buồn quan tâm.
Buổi chiều, Trương Hằng tới tìm anh, nói thẳng: "Đi sân bóng tập luyện với tôi, anh đã đồng ý tham gia thi đấu thì phải chăm chỉ luyện tập!"
Tần Hạo đứng dậy đi ra khỏi lớp học, ném lại một câu.
"Tôi không rảnh, hơn nữa, không cần thiết!"
Trương Hằng nghiến răng, gầm lên: "Anh tưởng bóng đá là một người chơi chắc? Loại người như anh, dù có tài giỏi thì cũng là thứ vô dụng thôi, anh đá nổi với mười một người của đội bên không?"
Tân Hạo mặc kệ thằng cha kia, anh ra khỏi cổng trường, lái xe chở hai chị em Lâm Vũ Hân phóng vọt đi.
Trong trường nhanh chóng lan tin.
"Tần Hạo sẽ tham gia trận đấu trên sân khách vào tuần sau đấy?"
"Vậy sao? Vậy thì chúng ta vẫn còn hi vọng!"
"Có hi vọng cái con khỉ ấy, trên sân nhà còn bị người ta rót tỉ số 8 - 1, đá sân khách sẽ thua thê thảm hơn thôi".
"Chưa chắc đâu, Tần Hạo tham gia có khi lại có sự thay đổi!"
"Ha ha, tôi nghe nói mặc dù thằng cha đó đồng ý tham gia thi đấu nhưng lại không chịu luyện tập, hơn nữa, cậu đừng quên thằng cha đó có thù với Trương Hằng!"
"Đá bóng không phải trò chơi một người, tôi không có hi vọng gì đối với trận đấu tuần sau, có khả năng còn thua thảm hại hơn cả trận trên sân nhà!"
"..."
Ngày thi đấu tới thật nhanh!
Đại học Trung Hải và học viện Thể dục Trung Hải đều nằm trong làng đại học nên không cách xa nhau lắm, vì vậy buổi chiều hôm đó, trường học đã tổ chức cho rất nhiều sinh viên tới trường Thể thao Trung Hải tiếp sức cổ vũ cho đội mình.
Hai người Lâm Vũ Hân cũng đi theo.
Tần Hạo thay sang bộ quần áo đá bóng, cùng với huấn luyện viên Diêu Chí Ba và thầy Vương dẫn đội.
Vừa vào sân, tiếng hò reo đã vang lên bốn phía.
Chuyện Lý Dật Phong bị đánh lần trước đã truyền khắp trường Trung Hải, nên lần này đối phương không khách sáo nữa mà càng hống hách.
Tần Hạo bĩu môi, cười khinh bỉ.
Trận đấu bắt đầu.
Trước khi vào sân, Diêu Chí Ba bố trí đội hình 4312, vị trí của Tần Hạo là tiền đạo cánh trái.
Lúc đó, Tần Hạo không tỏ thái độ gì.
Nhưng sau khi vào sân, Tần Hạo đã trực tiếp lùi về khu vực cấm, đứng bất động ở đó, hình như anh chẳng quan tâm có phải đang thi đấu hay không, anh chỉ đứng im ở đó như một pho tượng.
Tất cả mọi người đều không hiểu nổi thằng cha này đang làm gì.
Diêu Chí Ba đứng ngoài sân nổi giận, thằng này lại không chịu nghe theo chiến thuật mà huấn luyện viên sắp xếp, ngang ngược gớm.
Những thành viên khác của đội không thể ngăn được sự tấn công của đội trường Thể thao, dù là năng lực của từng cá nhân hay là tố chất thì đều kém đội bên.
Tỉ lệ kiểm soát bóng của đội trường Thể thao lên tới trên bảy mươi phần trăm.
Vừa mới bắt đầu, đối phương đã mở màn bằng một đường chuyền dài.
Tiền đạo trung tâm của đối phương nắm bắt được cơ hội, phán đoán chính xác điểm rơi, anh ta nhanh chóng tấn công.
Do Tần Hạo từ đầu tới cuối cứ đứng bất động ở khu vực cấm nên đối phương không không cần áp dụng chiến thuật phản việt vị.
"Thằng ngốc này, nó tới đây làm gì vậy?"
"Đổi người, đổi người, như này thì đá cái gì nữa!"
"Lại thua nữa rồi!"
Thành viên đội đại học Trung Hải đồng loạt chửi rủa.
Lúc này, hàng phòng thủ của đội đại học Trung Hải không kịp quay về.
Đối phương đơn phương khống chế bóng.
Đúng lúc này, Tần Hạo di chuyển, lao tới vươn một chân ra.
Đối phương đang định dùng kỹ thuật step over để vượt mặt thì đột nhiên phát hiện ra bóng đã không còn khiến cậu ta sững sờ.
Tần Hạo vừa ra tay đã trình diễn một màn cướp bóng vô cùng đặc sắc.
"Hay lắm!"
Tiếng vỗ tay trên sân rầm rầm không ngớt!
Sau khi giành được bóng, Tần Hạo sải chân, đá mạnh khiến bóng bay qua hơn nửa sân, đáp ngay xuống chân của thủ môn đối phương.
"Ối giời, cơ hội phản công của hàng phòng thủ, sao lại chuyền bóng như thế chứ?"
Sau đó, Tần Hạo lại quay trở về khu vực cấm, đứng bất động.
Đám đông đờ đẫn, rốt cuộc ông nội này định làm cái quái gì vậy?
Cuối cùng mọi người cũng nhanh chóng biết được.
Rằng đội bóng trường Thể thao Trung Hải đã được trải nghiệm cái gọi là hàng phòng thủ đáng sợ, bất luận là ai trong bọn họ giữ bóng, vượt qua được nửa sân của đối phương, còn chưa kịp đá tung khung thành thì đã bị cắt bóng.
Năng lực phán đoán hành động đối phương của Tần Hạo rất mạnh, một khi nhấc chân anh có thể đoán được ngay bóng sẽ chuyền theo hướng nào.
Năng lực đáng sợ đó, cộng với động tác cực nhanh thật đúng là cơn ác mộng đối với đội bóng trường Thể thao Trung Hải.
"Trời ơi, đáng sợ quá!"
Diêu Chí Ba trợn mắt há mồm nhìn Tần Hạo trên sân.
Không chỉ có ông ấy, tất cả những người hơi hiểu biết về bóng đá đều bị dọa sợ khiếp bởi sự thể hiện kinh người của Tần Hạo.
Tới hơn nửa sân lại bị mất bóng, đây là khái niệm gì vậy?
Bốn mươi lăm phút, đội bóng trường Thể thao Trung Hải hùng mạnh không có lấy một cơ hội uy hiếp khung thành, lần uy hiếp duy nhất là đá xa, bắn bóng trong không trung.
Tần Hạo căn bản không để họ có cơ hội đá vào khung thành.
Hiệp đầu kết thúc, toàn bộ thành viên của đội bóng trường đại học Trung Hải bao vây Tần Hạo, giơ ngón trỏ lên, đến ngay cả Trương Hằng cũng không ngoại lệ.
"Chơi đẹp lắm, Tần Hạo, thật không ngờ cậu nhóc nhà cậu lại lợi hại đến vậy, năng lực phán đoán khủng khiếp quá!"
Diêu Chí Ba cười hài lòng khen ngợi. Có thể thấy rõ sự kích động trên khuôn mặt ông ấy.
Chỉ có điều, nửa hiệp đầu phòng thủ coi như thành công, nhưng tấn công vẫn chẳng có chút khởi sắc nào có.
"Huấn luyện viên, hiệp sau chúng ta đá thế nào?"
Trương Hằng nhìn Diêu Chí Ba.
Diêu Chí Ba nhìn Tần Hạo đang ngồi ở một phía của đội bóng, tên này đang nghịch điện thoại, bên cạnh còn có hai cô gái xinh đẹp.
Đó chính là Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo uống một ngụm nước, nói mà chẳng thèm ngẩng đầu: "4321!"
"4321 sao?"
Đám đông kinh ngạc.
Diêu Chí Ba không hiểu, nói: "Tôi thấy phòng thủ đã có cậu, chắc chắn không có vấn đề gì, vậy thì tại sao không tập trung toàn đội tấn công chứ?"
Tần Hạo thản nhiên nói: "Mọi người phòng thủ kĩ là được, hiệp sau tôi sẽ đá vị trí tiền đạo trung tâm!"
Mọi người đều sững sờ.
Thế này là định phản công sao?
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy biểu cảm điềm tĩnh của Tần Hạo, mọi người bỗng chốc thấy vô cùng tự tin.
Lâm Vũ Hân đứng sau Tần Hạo, bóp vai cho anh, nói: "Có thể thắng không?"
Lâm Vũ Nghi cũng hỏi: "Anh có tự tin không?"
Cô ấy đang lau mồ hôi cho anh.
Hai hoa khôi của trường cùng quan tâm tới người đàn ông này như vậy khiến những người đàn ông khác hết sức ngưỡng mộ.
Tần Hạo không hề có lấy một giọt mồi hôi, anh lười biếng đáp: "Lần trước ai ấy nhỉ? Lý Dật Phong phải không? Cậu ta chửi cô, hôm nay phải dạy dỗ cậu ta một trận nên thân mới được!"
Lâm Vũ Nghi nghe vậy thì cười rạng rỡ, lần trước Tần Hạo đã dạy dỗ thằng cha đáng ghét đó, tát hẳn cậu ta một phát nhưng cô ấy vẫn chưa chưa hả dạ.
Bây giờ nghe Tần Hạo nói vậy cô ấy càng tò mò hỏi: "Dạy dỗ thế nào đây?"
Tần Hạo cười ha ha nói: "Thằng đó không phải tự cho là mình đá giỏi sao? Cú sốc lớn nhất đối với một người chính là đánh bại hắn ta ngay lúc hắn giở sở trường tỏ ra ngầu nhất của mình, cô đợi đi, lát nữa tôi sẽ đá khiến cậu ta trơ mắt luôn!"
← Ch. 014 | Ch. 016 → |