Trò chơi bắt đầu! (3)
← Ch.078 | Ch.080 → |
Eidt: Tịnh Hảo
Mắt Tô Thanh nổ đom đóm, ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn hai người đều đánh nhau, trong trí nhớ của Tinh Tiểu Noãn đến nay chưa từng đánh lên mặt cô ta.
Con gái đánh nhau, bổ nhào đánh, Tô Thanh dùng mọi sở trường, giương manh múa vuốt thét chói tai."Tinh Tiểu Noãn, mẹ nó, cậu là đồ sao chổi, chỉ cần cậu xuất hiện nhất định sẽ không có chuyện gì tốt, mười năm trước là như thế, bây giờ vẫn như vậy, cậu hại chúng tôi bị người ta bắt cóc sau đó còn hại chết chị Mộng, người đáng chết nhất chính là cậu, cậu đi chết đi..."
Nhào tới, Tô Thanh chợt nhảy dựng lên xô ngã Noãn Noãn một lần nữa.
Lại nhìn, cô nàng Noãn của chúng ta không hề phản kháng bị đụng ngã, trái tim đau đớn, như tê liệt chua chát đau khổ từ tứ chi xương cốt tràn ra.
Đôi mắt chợt âm u, tối tăm đến dọa người, từng hình ảnh mà cô đã cố cất giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, cơn ác mộng lại một lần bị vén ra ngoài, cơn gió như ngừng lại, xung quanh im lặng, trên trăm con mắt cũng dừng lại trên người Noãn Noãn.
Tô Thanh cưỡi trên người Noãn Noãn, bốn mắt đối diện, một đường tia lửa mang theo tia chớp, ánh mắt khổ đại cừu thâm (*) lướt qua trên mặt xinh đẹp của Noãn Noãn, càng nhìn càng muốn bóp chết cô.
(*) Ý chỉ mối thù sâu nặng.
Nghĩ như vậy, cô ta liền làm như vậy, hai tay phút chốc nắm chặt cổ của cô nàng Noãn, ngón cái ấn trên cổ họng của cô.
"Đừng!"
Bạch Diệu sợ hãi chợt kêu lên một tiếng, lạnh lùng nói, "Tô Thanh, cậu mau buông cậu ấy ra."
Khóe môi nâng lên, mặt Tô Thanh âm hiểm cười quay đầu nhìn Bạch Diệu, sức lực trên tay dần dần gia tăng.
Hô hấp không lưu thông, khuôn mặt hồng hào, gân xanh trên trán nhô ra, đến cực hạn rồi.
Xì—
Một tiếng xì khẽ truyền ra từ miệng Noãn Noãn, "Tô ngực to, cậu muốn chết hay là không muốn sống đây."
Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng lại để cho mỗi người nghe được sự khác thường rõ ràng.
Trong từ điển của cô nàng Noãn, ngoại trừ kiên cường chính là cứng cỏi, cô là cô nàng Noãn đánh không chết cũng không thể hủy hoại, muốn bóp chết Ngọc Hoàng đại đế cô cũng không làm được, huống chi hiện tại trên người cô có con bò sữa lớn này.
Tô Thanh dừng tay lại, không thể tin, đôi mắt nhìn chằm chằm Noãn Noãn, tại sao cô an tâm bình tĩnh như vậy, tại sao khóe môi cô giương nhẹ liền cười như thế nhưng làm cho người ta ấm lòng.
Một nụ cười trong veo thành công đánh nát tất cả sự cố gắng của Tô Thanh.
"Cậu ngậm miệng, cậu là kẻ giết người, tôi giết cậu..."
Điên rồi, Tô Thanh gào khóc chói tai, giơ tay chuẩn bị đánh lên mặt Noãn Noãn, Bạch Diệu tiến lên trước ngăn cản, lại bị hai người đàn ông bên cạnh kìm hãm lại, trên trán cô ấy toát ra một tầng mồ hôi mỏng, làm thế nào cô ấy cũng không ngờ đến chuyện lại thay đổi quá nhanh như vậy.
Mẹ kiếp, mới vừa rồi cô nhịn một lần, lần này còn muốn đánh, tất nhiên không cần nhịn nữa.
Một giây kế tiếp chân trái của cô nàng Noãn khẽ nâng cao hướng về bên phải dùng sức đè tới, thân thể đi theo động tác, xoay mình lên, cơ thể của hai người trong nháy mắt hoán đổi vị trí.
Bốp bốp— lại đánh hai cái tát lên mặt Tô Thanh, đau đến ngón tay Noãn Noãn cũng tê dại.
"Tô Thanh, tôi nói cho cậu biết, cho tới bây giờ tôi cũng không phải là kẻ địch của cậu, sáng suốt một chút, cậu không cần luôn níu chặt chuyện kia không buông, quá khứ đã trôi qua rồi, cậu còn phải sống thật tốt, cậu cứ tiếp tục cuộc sống hào quang tươi đẹp của cậu."
Không có nghẹn ngào, không có run rẩy, không có nước mắt ẩm ướt, cô nàng Noãn uy vũ gằn từng chữ từng câu nói vang vang có lực.
Đừng dồn ép bản cô nương, bằng không bản cô nương kiên cường, xảy ra chuyện gì cũng không ngăn cản được.
Hai cái bạt tay và một đoạn câu nói, Tô Thanh khiếp sợ rồi.
"Tôi mướn mấy người tới xem náo nhiệt sao, đánh chết kẻ tiện nhân cho tôi, đánh..."
Lời nói mới vừa rồi đều vô ích.
Noãn Noãn trợn mắt, bà nó con bò sữa lớn, ngực to não nhỏ, về điểm này chỉ số IQ ở trên cân không tới hai lạng.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cả người bay lên không trung, Noãn Noãn bị hai người đàn ông mỗi người một bên nâng lên, "Buông ra."
Hai chân đạp đạp, lại đá lại đạp, nhưng không có hiệu quả.
"Dám đánh tôi, bản tiểu thư trả lại gấp đôi!" Tô Thanh nhếch nhác đứng dậy, hai tay kéo lấy tóc Noãn Noãn, giơ tay...
"A..."
Âm thanh từ đâu mà ra, thuận mắt nhìn lại, mọi người đều khiếp sợ.
Nhìn, Tô Thanh bị trúng tên rồi?
Bây giờ là thế kỷ 21 xã hội hiện đại, từ đâu lại có mũi tên?
Vô ý nâng mắt lên, ánh mắt cô nàng Noãn sáng lên.
Bạch Diệu ngây ngẩn cả người.
Thật là người đàn ông cuồng dã, gương mặt anh tuấn.
"Đại hiệp, trên thế giới này còn có cao nhân, cảm tạ người cứu giúp!"
Noãn Noãn không sợ chết nhịn không được hưng phấn hô to, hoàn toàn quên mất bản thân mình còn lơ lửng giữa không trung theo gió bay bổng.
Lau mồ hôi, Cổ Thanh Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhóc con kia đi đến đâu chỗ đó liền náo nhiệt.
Nên hay không nên báo cáo với Chiến gia anh ta còn đang đấu tranh tư tưởng.
Người cầm vũ khí công nghệ cao chỉ có thể thấy trong phim khoa học viễn tưỡng, đến gần bọn họ.
Khí thế tăng cao, một đôi mắt đen nhánh không che giấu sự sắc sảo khát máu, bốn người đàn ông có chút e sợ rồi, liếc mắt nhìn nhau vô cùng ăn ý lựa chọn tự động buông tha, tự tay giao Noãn Noãn cho Cổ Thanh Dạ, như một làn khói bỏ trốn mất dạng.
Mày khẽ cau, xem xét cả người cô vẫn còn đang cười, Cổ Thanh Dạ thật muốn khen ngợi cô, rất tốt cô nàng rất giống đàn ông.
Hay là thôi đi, chuyện này nhất định phải báo cáo với lão đại, vì muốn có ngày tháng sống tốt một chút anh ta lựa chọn không thể phóng túng hành vi ác liệt của Noãn Noãn.
Tay bị mũi tên bắn trúng, Tô Thanh hôn mê trước con mắt kinh hãi, ngơ ngác lẩm bẩm một câu, "Cô ta trở về rồi..."
Liền bất tỉnh nhân sự.
Nhìn xe cứu thương rời đi, Noãn Noãn nhíu chặt mày, vẫn còn buồn bực lời mới vừa nói của Tô Thanh là có ý gì.
Thiên kim nhà Tô Thị và thiên kim thị trưởng đánh nhau trước mặt mọi người, chuyện này trong lúc nhất thời nhanh chóng truyền khắp tất cả các góc ở trường Quốc lập trung ương
"Không cần đi bệnh viện?"
Cổ Thanh Dạ bày tỏ nghi vấn, tầm mắt giống như một con sói ngoan độc rơi vào trên tay né tránh ở sau lưng của Noãn Noãn, liền kéo qua nhìn, tức giận tăng vọt.
Không nói hai lời, dắt Noãn Noãn lên Hummer Thạch Đầu lái xe, vừa muốn đóng cửa xe, hình như lại nhớ tới điều gì, xuống xe nhét Bạch Diệu đang đứng tại chỗ vào xe.
Bên trong bệnh viện.
Tô Thanh oa oa kêu loạn một trận, tay đau rát, hơn nữa là mất hết mặt mũi.
"Còn có mặt mũi khóc, đã nói với con bao nhiêu lần không nên đi trêu chọc con khỉ dã man Tinh Tiểu Noãn, con lại không nghe."
"Cha, tại sao cha lại bênh vực người ngoài, nhà họ Tô chúng ta lại sợ một nhà họ Tinh nho nhỏ sao!"
Sợ?
Tô Thủ Đông cười lạnh một tiếng, khi nào thì nhà họ Tô lại sợ nhà họ Tinh, nhưng lúc này không giống như xưa, đoàn kết sẽ có sức mạnh lớn.
Tin đồn, hai nhà Chiến Tinh kết thân, hiện tại Tinh Tiểu Noãn chính là bảo bối nhỏ của nhà họ Chiến, muốn động tới cô khó càng thêm khó.
"Cốc cốc cốc—"
"Vào đi."
Tô Thủ Đông không kiên nhẫn đáp lại một tiếng.
"Ồ, Tô tổng cũng ở đây sao!"
Nghe giọng nói, Tô Thủ Đông sững sờ, "Sao Mộ tổng lại tới đây?"
"Đến thăm bệnh!"
Mộ Thanh Nhi nói hời hợt, dieenndannlequyydonn ngón tay nâng lên, bịch một tiếng, Chiến Tả ở sau lưng liền đem một giỏ trái cây lớn rất nặng đặt trên tủ đầu giường, Tô Thanh bị sợ đến run rẩy.
Khóe mắt Tô Thủ Đông khẽ giật, ông và Mộ Thanh Nhi là đối thủ trên thương trường đã nhiều năm, người phụ nữ này rất giảo hoạt, hôm nay bà xuất hiện tại nơi này, đã nói rõ thân phận của Tinh Tiểu Noãn.
"Con dâu của nhà họ Chiến thật đúng là nữ hiệp nghĩa hiệp trên giang hồ, trước tiên tôi chúc mừng Mộ tổng thu được một nữ bảo bối này."
"Tô bụng bự, tôi và ông tranh đấu gay gắt mấy chục năm, hôm nay những lời này của ông tôi nghe thích nhất, cảm ơn."
Chiến Tả mím chặt môi, cố nhịn cười, Thái hậu nương nương thật có lực.
"Bà..."
Người phụ nữ đáng chết, miệng còn muốn lấy mạng người hơn cả hạc đỉnh hồng. (*)
(*) Loại độc dược kỳ bí, ghê rợn thường xuất hiện trong các phim cổ trang, tiểu thuyết kiếm hiệp.
Bước qua Tô Thủ Đông, Mộ Thanh Nhi ưu nhã bước chậm đi đến trước giường bệnh, nắm cằm của Tô Thanh, đôi mắt sắc bén như tia X quang chiếu rọi bắn quét trên mặt cô ta.
"Tiểu Thanh Thanh, hôm nay không phải dì tới xin lỗi, là muốn nhắc nhở cháu, không phải ai cũng đều có thể đánh được, cháu không thể đụng tới Bạch Diệu, càng không thể đụng tới người của Tiểu Noãn Noãn nhà dì, phải là một bé ngoan, nghe hiểu không?"
Đầu ngón tay lạnh như băng lướt nhẹ trên mặt như cương thi của Tô Thanh, cô ta máy móc 'Dạ' một tiếng.
"Ha ha, dì chỉ thích đứa bé ngoan, đây là quà ra mắt nho nhỏ tặng cho cháu..."
Bên trong phòng bệnh an tĩnh, Tô Thanh cầm tờ chi phiếu trong tay liếc một cái, cực kỳ hoảng sợ.
10000 vạn, quà ra mắt nhỏ, đây không phải là không đem nhà họ Tô bọn họ để vào mắt sao.
Thật là người phụ nữ phách lối, thật là nhà họ Chiến cuồng vọng.
Nhà cổ, trong phòng ăn.
Cúi đầu, lại cúi đầu, cô nàng Noãn giấu đầu ở trong chén, ngoan ngoãn kỳ lạ, tốt nhất là ai cũng đừng nhìn thấy.
Bên cạnh Chiến gia là vẻ mặt hòa khí, buổi chiều nổi giận lôi đình đánh mấy người đàn ông kia tơi tả, sợ chết khiếp.
"Con gái, ăn cái này đi, mẹ đặc biệt vì con mà làm đó, nếm thử đi."
Một khối cá trích kho tàu lớn được bỏ vào trong chén của Noãn Noãn, thần thái của Thái hậu nương nương hiền lành chân thành, đứa nhỏ này ai nhìn cũng thuận mắt, giống như hồi còn nhỏ rất đáng yêu.
"Cảm ơn mẹ!"
Nghe được tiếng gọi giòn ta, Mộ Thanh Nhi mở cờ trong bụng.
Gắp thức ăn cho cô chốc lát còn múc canh cho cô, bên trong chén đĩa xung quanh Noãn Noãn giống như một sườn núi nhỏ.
Hiện tại cô nàng Noãn là đối tượng trọng điểm mà mọi người chăm sóc.
Bom không hẹn giờ, không biết khi nào nổ tung.
Bạch Diệu ngồi bên cạnh Cổ Thanh Dạ, rất trầm mặc, bản thân cô ấy không muốn tới, nhưng chịu không nổi Mộ Thanh Nhi mạnh mẽ mời, cô ấy là cô gái lương thiện, không muốn làm mất mặt người lớn cho nên nhắm mắt đồng ý.
Một đứa con gái của tội phạm tham nhũng có tư cách gì cùng quan lại quyền quý xã hội thượng lưu chân chính ở trên một bàn ăn cơm, đây là chuyện từ trước đến nay cô ấy chưa từng nghĩ tới.
Ăn uống no đủ, Noãn Noãn, Bạch Diệu, Đường Đóa bị Thái hậu Chiến kéo đến sân trong, thưởng thức trà.
"Dì à, con xin cáo từ trước, hôm nay cho ngài không ít phiền toái, thật vô cùng xin lỗi."
Cúi người 90 độ, Bạch Diệu vô cùng chân thành nói lời cảm ơn.
"Gấp cái gì, Diệu Diệu đến ngồi bên cạnh dì đi."
Muốn hỏi tại sao Mộ Thanh Nhi sẽ giúp đỡ Bạch Diệu. Chuyện này có thể nói rất dài, đọn giản một chút là Mộ Thanh Nhi và cha của Bạch Diệu - Bạch Khải Sơn là bạn thân nhiều năm.
Bạch Khải Sơn bị người ta hãm hại bỏ tù, cô ấy bôn ba chạy từ trên xuống dưới đến gãy chân, mới bảo vệ được mạng của Bạch Khải Sơn.
Noãn Noãn và Đường Đóa rất kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, ồ, thì ra là người quen cũ.
"Diệu Diệu, đây là chìa khóa nhà mới, dì đã phái người chuyển đồ của con đến đó rồi, về sau con sẽ ở tại khu nhà Anh Hoa."
Mạnh mẽ vang dội, nói một không nói hai, hành động của Mộ Thanh Nhi khiến Bạch Diệu rất khó hiểu.
"Dì, con không hiểu!"
Cô ấy thật không hiểu, cô ấy và Mộ Thanh Nhi không quen không biết tại sao bà phải ra tay giúp mình.
Đôi mày thanh tú nâng lên, bà cười ha ha, "Dì và cha con là bạn tốt, con là con gái của ông ấy cũng chính là con gái của dì, dì phải cho con gái mình cuộc sống tốt, con yên tâm ở là được không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng."
Bạch Diệu sửng sốt, "Dì chính là người thần bí giúp đỡ ba con!" Cô ấy là một cô gái có ân nhất định sẽ trả, lúc này đôi mắt Bạch Diệu hồng hồng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mộ Thanh Nhi vỗ vỗ sau lưng yếu ớt của Bạch Diệu, "Đứa nhỏ ngốc, cái này chúng ta gọi là duyên phận, nếu không phải hôm nay Noãn Noãn giúp con, dì thật đúng là cần một khoảng thời gian mới có thể tìm được con."
Lại dẫn ra chuyện này, vừa nhắc tới cô liền run bắn cả người.
Buổi chiều bị Cổ Thanh Dạ cưỡng chế đi bệnh viện, chỉ là lòng bàn tay bị rách một chút, cũng không có gì đáng ngại.
Vốn muốn thừa dịp Cổ Thanh Dạ không chú ý liền chạy trốn, lại đau buồn bị Chiến Tả bắt lại, lại giống như con chó nhỏ bị dắt tới trước mặt người xinh đẹp được xưng là mẹ chồng cô.
Vừa mới bắt đầu, nói thật cô rất mâu thuẫn, trên thế giới mối quan hệ khó xử nhất chính là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì cùng đánh nhau với Tô Thanh, cô nàng Noãn biến bản thân mình bẩn thỉu, tóc đã bị đánh đến tơi tả, dính sát ở trên mặt, chỉ là hai con mắt vẫn trong suốt sáng ngời như cũ.
"Con gái, đi thêm nước vào bình trà cho chúng ta đi, nhanh đi."
Thái hậu Chiến tìm cớ nhìn như rất bình thường để Noãn Noãn rời đi.
"Dạ!"
Ôm lấy bình trà, Noãn Noãn chạy vào nhà bếp.
Nhìn bóng lưng Noãn Noãn biến mất, Mộ Thanh Nhi mới thu hồi tầm mắt, chống lại đôi mắt quyến rũ của Bạch Diệu.
"Diệu Diệu, dì muốn con giúp dì một việc."
"Dì cứ nói ạ, chỉ cần là Bạch Diệu con có thể làm được nhất định không từ chối."
"Ôi chao, thật ra cũng không có chuyện gì, con ở trong trường giúp đỡ dì trông chừng Noãn Noãn, con gái nhà dì quá nghịch, dì không yên tâm."
À, chuyện này, Bạch Diệu bừng tỉnh, cô ấy đồng ý, đã chứng kiến bản tính thật của Noãn Noãn thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Ấm lòng cười một tiếng, "Dì yên tâm, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành."
← Ch. 078 | Ch. 080 → |