Về nhà hôn! (2)
← Ch.063 | Ch.065 → |
Edit: Tịnh Hảo
"Lão đại, lần diễn tập bộ đội đặc chủng thế giới này, bọn em đã nắm được bộ đội đặc chủng Tam Giác Vàng đánh cho tè quần, anh không nhìn thấy sắc mặt của David Thần quả thật đen tới cực điểm, bọn em cùng anh ta giao thiệp nhiều năm như vậy đây là lần đầu em nhìn thấy gương mặt ngàn năm không đổi của anh ta rốt cuộc cười không nổi, mẹ nó, nét mặt kia thật kinh điển."
Cổ Thanh Dạ cười đến run rẩy kiêu ngạo, bưng ly rượu lên uống cạn sạch một hơi, đôi mắt màu tím lóe lên sự khát máu.
"Tiểu tử cậu lúc này thật trâu bò, được rồi, đừng tự mãn nữa, hành động của cậu đã thông qua vệ tinh trực tiếp truyền đến rất rõ ràng, quả thật lần này chúng ta uy vũ rồi, không riêng gì David Thần hộc máu mà ba mươi mấy người bộ đội đặc chủng cấp cao chỉ sợ gần đây đều phải mất ngủ." Quan Lê Hiên nâng chén ý bảo Cổ Thanh Dạ và Chiến Vân Không nâng chén cùng hai anh em tốt cạn.
Lông mày Noãn Noãn nhếch lên, "Anh là con lai?"
Mọi người đều dừng lại, một giây sau, Cổ Thanh Dạ quay lại, nha đầu này nhất định là thấy rõ màu mắt dieenndannleequyydonn của mình rồi.
"Đúng vậy, là con lai, không rõ cha mẹ nên cũng không biết cái kia là lai từ ai."
Cổ Thanh Dạ nhún bả vai nói nhẹ nhàng không có gì đáng kể, khóe miệng cười châm biếm, cơ thể dựa vào thành ghế, nghiêng người đưa tay búng vang lên một cái muốn phục vụ đem thêm một ly Thanh Thủy.
Thân phận mồ côi vẫn luôn là vết sẹo trong lòng anh ta, ai mà không muốn có cha có mẹ, ai mà không muốn có một mái nhà ấm áp, nhưng những chuyện này đối với anh ta mà nói đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa, hiện tại anh ta cảm thấy bản thân mình rất tốt, quân trưởng tư lệnh Chiến Thiên Kỳ là ông nội của anh ta, Chiến Vân Tế, Chiến Vân Không là anh trai của anh ta, Đường Đóa là chị dâu anh ta, Mộ Thanh Nhi là mẹ nuôi của anh ta, bây giờ còn có thêm một chị dâu nhỏ đáng yêu, cái này mới là người nhà của anh ta, anh ta thề muốn dùng cả sinh mạng để bảo vệ người một nhà này.
Cuộc sống nên như vậy, nhìn lại lúc trước, tiếp nhận trải qua toàn bộ trong cuộc sống, cảm thụ cái đẹp và sự tàn khốc của nó.
Hồi lâu, Noãn Noãn cũng không nói chuyện, chống cầm trầm ngâm nheo hai mắt lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Cổ Thanh Dạ, đôi mắt trong suốt kia lại dính đầy vẻ máu tanh chém giết.
"Anh đang trốn tránh, bởi vì anh sợ, anh cho rằng anh nói bản thân như vậy không bày tỏ vẻ quan tâm, nói cho anh biết anh sai lầm lớn rồi."
Noãn Noãn nghiêm nghị trách mắng, không còn vẻ đáng yêu nghịch ngợm như thường ngày, miệng nói ra lời như thế khiến mọi người khiếp sợ.
Cổ Thanh Dạ siết chặt lông mày, vô cùng khó chịu và khó hiểu nhìm chằm chằm Noãn Noãn, cắn chặt bờ môi đẹp.
Cô không quen nhìn người đối đãi với bản thân như không có chuyện gì, nhưng lại giống như cả thế giới đều thiếu nợ anh ta.
Người như vậy nội tâm thật ra khát vọng nhất chính là gia đình, cần sự ấm áp nhất, mấy năm lưu lạc nơi xa xăm trải qua sự nghèo khổ là vết thương trong lòng anh ta mãi mãi không thể nào xóa được.
Sự cô đơn khi bị vứt bỏ và sự hoảng sợ cô hiểu được.
Không để ý tới những người khác, cô trừng mắt nhìn Cổ Thanh Dạ nói tiếp, "Cổ Thanh Dạ, người của nhà họ Chiến không phải là lính đào ngũ, người đàn ông của nhà họ Chiến lại càng là dũng sĩ vô địch, anh nghe hiểu rõ chứ!"
Cô nói đến mức này, nếu anh ta nghe không hiểu nữa thật sự không cần lăn lộn trong bộ đội.
Nếu như Noãn Noãn là người không hề liên quan đến những người bọn họ, hễ là người hiểu rõ Cổ Thanh Dạ mọi người đều biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì.
Cổ Thanh Dạ là một người hung bạo ẩn sâu trong mấy người bọn họ.
Nhưng lúc này anh ta, như một cái xác bị rút sạch linh hồn, đáy mắt xám xịt vẩn đục, lòng tin chống đỡ mười mấy năm của anh ta nháy mắt sụp đổ...
Trước khi vào học một ngày.
Buổi sáng đúng 7 giờ, Cổ Thành, trước lầu trụ sở quân đội trên núi Mạch Nha của một sĩ quan cao cấp.
"Lão nhị Tinh có ở đó không? Ra ngoài."
Lúc này, một giọng nói ngọt ngào dã man của người con gái phát ra xuyên qua từng tầng trở ngại tiến vào trong phòng ngủ ở lầu hai đến lỗ tai người đàn ông đang trong giấc mộng.
"Lão nhị Tinh—"
Tiếng gọi ầm ĩ từng lần một, từng tiếng, cả tòa biệt thự cũng hơi rung động.
Ba phút sau, Tinh Nhiên vọt từ trên giường nhảy dựng lên, cả người còn mang theo vẻ buồn ngủ, đôi mắt tỉnh táo hẹp dài có hai ngọn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.
"Tinh Nhiên, mau dậy, không nghe thấy em gái con đang ở dưới lầu gọi con sao, đi, mau xuống lầu chặn lại miệng của em con đi, ông cụ này còn chưa rời giường sao... Nhanh lên một chút."
Thu Như vừa nói xong vừa đẩy cửa vào, sau khi vào phòng đầu tiên là ngẩn ra, đứa con trai này đang nháo tuồng nào, đứng tại chỗ ở giữa làm gì, hay là mộng du?
Có vẻ như đứa con trai này giống như không có tật xấu này, chẳng lẽ mới bị sao?
Kiếp sống quân nhân mười tám năm, mười lăm năm huấn luyện tác chiến bộ đội đặc chủng tích lũy được thói quen— thiếu ngủ.
Từ lúc làm lính đến nay anh ta chưa từng một lần ngủ nướng, cũng không chịu nổi anh ta mới vừa nằm xuống cái gối còn chưa có hơi nóng, liền bị em gái bảo bối này của anh giày vò, còn có đạo lý không chứ.
Hiện tại anh d đ l q đ chỉ có một ý nghĩ chính là đi ngủ.
Tinh Nhiên khó chịu giơ tay lên qua loa lau mặt một cái, đôi mắt hết sức mở to liền muốn khép lại, thâm trầm nói một câu.
"Con giết nha đầu kia được không?"
Lời nói lạnh lùng đến buồn nôn, anh ta thực sự vừa buồn phiền vừa bất đắc dĩ.
"Mẹ đoán trước khi con giết em gái con, ông nội sẽ phế con, nhanh lên nói nhảm nhiều như vậy làm gì, xuống lầu nhanh lên một chút."
Thu Như kéo thân thể phẳng phiu to lớn của anh ta đi ra ngoài, miệng còn không ngừng dài dòng, "Cảnh cáo con, sáng sớm tinh mơ lần tới mới quay trở về, con liền ngủ chung với Hắc Hổ đi, cũng khỏi phải vào nhà."
"Giáo sư Thu... Xem như mẹ lợi hại!"
Thu Như đi ở phía trước dĩ nhiên không nhìn thấy đứa con trai ở sau lưng giơ hai móng vuốt lên làm ra dáng vẻ muốn ăn thịt người.
Phòng khách lầu một.
Một người con gái cao quý lắc lắc cái đùi đẹp xem tin tức sáng sớm, ăn chén cháo táo đỏ mà quản gia vừa mới bưng cho cô, ăn đến phát ra âm thanh lớn, món ăn vô cùng ngon.
Trong phòng khách to như thế, nhất thời tràn đầy hương thơm của cháo.
Vẫn là về nhà thoải mái hơn, cơm tới mồm chỉ cần vươn tay tới, ở nhà giống như cuộc sống thần tiên.
Một chữ 'thoải mái'.
Nhưng mà dựa vào lương tâm mà nói, thật ra thì Vân Cảnh cũng tốt vô cùng, dáng người của lính cần vụ thật đẹp trai ngây ngô, có bí thư trưởng cũng rất đẹp mắt, vóc người của thành viên lính cảnh vệ cũng thuộc hạng nhất, nơi đó quả thật là chỗ tập trung của trai đẹp.
Đàn ông phục vụ chăm sóc còn tỉ mỉ hơn cả con gái.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới bóng dáng yêu tà anh tuấn, phát hoảng rồi gần đây cô rất dễ bị sóng lớn vỗ vào đáy lòng, mẹ ơi người đàn ông kia có phải là con sâu độc không, người già còn có thể nhớ tới anh, thật phiền.
Lắc đầu, trong đầu mặc niệm: Nam mô a di đà phật, ma quỷ Chiến mau tránh ra...
"Ôi, vừa mới tỉnh?"
Nghe được tiếng bước chân lẹp xẹp nơi cầu thang, Noãn Noãn cũng không quay đầu lại lành lạnh hỏi thăm một câu.
Tối qua tâm tình thủ trưởng đại nhân tốt, đồng ý thỉnh cầu về nhà của cô, sáng nay hơn năm giờ cô liền bị người đàn ông dã thú làm ầm ĩ tỉnh, anh phái Hổ Tử lái Hummer màu đen bá đạo đưa cô trở về nhà họ Tinh.
Dọc theo đường đi, sĩ quan luyện tập buổi sáng, binh lính tuần tra cảnh giới, nhìn thấy xe của thủ trưởng đồng loạt hành lễ.
Nếu có thể tận mắt nhìn thấy thủ trưởng may mắn nhận được sự ưu ái của anh, ở giới quân đội tiền đồ sẽ không hạn chế.
Sâu hơn nữa, từ chợ mua thức ăn về các bà thím thấy xe của bà xã thủ trưởng đều nói một câu, "Mau nhìn đi, bà xã thủ trưởng trẻ tuổi nhất nước J từ trước đến nay của chúng ta về nhà kìa, tiểu nha đầu được nha, có chút tài mọn."
Tinh Nhiên rất muốn bóp chết sự diễnnĐànlêêêQuýyyyĐônn vọng tưởng của cô, gương mặt tuấn tú quay sang một bên hít thở, thở ra, điều chỉnh hô hấp, nhịn, nhịn, anh ta nhất định phải nhịn, hiện tại tiểu nha đầu quá vượt trội, tượng đài phía sau còn cứng rắn hơn cả anh ta, cứng chọi với cứng thì anh ta thua rồi.
Một phút trôi qua—
Người đàn ông nhếch miệng mỉm cười, không có hảo cảm gì mở miệng, "Đây không phải là bà chủ Noãn Noãn kiêu ngạo đỉnh nhất nhà chúng ta sao, em trở lại cũng không báo trước một tiếng, anh hai cũng được chuẩn bị chu đáo nghênh đáo."
Ý nghĩ thực tế trong lòng: nếu anh ta biết chính xác ngày hôm nay tiểu yêu nữ trở về, anh ta nhất định lựa chọn ngủ ở phòng làm việc, chết cũng không về nhà.
Giả mù sa mưa, giả bộ chân thành, mũi Noãn Noãn hừ lạnh một cái vứt cho anh ta một ánh nhìn khinh bỉ.
"Thủ trưởng Tinh, chớ giả bộ, làm như em đuôi không nhìn ra anh vừa mới trở về, một thân toàn mùi hôi thối."
Tinh Nhiên hơi ngừng lại, quả thật mình quá mệt mỏi liền quên chuyện tắm rửa trực tiếp ngã lên giường.
Khóe miệng nâng lên, ngồi sát Noãn Noãn trên ghế sofa.
"Anh em ôm người chết ngủ qua đêm, anh ở trong ao phân ngâm ba ngày ba đêm, chuyện ghê tởm gì mà chưa từng làm..."
Nói đến đây, đôi mắt chuyển động, đột nhiên bàn tay tập kích về phía cô, cưng chiều vừa vê vừa bóp trên mặt cô.
Mượn cơ hội phát ra buồn bực trong lòng anh ta.
"Tiểu Noãn Noãn đến đây đi anh hai nhớ em muốn chết."
Gần một tháng anh ta không có gặp Noãn Noãn rồi.
Noãn Noãn rất nhanh nhẹn đưa tay, đây đều là công lao của anh ta từ nhỏ đã huấn luyện cô.
Hai người vật lộn một trận, người đỡ người đánh, cô trở tay bắt lấy cánh tay của Tinh Nhiên, cả người nhảy tới phía sau anh ta, kẹp cổ anh hai cô.
Khóe mắt nhếch lên, tùy ý cô hành hạ Tinh Nhiên cũng không phản kích, ngược lại không lo lắng gì ăn bát cháo táo đỏ còn thừa của Noãn Noãn, ăn sạch hết không còn thừa lại cái gì.
"Lại nháo nữa, Tinh Tiểu Noãn con biết con bao nhiêu tuổi rồi không, có biết bây giờ thân phận của con là gì không, đàng hoàng một chút cho mẹ."
Thu Như từ trên lầu đi xuống, đã nhìn thấy hai anh em vật lộn, lập tức trừng mắt lên, trách mắng một tiếng.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |