Anh cũng cần em học cách kiên cường (2)
← Ch.056 | Ch.058 → |
Edit: Tịnh Hảo
Bí mật, cô len lén theo dõi điều tra anh ta.
Trong lịch sử cục an ninh quốc gia này, Trương Tiếu là người trẻ tuổi nhất có thân phận thần bí, cuộc sống hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Hầu như không có hoạt động xã giao nào, trải qua cuộc sống đơn giản khiêm tốn căn bản không giống như một người đàn ông 28 tuổi, nhưng không sai biệt lắm so với cuộc sống của một người già 82 tuổi.
Nhưng là, Vương Linh cảm thấy anh ta quá mức đơn giản, có đôi khi, sạch sẽ không phải là lỗi lầm nhưng người càng sạch sẽ hơn bình thường sẽ rất khiến người khác hoài nghi, càng chứa rất nhiều suy đoán.
Vương Linh có loại dự cảm, Trương Tiếu thật không đơn giản.
"Làm sao vẻ mặt của đại anh hùng chúng ta lại hờn giận, nói anh nghe ai đã khi dễ em, anh giúp em trút giận, đánh gãy răng người đó."
Trương Tiếu thấy Vương Linh xuất hiện, mắt nhất thời híp lại, miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười. Rất tuấn tú.
Đứng lại, Vương Linh châm chọc nói.
"Hừ, cảm ơn cục trưởng Trương, bổn tiêu thư vô phúc phải cam chịu." Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, cô liền muốn đem người đàn ông dã man chết tiệt kia băm thành từng miếng nhão nhoẹt, cũng không hiểu được mối hận trong lòng.
Mặt mày hung dữ lạnh lẽo, nắm tay lại thành quả đấm.
Quan Lê Hiên vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ bên tai Chiến Vân Không.
Mọi người nhốn nháo nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy, vẻ mặt thủ trưởng Chiến bình tĩnh thong dong, không phập phồng chút nào.
Sau khi thì thầm xong, vẻ mặt Quan đại thiếu nghiêm túc liếc Vương Linh ở sau lưng Noãn Noãn một cái, thoáng chốc, tia lửa toát ra, ánh lửa chớp động.
Noãn Noãn vẫn chưa rời khỏi trạng thái, chưa tỉnh táo, bây giờ là bảy giờ sáng, từ trước tới giờ chuyện này đối với Noãn Noãn mà nói đúng là hành hạ cả tinh thần và cơ thể, bình thường cô ngủ tới tận trưa mới thức.
Đau khổ.
Lạnh lùng liếc Vương Linh một cái, Chiến Vân Không dắt Noãn Noãn ra ngoài, hai người lên chiếc Hummer dành riêng cho anh, tài xế Lâm Tử, Hổ Tử kế bên tay lái, đều là một bộ quân phục nghiêm trang, nhìn thấy Noãn Noãn liền kêu một tiếng "Chị dâu."
Chui vào trong xe, tìm một vị trí thoải mái ở trên người thủ trưởng Chiến, đầu cô tựa vào cặp đùi mạnh mẽ của người đàn ông lại ngủ thiếp đi.
Khóe miệng vểnh lên, Chiến Vân Không cười cưng chiều, bàn tay khoác lên bả vai gầy yếu ôn nhu khẽ vuốt, nhìn chăm chú hồi lâu, dieenndaannleequyydonn quay đầu đáy mắt tối tăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nửa tiếng sau, một nhóm mười mấy chiếc xe dừng ở tổng bộ trụ sở huấn luyện "Bạo Phong."
Vào lúc Lâm Tử phanh xe Noãn Noãn đã tỉnh lại, ngồi dậy dụi dụi hai con mắt, trong con ngươi mờ mịt ướt át, nhìn nơi xa lạ ngoài cửa sổ.
Cô không hiểu hỏi, "Đây là nơi nào?"
Chiến Vân Không lạnh lùng, tầm mắt rơi vào trên mặt cô, nhìn thẳng vào mắt mấy giây, hết sức nghiêm nghị nâng gò má cô lên, giọng nói hùng hậu.
"Noãn Noãn, nhìn anh, nói cho anh biết anh là ai?"
Noãn Noãn liền giật mình, mắt to không nháy mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú trước mặt.
Không nghĩ ra, trầm ngâm một lát sau cô vẫn ngoan ngoãn trả lời, "Anh là Chiến Vân Không."
"Anh làm cái gì?"
"Một quân nhân chuyên nghiệp, lính đặc chủng siêu cấp."
"Tinh Tiểu Noãn, tốt lắm em nhớ rõ cho anh, 20 năm qua anh đánh thắng trên trăm trận chiến dịch, đôi tay này từng giết bao nhiêu người anh cũng không nhớ rõ, ở thế giới lính đánh thuê đầu của anh có giá trị một tỷ đồng Euro, kẻ thù của anh trải rộng các nơi trên thế giới, mỗi thời mỗi khắc đều có người muốn lấy mạng của anh. Mà em là vợ của anh, hiện tại anh cần em học cách kiên cường, không sợ hãi nguy hiểm có thể đương đầu đủ loại tình huống đột nhiên xảy ra. Bởi vì cho dù anh có mạnh hơn nữa, cũng không thể 24 giờ mỗi phút mỗi giây đều canh giữ ở bên cạnh em. Cho nên, bất luận một lát em nhìn thấy cái gì, anh đều không cho phép em sợ lùi bước, nghe rõ không?"
Cô choáng váng, lúc nghe anh nói mỗi thời mỗi khắc đều có người muốn mạng của anh, lòng của cô hung hăng run rẩy.
Thủ trưởng Chiến nói những điều này với cô, cô nghe đến mơ hồ, nhưng cô biết một lát nhất định mình sẽ nhìn không phải cái gì đẹp mắt, khẽ cau mày, mặc cho người đàn ông dắt xuống xe.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |