Chị dâu!
← Ch.043 | Ch.045 → |
Edit: Tịnh Hảo
Bên trong phòng khách, bốn người mặt đối mặt ngồi trên ghế sofa, một phòng yên lặng, trong lúc nhất thời bầu không khí lâm vào tình thế căng thẳng.
Cô nàng Noãn Noãn không tim không phổi ngồi ăn bữa sáng đang còn nóng mà Đường Đóa vừa mới làm, cũng không để ý đến mặt âm trầm của núi băng lớn ngồi bên cạnh, ngoài lạnh ra cũng chỉ có lạnh.
Chiến gia nói rồi, không ăn sáng thì anh sẽ càng làm cô khó chịu hơn.
Uy hiếp rõ ràng, cô dám không nghe lệnh sao.
Đường Đóa ngồi đối diện, phía dưới mông giống như có gai đâm, đứng ngồi không yên, nâng mí mắt lên liếc nhìn sắc mặt núi băng ma quỉ.
Không nhìn ra được một chút nguyên do.
"Ách— Noãn Noãn, ăn cơm tối xong chị sẽ dẫn em đi chơi một lát!"
Không ai nói thì tự tìm lời nói, d i e n d a n l e q u y d o n dù sao cũng tốt hơn là nghiêm mặt, cũng không biết tiểu tử thúi Phong Tây kia bị ai nhập rồi..., từ lúc bắt đầu vào nhà liền trực tiếp nhìn chằm chằm thủ trưởng Chiến, cô thừa nhận trái tim nhỏ không còn mạnh mẽ như mấy năm trước nữa, rất yếu ớt, căng thẳng đập thình thịch, liền không ngừng nghỉ rồi.
Chiến gia đông lạnh Đường Đóa, tầm mắt không hề dừng lại lướt qua cô dù chỉ một chút, rơi vào trên người Phong Tử ngồi phía đối diện.
"Tây Tử, cậu xin nghỉ phép ở bên nước Mỹ kia chưa?"
"Anh hai, anh yên tâm, hôm qua phần diễn của em đã xong lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút lấy đi toàn bộ sức lực của em, bây giờ em đã được tự do."
Khóe miệng người đàn ông tuấn tú mang ý cười, nhuộm một tầng lạnh lẽo.
Ở trong lòng Phong Tây, đối với anh ta mà nói Chiến Vân Không là một người có phong thái thần thông còn trên thế giới này, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Chiến Vân Không giết người, từng thấy tận mắt anh vì bảo vệ nguyên thủ quốc gia, chân mày không nháy mắt một cái đồng ý yêu cầu của kẻ địch cứng rắn cầm dao đâm vào trái tim mình, tính khí chính trực cứng rắn cũng là tính tình mà anh ta luôn hướng tới.
Quả thật lúc tạo ra anh hùng, không phải mỗi người đều có tư cách làm anh hùng.
Hôm nay, người anh hùng trong suy nghĩ của anh ta lại là chồng của cô gái mà anh ta yêu mến.
Thế nhưng ngay cả tư cách tranh giành anh ta cũng không có.
"Các người quen nhau?"
Nuốt vào cái bánh bao hấp cuối cùng, Noãn Noãn hơi kinh ngạc, thế giới này quá nhỏ đi, người bên cạnh thế nào lại đều quen biết núi băng ma quỷ.
"Noãn Noãn, chồng em chính là đại anh hùng trong cảm nhận của anh mà anh đã từng nói với em, quà tân hôn anh sẽ bổ sung sau, cam đoan tuyệt đối khiến em hài lòng, anh hai, chúc mừng hai người, em còn có chút việc, cáo từ trước."
Dứt lời, đứng dậy, bàn tay to vuốt vuốt mái tóc rối bù của Noãn Noãn, bước nhanh rời khỏi căn phòng màu trắng.
Anh ta làm sao vậy, buổi sáng tinh thần phấn chấn, vui mừng còn chưa có cho cô lúc này liền đi rồi hả?
Nhìn bóng lưng Phong Tây cao ngạo bước xa nhảy lên chiếc Aston Martin phiên bản số lượng có hạn rời đi, Noãn Noãn không hiểu nhíu lông mày thu hồi tầm mắt.
Chiến gia bất mãn nha đầu bỏ rơi anh, dùng bàn tay quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, trầm ngâm suy nghĩ, tròng mắt đen quét qua từ lông mi cong, đôi mắt đẹp, mũi dọc dừa, cuối cùng đến đôi môi màu hồng thì dừng lại.
Anh cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại thơm mát, vội vàng gặm nuốt.
Hận không được lập tức giải quyết tiểu yêu tinh ngay tại chỗ, làm cô.
Hôn cũng thật không khách khí, dán chặc cô, nóng bóng triền miên, đầu lưỡi không lưu loát bao lấy lưỡi thơm tho của cô, trêu đùa truy đuổi, bá đạo lại sắc tình.
Như mãnh thú xuất chuồng, dieenndannleequyydonn dính lên cô liền muốn ngừng mà không được, càng khống chế không được, ngón tay dò vào trong áo ngủ, chạy loạn trên làn da trắng noãn nà như ngọc của cô, cảm xúc như bàn tay có mang điện khiến cả người cô run rẩy từng đợt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Mềm nhũn, tê liệt, không thể cử động rồi.
Mạnh mẽ dùng cánh tay chống lên ngực cứng rắn đẩy anh ra, giãy giụa lui về phía sau, thở gấp nói.
"Chiến Vân Không, em muốn kiện anh cưỡng gian."
Một tiếng này, nghe được trái tim anh co rút lại.
Quyến rũ, kiều diễm đến thấu xương.
Đường Đóa sợ ngây người, cảnh mỹ nữ và quái thú hạn chế người nhìn này cô nhìn từ đầu đến cuối, cô gái thuần mỹ vô cùng xinh đẹp, người đàn ông thô bạo mang theo sự nhu tình như nước, đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ trời sinh.
Hình ảnh xinh đẹp, bạo lực, triền miên làm người ta hít thở không thông.
"Lại gây họa sao, báo con nhỏ?"
Khắc chế thân thể khẽ run, thở hổn hển, lỗ mũi cưng chiều ma sát chóp mũi của cô, nắm chặt bàn tay của cô.
Giờ khắc này, anh nghĩ vẫn cứ như vậy nắm tay của tiểu nha đầu, không buông ra, loại cảm giác này khiến trái tim anh đầy vui sướng.
Tức giận dây dưa cổ anh, há mồm khẽ cắn đại động mạch, cắn chết anh, cắn chết con ngựa đực động dục khắp nơi, cắn, cắn, cắn...
Bất đắc dĩ, lòng của cô làm trái ý nghĩ của mình, kết quả, cắn xé biến thành hút cổ anh, nhiều hình dáng tròn vo đầy đặn, trái dâu tây màu đỏ thắm liền được trồng trên cổ thô ráp trắng noãn của Chiến gia, quá mức lẳng lơ, tà mị.
Hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình, nhanh chóng nhảy xuống bắp đùi của anh, ngồi bên cạnh Đường Đóa, khoác lên cánh tay cô ấy.
Cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên thật cao.
"Em không trêu chọc gây họa, là người đàn bà kia lái xe đụng em trước, ngược lại cô ta còn kêu gào, còn tưởng cô ta là Thiên Hậu, thôi đi, em còn muốn nổi giận gấp trăm nghìn lần so với nữ minh tinh cô ta."
Móc ra khói thuốc châm lửa, đưa lên miệng, thần kinh mệt mỏi căng thẳng toàn bộ buông lỏng xuống, nửa người dựa lên ghế sofa, tròng mắt tĩnh mịch tối tăm hơi khép lại, môi khẽ nhếch.
"Chị dâu, chuyện như vậy chị biết nên làm gì chứ?"
Chị dâu?
Theo bản năng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của Đường Đóa, yên lặng mấy giây sau, chợt bừng tỉnh hiểu ra, ba— hai bàn tay vỗ một cái.
"Không trách được, không trách được, em không có phòng bị với chị, cảm thấy chị thân thiết giống như người nhà của em, thoải mái ấm áp, thì ra là như vậy, ha ha..."
Khóe mắt Noãn Noãn do cười mà cong lại như hình bán nguyệt, bổ nhào vào đôi môi thơm tho của Đường Đóa, bẹp một cái thật to.
Không chút lưu tình, thật sự quá vui mừng.
Hoàn toàn không chú ý tới cô đã tự giác chấp nhận mình là một phần tử của nhà họ Chiến.
Tiếng cười ngọt ngào dễ nghe tiến vào trong tai Chiến Vân Không, khéo miệng tà tứ nâng lên ẩn chứa nụ cười hiểu ngầm.
Đường Đóa thương tiếc đỡ lấy khuôn mặt Noãn Noãn, cảm thụ được tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống tuổi trẻ của nha đầu, bị cuốn hút bởi sự vui vẻ của cô, trong lòng sinh ra một chút tính tà ác nho nhỏ.
"Nha đầu, ghét Trì Liễu đúng không, muốn trừng trị cô ta như thế nào, chị dâu giúp em hả giận."
Hừ nhẹ một tiếng, từ trên ghế sofa ngồi dậy, lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt âm u.
"Em lại không biết cô ta, thật không có hứng thú chỉnh cô ta, hơn nữa thủ trưởng Chiến nhà em không phải đã đụng cô ta bẹp dí rồi sao, trên tinh thần đoán chừng đã hỏng mất, tạm thời bỏ qua cho cô ta, thật ra xe của cô ta chẳng qua đụng trúng hành lí du lịch của Phong Tây, ngẫu nhiên em lại ngồi ở phía trên, hành lí ngã khiến em cũng ngã trên mặt đất, cũng không có bị thương, coi như huề nhau."
Cô nàng nhiều lương thiện thật tốt, điều này khiến người chị dâu cao ngạo Đường Đóa này sao có thể không yêu mến hơn nữa.
Oan oan tương báo đến khi nào mới hết, cô ghét nhất là phiền toái, Noãn Noãn thật là rộng rãi quên mất chuyện này, nhưng chuyện này ở trong lòng Trì Liễu lại là mầm móng thù hận.
Trong tay cầm cái mền, rón rén đắp kín cho Chiến Vân Không, ngồi xổm người xuống, yên lặng ngồi quan sát nhan sắc tuyệt mỹ của người đàn ông đang ngủ mê.
Ngũ quan tuấn tú như được d đ l q đ điêu khắc, lông mi thon dài cong lên, làn da nhẵn nhịn trắng nõn còn tốt hơn con gái, lỗ mũi phẳng phiu, môi mỏng bạc tình, góc cạnh kiên nghị trên càm có vài sợi râu tỏa ra sự hấp dẫn, tràn đầy đàn ông.
Ánh mắt nhu tình hòa hợp một tầng sương mù mênh mông, ngay cả mình cũng không nhịn được mà hai má nóng đỏ lên đến lỗ tai: Chiến Vân Không, rốt cuộc anh là ai, tại sao đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh em, tại sao sức chống cự của em đối với anh càng ngày càng mờ nhạt, vừa thấy được anh em sẽ vui mừng, sợ ánh mắt lạnh lẽo và lời nói lạnh nhạt của anh, tuy lúc nào cũng phản kháng nhưng lại muốn sự bá đạo của anh chỉ dành riêng cho em, cùng anh cãi nhau đến lông trời lở đất là niềm vui lớn nhất hiện tại của em, con bà nó, không có chuyện gì sao dáng dấp lại đẹp mắt để làm gì...
Tay đặt lên vị trí trái tim của anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của anh, hai trái tim kề sát nhau, hơi thở quấn quanh đan vào nhau, bất tri bất giác Noãn Noãn nằm ghé vào bên cạnh Chiến Vân Không ngủ thiếp đi...
Một người đàn ông cương nghị tuấn tú, một người con gái xinh đẹp mềm mại, hình ảnh rất đẹp, đẹp như một bức tranh sơn dầu, yên lặng điềm tĩnh, vào giờ khắc này thời gian dường như đang đứng yên tại chỗ, vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này...
← Ch. 043 | Ch. 045 → |