Cá mắc cạn
← Ch.018 | Ch.020 → |
Editor: Pé Wũy
Một đường, bầu không khí trong xe đè nén, ngột ngạt đến kỳ lạ.
Noãn Noãn cuộn mình ngồi cách xa Chiến Vân Không, nghiêng người dựa vào cửa sổ, giống như một con búp bê vải bị rút linh hồn.
Yên lặng đến đáng sợ.
Chiến Vân Không ngồi yên một bên, mi nhíu chặt, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Đôi mắt đen xinh đẹp lấp lánh dưới ánh trăng, lông mi vừa dài vừa xoăn vẫn còn vương nước mắt.
Từ khi biết cô gái này chưa từng thấy bộ dạng này của cô, cô kiêu ngạo hiếu thắng, thông minh dũng cảm như một con báo nhỏ.
Giờ phút này cô giống như một con bướm bị gãy cánh, xinh đẹp mà bi thương.
Ngoài xe, hạt mưa ngày càng nặng đánh vào cửa sổ xe, vẽ nên thành nhiều hoa văn xinh đẹp.
Nhìn xuyên qua những giọt mưa, đèn nê-on lập lòe, khóe miệng Noãn Noãn chợt cười.
"Thủ trưởng, đưa tôi đi phòng tranh trước, tôi muốn lấy chút đồ."
Chân mày người đàn ông khẽ nhăn lại, khóe mắt lại mang theo vui vẻ, trầm giọng ra lệnh.
"Hổ Tử, phố Kim Sơn."
Noãn Noãn có thể mở phòng tranh ở khu vực đắt đỏ nhất Cổ thành, toàn bộ bằng danh tiếng của chính mình cùng năng lực của lão cha Tinh Tử Bẳng không có nữa xu quan hệ, hoàn toàn là do bản thân cô một tay làm nên.
Không nhịn được, không muốn nhịn, đưa tay chụp tới, những cái này quấy nhiễu tâm tình tiểu yêu tinh trong lòng anh.
Noãn Noãn cũng không nói gì thêm vòng tay ôm thắt lưng của anh, lỗ tai dựa sát vào tim anh, nhịp tim đập mạnh mẽ vào thân cô.
Mang đến cho cô thêm năng lượng và dũng khí, hoang mang, mệt mỏi, sợ hãi dần dần biến mất...
Khi tất cả học sinh phòng tranh thấy Lão sư dễ thương của bọn họ được người đàn ông đẹp trai giống như thiên thần ôm tiến vào, mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay sau đó tập thể òa lên: "A —— a ——" ồn ào lên tiếng.
Thái độ Noãn Noãn khác thường, mặt lạnh không có trêu đùa cùng bọn học sinh, sai Chiến Vân Không đi xuyên qua đám người đi thẳng lên lầu, tới phòng làm việc của cô.
Bên trong nhà, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lấy màu trắng làm màu chủ đạo, Noãn Noãn kiểm tra IPAD, tất cả sản phẩm điện tử đều là hiệu Apple.
Trên đất trải một chiếc thảm dầy, phía trên còn có hoa văn hình Popp là lúc hai năm trước cô đi du lịch Ấn Độ tiện tay vẽ lên một góc.
Một cơ duyên trùng hợp, sắc hoa trên thảm được một ông chủ phường gia công mỹ nghệ chọn trúng, bị trở thành thảm, tổng cộng có hai tấm, một tấm ở chỗ này, một tấm khác... cô tặng cho Vương Linh.
Từ trên người Chiến Vân Không đi xuống, chân đạp trên tấm thảm mềm mại, từ từ đi tới trước kệ sách.
Ngẩng đầu lên yên lặng chốc lát, chịu đựng đầu gối đau đớn nhón chân lên vị trí phía trên đỉnh đầu tìm cuốn vở da màu đỏ.
Sau đó, cô đi tới bàn làm việc, mở ra ngăn kéo cuối cùng, lấy điện thoại bỏ vào túi.
Chiến Vân Không không nói lời nào, đứng một bên nhìn cô, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì, trong tư liệu về Noãn Noãn anh đã từng thấy qua tranh cô vẽ, ngay lúc đó cảm giác chẳng qua là quá đẹp.
Mà hôm nay nhìn một vài bức càng nhiều khiếp sợ hơn, nàng có thể vẽ người giống y như đúc, giống y như thật, cũng có thể vẽ thiên nhiên đẹp đến kỳ ảo, phảng phất giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Mỗi bức họa, mỗi nét bút, mỗi khối màu sắc mang theo hàm ý cùng tình cảm của cô.
Anh không nghĩ tới một cô gái chưa tới 18 tuổi, tuổi vẫn còn rất trẻ, người khác thì vẫn còn đang làm nũng ở trong lòng mẹ mà cô gái này đã có một mảnh bầu trời cho riêng mình.
Rốt cuộc, trong cơ thể nhỏ bé của cô tích trữ bao nhiêu năng lượng.
Những thứ nên lấy đều đã lấy đủ, vừa ngẩng đầu phát hiện Chiến gia đang ngẩn người, đưa bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt anh.
"Này, chú, chúng ta có thể đi rồi, à, đúng rồi, giúp tôi cầm cái này."
Ngón tay Noãn Noãn chỉ bức tranh được gói kĩ phía sau mình.
Vẻ mặt Chiến Vân Không thu lại, che giấu ho nhẹ một tiếng.
Lập tức khôi phục bình tĩnh, cõng Noãn Noãn đi tới, nhấc bức tranh lên, hai người liền rời đi.
Dưới lầu, Hổ Tử nhanh chóng đi tới nhận lấy khung ảnh lồng kính, bỏ vào phía sau xe.
Lại mở cửa chỗ ngồi phía sau đợi hai người làm xong, khởi động xe, trong một giây, chiếc Hummer nhanh như chớp biến mất trong màn mưa.
Bên ngoài phòng thẩm vấn
Nguyên Đông Nam, thường xuyên đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, lông mày nhíu chặt, sắc mặt âm u như ao tù nước đọng, nôn nóng bước ra cửa.
Vương Đại Khả muốn gặp Noãn Noãn, mới bằng lòng nói ra nơi nhốt Lý Bình, lại không biết sống chết ra sao.
Hiện tại thời gian bọn anh như thi chạy, mỗi một phút trôi qua tỷ lệ sinh tồn cảu Lý Bình càng nhỏ, mặc dù Chiến Vân Không đã tuyên bố hắn (LB) đã chết rồi.
Nhưng trong lòng anh (NĐN) vẫn còn một tia hy vọng.
Cõng Noãn Noãn xuất hiện ở sau lưng Nguyên Đông Nam, đột nhiên Noãn Noãn hét lớn dọa anh (NĐN) giật mình: "Nguyên, Đông, Dưa..."
Một dòng nước lạnh nhanh chóng chảy qua sống lưng cứng đờ, im lặng, ức nghẹn, nhắm mắt lại, nhếch miệng.
Con bé chết tiệt này, cô không nói được một từ dễ nghe nào sao.
Chợt xoay người, trong phút chốc miệng há thành hình chữ O.
Quá dọa người đi, Chiến thủ trưởng bá vương tôn quý kiêu ngạo như vậy cũng biết cõng người, đây, đây rốt cuộc là người nào chinh phục người nào...
Nhưng mà, thời gian cấp bách, tạm thời bỏ qua những vấn đề này qua một bên.
Sãi bước tiến lên, mở cửa phòng thẩm vấn, trầm giọng nhắc nhở.
"Hiện giờ tâm trạng Vương Đại Khả rất kích động, vì lý do an toàn, tôi sẽ cùng Noãn Noãn đi vào."
"Không cần, tôi đi cùng cô ấy, anh ở bên ngoài coi chừng."
Chiến Vân Không nhanh chóng đưa ra quyết định, cùng Nguyên Đông Nam nhìn nhau mấy giây.
Không có quá nhiều tranh luận, Nguyên Đông Nam gật đầu một cái.
"Được rồi, chú ý tận lực không nên chọc giận hắn, chờ em gái quay lại anh sẽ mời em bữa cơm coi như mừng công trạng của em."
Noãn Noãn ngọt ngào nở nụ cười đúng chuẩn Tinh thị, giơ tay lên ra dấu OK.
Nguyên Đông Nam thật muốn cạy đầu cô ra xem một chút, đầu con bé này làm từ gì.
Có biết nguy hiểm là có ý gì hay không, ở trong hoàn cảnh đặc thù này mà vẫn không biết sợ, còn có thể cười được.
Chỉ mới qua hai ngày, nhưng ở trong mắt Noãn Noãn, Vương Đại Khả tựa như một con cá mắc cạn, già nua làm người ta hoảng sợ
Nhớ đêm đó lúc gặp hắn vẫn còn một đầu tóc đen, nhưng bây giờ, anh đèn chiếu lên một đầu bạc trắng khiến người ta chói mắt.
Đặt Noãn Noãn ngồi vào ghế, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Áp đầu, trán hai người đụng nhau, khóe miệng Chiến Vân Không giương lên, cảm thụ nhịp tim của nhau.
Giọng nói hùng hồn như tiếng đàn vi-ô-lông đang đánh ra từng nốt nhạc.
"Bé con, chuẩn bị xong chưa?"
Gật đầu một cách kiên định, nhàn nhạt cười.
"Bắt đầu đi."
Chiến Vân Không buông tay ra, xoay người báo một tiếng với Nguyên Đông Nam bên ngoài tấm thủy tinh, sau đó quay ngược lại, dựa vào góc tường.
Noãn Noãn liếc nhìn người đàn ông trước mặt từ một người cha bình thường vì con gái mà biến thành kẻ giết người, hô hấp bỗng trầm xuống.
Nhưng vẫn nở nụ cười sáng lạn, ấm áp, hoà thuận, vui vẻ.
"Chú Vương, thật xin lỗi, nếu cháu sớm biết chú là cha của Vương Linh thì đêm đó cũng không lừa chú."
Vương Đại Khả nhìn khuôn mặt dễ thương, nhỏ nhắn, trẻ tuổi của Noãn Noãn, nghe cô nói xin lỗi, trong đầu chợt hiện lên một khuôn mặt tương tự, nước mắt liền chảy xuống.
"Chú không nghĩ tới cháu sẽ đồng ý gặp chú, dù sao chú cũng đã từng có ý định muốn giết cháu, chú cũng trong một khắc kia mới biết cháu là cô giáo của Linh Linh."
Giọng Vương Đại Khả ồ ồ nghẹn ngào run rẩy.
"Từ nhỏ con gái của chú rất thích vẽ tranh, nhưng mà chú không làm được, kiếm không nhiều tiền, bà xã chú bỏ đi, trơ mắt nhìn Linh Linh mới 5 tuổi ngồi chồm hổm gào khóc trên đất ra sức gọi mẹ nhưng cũng vô dụng..."
← Ch. 018 | Ch. 020 → |