Ấm lòng, ấm người, ấm phổi
← Ch.009 | Ch.011 → |
Editor: pewuy1506
Cục công an, văn phòng cục trưởng
Ngón tay Nguyên Đông Nam kẹp điếu thuốc, miệng phà khói thuốc lá dày đặc.
"Tới bây giờ Lý Phó thị trưởng vẫn chưa tìm được, đầu óc dùng người của Chiến thủ trưởng vô cùng thông minh sáng suốt, việc tìm người chỉ cần điều động anh em, nhưng người này thật sự vẫn tìm không thấy."
Kẻ giết người hàng loạt Vương Đại Khả, trong 3 ngày liên tục giết năm đại nhân vật có danh tiếng, người thứ sau cũng là nhân vật mấu chốt của bản án Lý Bình - Phó thị trưởng, đến nay vẫn không rõ tung tích.
Điều động toàn bộ cảnh sát của cổ thành, lục soát hết mọi ngóc ngách cũng không tìm được một người.
Con ngươi khẽ lướt qua xấp tài liệu dày trên bàn, ngón tay thon dài gõ vài nhịp trên bàn như đánh đàn.
"Bây giờ cậu vẫn tin rằng Lý Bình vẫn còn sống?"
Ánh mắt Nguyên Đông Nam chợt chậm lại vài giây, đập nhẹ điếu thuốc trong tay, tro tàn thuốc lá như cánh hoa anh đào theo năm tháng nhẹ nhàng rụng rơi.
"Ý của cậu là Lý Bình đã chết."
Điều này không ngoài suy nghĩ và dự đoán của Nguyên Đông Nam, anh ta đã tính tới trường hợp xấu nhất nhưng không nghĩ lại tệ tới mức này, nếu Chiến Vân Không đã nói như vậy thì cơ hội sống của Lý Bình xem ra rất thấp.
"Đến nay thi thể con gái của Vương Đại Khả, cảnh sát còn chưa tìm được, đúng lúc có thể cùng Lý Bình hợp thành một đôi, cũng toại nguyện cho tâm nguyện trâu già gặm cỏ non của hắn, ở dưới cửu tuyền làm một đôi vợ chồng quên ân oán của kiếp này, vậy cũng là chuyện tốt."
Vẻ mặt Chiến Vân Không khinh thường, cười một cách chế giễu.
Nguyên Đông Nam kinh sợ, từ khi nào tiểu tử này trở nên độc miệng như vậy.
Nghĩ lại, không đúng, anh ta nói vậy là ý gì.
Lập tức cầm tài liệu trên bàn lật xem nhanh, cuối cùng dừng lại ở một trang, càng xem mày càng nhíu chặt.
"Chết tiệt, con mẹ nó, thế mà tôi bị lừa cả tháng trời như một thằng ngốc, chết tiệt."
Nói xong, Nguyên Đông Nam tức giận cầm xấp tài liệu đập mạnh lên bàn một tiếng "pằng".
Phiền chán gãi đầu, tay phải nhéo cằm đi qua đi lại suy nghĩ, đột nhiên anh ta dừng lại, vỗ tay một tiếng "bốp".
"Tôi biết rồi, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu là phải tìm ra thi thể Vương Tinh, mới có thể tìm được Lý Bình."
Thưởng cho Nguyên Đông Nam ánh mắt khích lệ, Chiến Vân Không gác hai chân lười biếng tựa lưng vào ghế.
"Trung ương đã ra lệnh, muốn nghiêm túc điều tra các vụ tham ô nhận hối lộ trong cổ thành, lần này Vương Đại Khả giết người đã dẫn đến mồi lửa, hơn nữa cục cảnh sát các cậu có cái gì, chắc hẳn bây giờ Nguyên cục trưởng cậu đã có phát hiện, cấp trên rất xem trọng cậu, làm cho tốt."
Nguyên Đông Nam nhướng lông mi, cười lạnh.
"Cấp trên? Cấp trên chắc là ông Nguyên Hải, nhàm chán."
Làm một người quân nhân là ước mơ từ nhỏ của Nguyên Đông Nam, anh cùng với Chiến Vân Không cùng tuổi, thời gian nhập ngũ chậm hơn anh ta (CVK) tám năm, 10 năm kiếp sống quân hành là ký ức đẹp nhất của anh ta.
Ngày vui không được bao lâu, khi anh ta 23 tuổi bị cha anh ta lấy một lý do cực kỳ tầm thường -- ung thư phổi giai đoạn cuối lừa anh ta về nhà, thế mà anh ta lại tin chứ.
25 tuổi lên làm cục trưởng cục công an, một đời sự nghiệp của anh thuận bườm xuôi gió, ít nhiều anh có một người cha có quyền cao chức trọng tại trung ương.
"Chú Nguyên cũng vì muốn tốt cho cậu, ông ấy chỉ có cậu là con trai duy nhất, nếu trên chiến trường cậu mà có chuyện gì không hay xảy ra, như vậy không phải muốn lấy mạng chú ấy sao."
Chiến Vân Không xoa bóp mi tâm phát đau, có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại chợp mắt.
Siêu cấp Chiến thần mệt mỏi, là tâm mệt hay là thân mệt.
Ánh mắt Nguyên Đông Nam tò mò tỏa sáng, cười trộm, quyết định dò xét ý tứ.
"Xì căng đan Chiến thủ trưởng bay đầy trời, xin hỏi có cảm nghĩ gì, rất nhiều nữ quan trong quân khu đối với xì căng đan bà xã nhỏ của cậu rất không hài lòng."
Muốn nói chuyện xì căng đan mà Chiến Vân Không không biết?
Kỳ thật anh ta đã sớm biết, chẳng qua là giả vờ không biết thôi, mới để cho xì căng đan ngày càng nghiêm trọng. Nói trắng ra là cô cố ý.
"Gian xảo, xảo quyệt."
Bốn chữ, ngắn gọn.
'phốc --'
Nguyên Đông Nam phun một ngụm nước: "Một cô gái tốt đến miệng của cậu thì lại thành đại nhân vật phản diện."
Tối qua, Chiến Vân Không có một nhận thức mới về cô gái này, thông minh đáng yêu, nhanh mồm nhanh miệng, giả tiểu bạch thỏ ăn sói xám, từ có thể hình dung cô ấy đúng là không ít.
"Tổng kết mà nói, là một người không thể thuận theo lẽ thường, cậu bận, tớ đi trước."
Dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy cũng không nghĩ Nguyên Đông Nam nghe xong sẽ phản ứng gì, ra cửa đi.
Trước khi sắp đóng cửa, Nguyên Đông Nam hô to một tiếng.
"Cậu có thể quản được cô gái kia, tớ xem trọng các cậu!"
'chạm vào --'
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa lạnh lùng.
★☆
Thu vàng tháng 9.
Lá cây lây động "xào xạc" từ màu xanh lá dần dần đổi thành màu vàng óng ánh, bãi cỏ của bệnh viện quân khu bệnh viện vẫn một màu xanh mơn mởn.
Cuối cùng Đông Phương Chi Dao vẫn không thoát khỏi vận mệnh nhà vệ sinh, chờ đợi nữ vương đại nhân giải quyết xong, đẩy Noãn Noãn đi vào phía sau vườn hoa hít thở không khí cuối thu, hương thơm cỏ xanh thấm vào lòng người.
"Noãn Noãn, rốt cuộc tớ cũng biết vì sao nhiều người cho dù không có giường ngủ cũng muốn đến đây dưỡng bệnh."
Ở nơi này, bệnh nhân không có ai là người tầm thường cả, tuy rằng nói như vậy có chút khoa trương.
Nhưng, thành tựu của thủ đô nước J, nơi tập trung trung ương, cổ thành nơi trời cao nước sâu, nhân tài tiềm ẩn, hoàng thân quốc thích mấy trăm người, cả quan văn võ mấy nghìn người, gia quyến hơn mười vạn người, thử hỏi tới nơi này xem bệnh có người nào không có bối cảnh.
Trừ bác sĩ là những người đứng đầu cả nước ra thì chỉ có những người có chút điều kiện, màu xanh lá là màu chủ đạo của bệnh viện, màu xanh lá bao phủ cả vách tường, cỏ xanh bao phủ mặt đất, không khí trong lành, y tá thì xinh đẹp.
"Dao Dao, tớ mời chú ấy kiêm chức làm người mẫu phòng vẽ tranh, cậu xem chuyện này được không?"
Chuyện làm ăn kiếm được tiền nếu không làm thì chẳng phải là kẻ ngốc sao, với lại tối qua chú ấy lại không từ chối, chuyện này của cô xem ra có hi vọng.
'chi nha --'
Thắng gấp lại một cái, theo quán tính xém tý nữa đá bay Noãn Noãn.
"Cậu điên hả, để cho chỉ huy bộ đội đặc chủng đứng trước hàng trăm học sinh làm người mẫu, thật tổn hại quân uy, rất nguy hiểm cậu có biết không."
Đông Phương Chi Dao không có thông minh cơ trí như Noãn Noãn cũng không có bình tĩnh thành thục như Thiên An An, dịu dàng thận trọng là ưu điểm của cô.
Giá trị đầu người của Chiến Vân Không trên thị trường lính đánh thuê quốc tế rất cao, nghe nói 200 vạn đôla là giá khi anh ta lúc mười tuổi mới ra nghề với danh hiệu [ Tử Thần ].
Bộ đội đặc chủng là sức mạnh lớn nhất của một quốc gia, người đại diện làm sao có thể giống như người thường tùy tiện xuất hiện trước mặt công chúng.
Ách --, đương sự cũng chưa có phản ứng lớn như vậy, phản ứng của cô có hơi quá.
Kéo Đông Phương Chi Dao xuống, che miệng cô lại, nói nhỏ.
"Cậu nhỏ tiếng chút, sợ rằng người khác không biết đó là tớ hả."
Đánh giá xung quanh một vòng, thấy không khiến mọi người chú ý, mới buông lỏng tay.
Tựa vào đùi Noãn Noãn, Dao Dao dịu dàng nỉ non.
"Noãn Noãn, đừng càn rởn nữa, cậu nên tìm một người đàn ông tốt mà yêu đương đi, thời gian không đợi người đâu."
Nội dung lời này thật phong phú, tính triết lý cũng tương đối mạnh.
Noãn Noãn nghiêng mặt nhìn cô nàng xinh đẹp, nhưng lại nhất thời trầm mặc.
Một lúc lâu sau --
Noãn Noãn thở dài.
"Quên anh ta đi, người còn sống là còn cơ hội, người chết rồi cũng sẽ được giải thoát, Dao Dao, tớ hi vọng cậu sẽ sống thật vui vẻ......"
Hai hàng nước mắt chợt rơi xuống, từng đóa hoa nở rộ, làm ướt váy đen của Noãn Noãn.
"Mỗi ngày tớ đều cố gắng vui vẻ, nhưng lại sợ đêm đến, tớ sợ một khi nhắm mắt lại sẽ không có dũng khí nghênh đón sáng sớm cùng tương lai của ngày hôm sau, tớ có phải rất vô dụng không ngay cả can đảm cũng không có."
Cúi đầu nhìn nàng, hít mũi, giơ tay lâu khô hàng nước mắt của cô.
"Đứa ngốc, cậu rất tuyệt, đừng khóc, Đông Phương Chi Dao rất kiên cường, cậu trải qua đau thương thì sẽ dần trở nên trưởng thành, chôn vùi nỗi đau ấy vào tận sâu trong lòng, vĩnh viễn đừng đụng chạm vào nơi ấy.
Bây giờ, cậu bắt đầu cuộc sống mới, một lần nữa đứng ở trên võ đài giương cánh bay lượn, cuối cùng cậu sẽ phá kén thành bướm, toàn bộ thế giới sẽ vì của cậu kiên cường mỹ lệ mà reo hò."
3 năm, vết thương kia giống như bàn ủi, ủi nóng lòng cô.
Cười nụ cười thật tươi, nước mắt chỉ còn đảo quanh trong hốc mắt, Dao Dao gật đầu thật mạnh, nức nở mang theo giọng khịt mũi.
"Không nghĩ tới tiểu quỷ nghịch ngợm cũng có bộ dáng nói đạo lý, rất cảm động."
Được khen, cảm giác thật tốt.
Ưỡn ngực, trưng ra bộ dáng con gái của tướng quân.
"Tớ là ai? Thông minh và xinh đẹp nhất vũ trụ, ấm người ấm lòng ấm phổi, cực phẩm ba ấm, bảo đảm chất lượng, bảo lượng giá không đắc, thế nào hữu hiệu không."
Khóe miệng Dao Dao run rẩy, chớp mắt, cứng ngắc đứng dậy đẩy xe lăn Noãn Noãn bước nhanh về phòng bệnh.
Xem đi, lộ nguyên hình chỉ trong một giây, phải nhanh chóng giam cô lại, nuôi nhốt. Đỡ phải gieo họa nhân gian.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |