Trao huân chương
← Ch.004 | Ch.006 → |
Editor: pewuy1506
"Báo cáo."
"Vào đi."
Chiến Vân Không một thân quân phục đẩy cửa vào văn phòng quân trưởng, chào theo kiểu quân lễ một cái.
"Vân Không, hành động vây bắt phối hợp cùng công an các ngành lần trước của các người hoàn thành vô cùng xuất sắc, cấp trên rất vừa lòng."
Quân trưởng Thành Công cực kỳ hài lòng với sự việc lần này của anh - học trò mà ông hài lòng nhất cũng như kiêu ngạo nhất từ trước tới nay.
Chiến Vân Không sửng sốt, anh không nghe lầm chứ, hành động lần trước nếu không phải người trung ương nào đó trực tiếp hạ mệnh lệnh, anh tuyệt đối sẽ không dẫn anh em của mình làm nhiệm vụ trình độ thấp như vậy.
"Cấp trên là mượn cơ hội bắt tội phạm giết người hàng loạt để dẹp 'GOLEDENTIME' đi."
Người tư duy một chút là có thể biết được trò chơi con nít này.
"Tiểu tử thối, biết con sẽ phân tích mà! Không sai nhiệm vụ là bí mật truyền xuống chỉ có vài lãnh đạo cấp cao nhất mới biết việc này, gần đây con vẫn bận rộn công việc chưa nghĩ phép, cần chú ý làm việc và nghĩ ngơi, phần tư liệu này trở về xem một chút."
Nói xong, Thành Công lấy túi hồ sơ từ trong ngăn kéo dưới cùng đưa cho Chiến Vân Không.
Không cần nhìn cũng biết lại cần anh hoàn thành nhiệm vụ một mình. Giơ túi tài liệu trong tay.
"Chơi vui không?"
Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Thành Công nhìn mảng cỏ xanh tươi dưới lầu một, nghe tiếng khẩu hiệu vang dội đầy kiên định, nhíu mày cười nói: "Cực kì vui, từng đơn vị tác chiến vây bắt tội phạm giết người hàng loạt của thành phố."
Chiến Vân Không gật đầu.
"Đây cũng coi như có chút thú vị, con đi trước đây."
Đứng dậy đi tới cửa.
"Nghe nói Noãn Noãn là do con cứu."
Đời này của Thành Công ngoài việc giỏi chỉ huy tác chiến là việc làm mà ông thích nhất thì việc làm mai làm mối cũng giỏi không kém.
Cô gái này thật nổi tiếng, Chiến Vân Không thu tay đang muốn mở cửa, khóe miệng hơi cong lên.
"Chú Thành, không phải bệnh cũ của chú tái phát chứ."
Nhấc chung trà lên, tâm tình vui vô cùng, nhấp một ngụm trà.
"Ha ha, bản thân ta cảm thấy con cùng cô gái kia rất xứng, tiểu tử đừng phủ nhận, lấy tính cách của con, nếu con đối với cô gái kia không có thiện cảm tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác cứu cô ấy, chạy vượt chín cái đèn đỏ, vội đưa người ta đến bệnh viện."
Chiến Vân Không nghe Thành Công phân tích cũng có lý, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống.
"Con đi trước." Người nào đó bất mãn đóng thật mạnh cửa văn phòng quân trưởng.
Vẻ mặt Thành Công cười cười nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer Mercedes-Benz dưới lầu kia chạy đi, cầm điện thoại bấm một dãy số......
Thời gian nằm viện một tuần quan sát, hiện tại chỉ mới trôi qua hai ngày.
Anh hai Tinh Nhiên trước khi đi vẫn không quên hung dữ nhấn mạnh với ba người bọn họ.
"Nếu lại đi đến nơi đó uống rượu hoan lạc, nhất định không nễ mặt mũi của ai, trực tiếp quăng bọn họ đến bộ đội cho heo ăn."
Một khi tính tình của người đàn ông tốt bạo phát thì uy lực vô cùng, làm ba cô gái nhỏ sốc một trận tại chỗ.
Đêm khuya bệnh viện rất im lặng.
Trừ bên ngoài phòng y tá trực ban đèn sáng thì đèn trong phòng Tinh Tiểu Noãn vẫn sáng nhất, trên giường bệnh phủ đầy các loại bản thảo.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là cặp kính cận màu đen đang nghiêm túc làm việc, xem kĩ từng bản phác thảo, cũng chỉ có lúc này Tinh Tiểu Noãn im lặng mà thông minh nhất.
Ba giờ sau.
Noãn Noãn tháo mắt kính, duỗi cái lưng mỏi mệt, mắt nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã chỉ một giờ, nghĩ thầm không tốt: muốn nhanh chóng ngủ, buổi sáng mẹ cùng anh cả sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu bọn họ phát hiện cô lại một đêm không ngủ, dám chắc lỗ tai sẽ không tránh được một trận oanh tạc.
Xốc chăn lên, xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh trước khi ngủ.
Ngồi trên bồn cầu quơ hai chân vui vẻ hát một khúc.
'chi nha --'
Một tiếng mở cửa rất nhỏ lúc ban đêm yên tĩnh làm cho Noãn Noãn chú ý.
Hả?
Nhíu mi, con mắt đảo quanh một vòng rất nhanh sửa sang lại chính mình, kiễng mũi chân, lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Đang trong hoàn cảnh yên lặng như thế, thùng thùng thùng tiếng tim đập, đập thùng thình trong phòng vệ sinh ngày càng chói tai.
Cẩn thận hô hấp từng hơi, xác định bên ngoài không có người sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa đi ra ngoài.
"Đừng nhúc nhích."
Đột nhiên giọng nói khàn khàn lạnh lùng kì lạ vang lên cùng với một thứ gì đó lạnh như băng chỉa vào đầu Noãn Noãn.
Trong nháy mắt.
Thân thể Noãn Noãn cứng đờ khi biết thứ đang trên đầu mình.
Chết tiệt, không phải chứ, Thượng Đế tôi khẩn cầu Ngài đây chỉ là súng đồ chơi.
Thấy cô gái không có giãy dụa phản kháng, người đàn ông có chút không hiểu.
"Sao cô không kêu, không gọi, không giãy dụa."
Nói không sợ là xạo, Noãn Noãn tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh, nơi này là bệnh viện nếu chọc giận người đàn ông này cô chết không sao, nhưng toàn bộ bệnh viện quân khu còn có trăm khu hơn một ngàn bệnh nhân.
Sau đó, thật lâu sau khi Noãn Noãn hồi tưởng lại cảm thấy ý tưởng cái chết của chính mình ngay lúc đó vĩ đại ghê.
"Anh đẹp trai, anh đang chỉa súng vào đầu tôi, tôi nói không sợ không phải có bệnh sao."
Mồm miệng rõ ràng không kiêu ngạo không siểm nịnh ai mà thấy Noãn Noãn như vậy chắc sẽ không ngờ đến.
Chị đây cũng là con của cơ quan quân khu, gốc chính là mèo hồng tam thể, súng cũng thấy qua không ít.
Nghĩ thầm, sau lưng thẳng lên.
Chết là chuyện nhỏ, cùng lắm thì anh dũng hy sinh, nhưng mặt mũi tuyệt đối không thể mất.
Người đàn ông cầm súng còn đang nghĩ về tiếng gọi anh đẹp trai làm cho bản thân hắn cảm thấy thỏa mãn, bản thân cũng là người hàng năm mươi, nhiều nhất là lão Soái ca, súng trên tay không tự giác buông lỏng.
"Cô nằm viện chẳng lẽ cô không bệnh sao?"
"Đương nhiên là tôi có bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y đấy, vừa vặn anh đẹp trai xuất hiện ở nơi này, hai ta coi như là có duyên, nếu không thì mượn súng trên tay anh cho tôi một viên giải quyết cho rồi, tránh cho tôi ngày ngày buồn phiền, dứt khoát làm cho xong, cho bố tôi đỡ khoản phí nằm viện cớ sao mà không làm chứ."
Trong lòng Noãn Noãn bội phục mình, thật là xong rồi, hơn nửa đêm mình có thể cùng kẻ bắt cóc cầm súng nói chuyện phiếm còn là một đống lời nói xạo nữa, nếu lần này bắt được tổ chức có thể trao huân chương gì cho mình hay không.
Kỳ thật Noãn Noãn kêu một tiếng anh đẹp trai thật đúng là không gọi sai, chẳng qua là cô mèo mù đụng vào chuột chết mà thôi.
Đêm nay nếu hắn không bị người theo dõi cũng sẽ không chạy vào bệnh viện quân khu, xem ra cô gái này cũng khoảng 16, 17 tuổi nhỏ hơn con gái mình.
Vừa nghĩ tới con gái trong mắt người đàn ông trung niên bi thương lập tức bị cừu hận thay thế, âm sương trên mặt tràn đầy hung ác.
"Mồm mép cô rất lưu loát nha, biết tao là ai không?"
Nòng súng lạnh như băng áp thật mạnh vào huyệt thái dương của Noãn Noãn.
Lần này thật sự đau khiến Noãn Noãn ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông hắn.
"Tôi đây một ngày trừ việc trị bệnh bằng hoá chất vẫn là trị bệnh bằng hoá chất sao có thể biết ông là ai vậy, đến bây giờ tôi còn ngay cả mặt mũi ông cũng chưa thấy đấy."
Chết tiệt, mới vừa rồi còn tốt, nói như thế nào trở mặt liền trở mặt.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng.
"Hiện tại tao còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao, TV mỗi ngày đều chiếu tin tức của tao, tao là kẻ mấy mươi năm gần đây tàn ác vô nhân đạo nhất thành phố này chuyên giết quan lại chính phủ, ông chủ tập đoàn - kẻ giết người hàng loạt......"
Người đàn ông gằn từng chữ vào tai Noãn Noãn, truyền lại tài liệu tin tức của hắn.
Mỗi câu đều oanh tạc trong đầu cô, tay run run nắm thành quyền để áp chế khủng hoản bản thân mà thân thể lay động.
Cắn chặt môi, rất nhanh tập trung tinh thần muốn nghĩ hết tất cả các biện pháp thoát khỏi họng súng của người đàn ông này.
Con bà nó, đêm nay cô trúng thưởng lớn rồi.
← Ch. 004 | Ch. 006 → |