Vẫn còn là vị thành niên
← Ch.002 | Ch.004 → |
Editor: pewuy1506
"Ôi chao, nguy rồi, đều tại em thay cái đồ màu sậm này làm gì, ai mà thấy em, em nói bây giờ phải làm sao, trước cửa có nhiều cảnh sát như thế làm sao đi vào."
Một đầu tóc đỏ xoăn phủ lấy vai, dáng người gợi cảm xinh đẹp Thiên An An đang gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.
"An An, chúng ta gọi điện thoại cho Tiểu Noãn nhé!"
Đông Phương Chi Dao bé nhỏ đưa ra cái ý kiến mà đại não trải qua quá trình suy nghĩ.
"Gọi cái rắm, điện thoại của cô ấy còn đang trên tay chúng ta, mình gọi cậu nghe máy hả."
Thiên An An tức giận trừng mắt một cái, im lặng đứng một bên Đông Phương Chi Dao.
Hai người trang bị đầy đủ, áo choàng rộng thùng thình, trên đầu quấn khăn lụa, đeo mắt kính phiên bản có hạn đứng ở chỗ tối cách phía trước không xa, lén lút quan sát tình hình quân địch.
Lúc Chiến Vân Không khiêng cô gái mềm mại như không xương xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đều hít một hơi lạnh, thật không thể tin vào hai mắt của mình.
Siêu cấp mỹ nam Thái Tử của thành phố này nổi tiếng không gần phụ nữ trúng gió độc ở đâu vậy.
Thủ trưởng đại nhân luôn coi phụ nhữ như côn trùng có độc lại có thể làm ra hành động kinh người này.
Cục trưởng cục công an Nguyên Đông Nam mím môi cười, xoay người đi tới gần anh, nhìn cô gái bị Chiên Vân Không treo ngược trên vai, cái đầu nhẹ nhàng lung lay giữa trời.
"Đại thủ trưởng Chiến, tôi nói sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, nhìn cô gái này bị anh giày vò ngộp đến sắc mặt thành màu gan heo rồi."
Lời nói tự nhiên nhưng mang theo vài phần trêu chọc, vài phần đùa giỡn ác độc.
"Dù sao chết ngạt vẫn tốt hơn là bị người ta cường bạo."
Lành lạnh ném một câu nói, lướt qua khuôn mặt tuấn tú đầy kinh ngạc của Nguyên Đông Nam, thả cô gái vào trong chiếc xe quân dụng việt dã Land Rover.
"Chi Dao không phải mình hoa mắt chứ, cái người vừa được quăng vào trong chiếc xe việt dã kia không phải Tinh tiểu thư của chúng ta chứ."
Thiên An An dụi mắt thọt Đông Phương Chi Dao còn đang buồn ngủ bên cạnh.
Dưới ngọn đèn mờ mịt, Đông Phương Chi Dao cố đẩy mí mắt lên, mơ màng chỉ nhìn thất một mảng xanh lục.
"Hình như mình cảm thấy người đàn ông kia có chút......"
"Các em ở đây làm gì?"
Đột nhiên phía sau các cô có tiếng đàn ông cắt ngang nửa câu sau của Đông Phương Chi Dao, hai người kinh sợ tới mức lập tức dùng khăn lụa che kín mặt.
Người đàn ông đi vòng ra đằng trước các cô, khoanh hai tay bình tĩnh quét mắt một vòng hai cô gái đang cải trang từ trên xuống, vuốt mi tâm.
"Có phải nên để anh ném các em vào trong doanh trại để trải nghiệm một lần sinh hoạt hay không, mới biết cái gọi là hạnh phúc đến từ cuộc sống là không phải dễ hả?"
"Không cần, trăm ngàn lần không cần, anh hai."
Đông Phương Chi Dao làm vẻ mặt lấy lòng nhảy đến bên cạnh người đàn ông, ôm lấy cánh tay anh lay qua lại làm nũng. Cô không muốn làm anh hùng gì đó, doanh trại kia căn bản là không phải nơi có thể ở.
Vẻ mặt Thiên An An đầy vạch đen, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đã như vậy cô liền giao Đông Phương Chi Dao cho anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Nghiêm Hàn tối sầm lại, kéo tay của em gái nhỏ xuống, đưa tay nắm chiếc cằm nhọn của Thiên An An.
"Anh muốn em giải thích một chút An An, các em luôn hành động một đội ba người, hiện tại như thế nào lại thiếu đi một người?"
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn Thiên An An từ trắng chuyển sang ửng hồng, bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng, không khách khí đập vào bàn tay của Đông Phương Nghiêm Hàn.
"Không có gì hay để giải thích, anh cũng thấy đấy chúng tôi thiếu một người, nếu anh Đông Phương đã xuất hiện vậy phiền anh có thể giúp tôi đưa người trong chiếc xe kia ra đây không, có lẽ tôi sẽ cảm ơn anh một chút."
Theo hướng ngón tay của Thiên An An, Đông Phương Nghiêm Hàn thấy rõ trong những người lộn xộn phía trước có người đàn ông cao to gọi điện thoại không biết nói cái gì.
Anh ta nhíu mày cười cười.
"Không thành vấn đề, vì cô Thiên An An cống hiến sức lực là vinh hạnh của anh, trước tiên anh để lái xe đưa các em về nhà."
Đông Phương Nghiêm Hàn khoát tay, một chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện, tài xế cung kính gật đầu với hai vị thiên kim đại tiểu thư rồi mở cửa xe.
Nếu Đông Phương Nghiêm Hàn đồng ý rồi Thiên An An cũng hiểu được tình hình nơi đây đang hỗn loạn không thích hợp cho bọn cô tiếp tục ở lại, đơn giản gật đầu, cái gì cũng không nói, lôi kéo Đông Phương Chi Dao khom người lên xe.
Lúc này ông chủ của 'GOLDENTIME' tựa như đốt pháo, miệng đùng đùng chửi bậy liên tục.
"Cục trưởng Nguyên các người có ý gì, không nói một tiếng liền xông vào, tôi đây còn muốn làm ăn buôn bán đấy, tổn thất của đêm nay các người bồi thường nổi không......
Nguyên Đông Nam miệng ngậm điếu thuốc, lười biếng tựa vào xe việt dã, lạnh lùng dán mắt nghe nói bối cảnh đằng sau của ông chủ nhỏ này thật sự rất mạnh, hỏi người bên cạnh một câu: "Thủ trưởng Chiến, xử lý huyên náo lần này nên như thế nào?"
Chiến Vân Khôngnhìn chằm chằm cô gái trong xe đầu cũng chưa nâng lên, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Kéo ra ngoài cho chó ăn."
Không đợi ông chủ nhỏ kịp phản ứng, cũng đã có hai vị bộ đội đặc chủng chạy tới lớn tiếng nói: "Dạ" tiến lên kéo ông ta đi tới xe cảnh sát.
"Lần này để anh - vị Phật lớn này phối hợp hành động với chúng tôi đúng là vinh hạnh cho toàn thể công an cảnh sát chúng tôi, chắc hẳn anh đã sớm biết hành động lần này trăm phần trăm là Hầu Tử Lao Nguyệt đã công dã tràng rồi."
Từ nhỏ lớn lên trong quân khu, mặc chung một chiếc quần, cơm muốn ăn là phải đánh hội đồng, hoành hành ngang ngược mới làm đại ca trong đó có vài người có tiếng là tiểu bá vương nơi đầu đường, nhiều năm qua đối với người bạn tốt này Nguyên Đông Nam chưa từng nhìn thấu được tâm tư của anh ta.
Giống như đêm nay, khi anh ta khiêng cô gái xuất hiện, mặc dù bên ngoài Nguyên Đông Nam điềm tĩnh nhưng trong lòng vẫn nổi lên gợn sóng không nhỏ.
Chiến Vân Không dời tầm mắt, cách đó không xa thấy xuất hiện người đàn ông, dù bận nhưng anh ta vẫn ung dung đóng cửa xe.
"Một kẻ giết người hàng loạt là kẻ ngu sao, lần này coi như là giúp các người càn quét tệ nạn."
Nhiều người thấy Đông Phương Nghiêm Hàn thì hơi gật đầu, đương nhiên những người này đều là đội trưởng có cấp bậc cao, đi đến bên cạnh xe, với đầu nhìn tình huống trong xe, mày khẽ nhíu.
"Tại sao cô gái này uống nhiều rượu như vậy."
"Nha đầu này từ nhỏ tôi liền nhìn ra được là một hũ rượu, hôm nay rốt cục cũng có người hạ gục được nó, chờ cô ta tỉnh lại thấy được sự bẩn thỉu của bản thân là tôi đã báo thù rửa nhục chuyện năm đó."
Kỳ thật lúc Chiến Vân Không khiêng cô ta xuất hiện Nguyên Đông Nam đã nhận ra cô ta là ai.
Đây là thiên kim đại tiểu thư không ai dám chọc, lúc ngoan thì là con mèo nhỏ, lúc nổi nóng thì chỉ là con báo con.
Nghe hai người nói với nhau Chiến Vân Không ngưng mi khó hiểu hỏi: "Các người đều biết con sâu ngủ này?"
Sâu ngủ?
Đông Phương Nghiêm Hàn cùng Nguyên Đông Nam kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái, thật sự là đêm nay thu hoạch rất lớn, Chiến đại thủ trưởng cũng biết nói giỡn.
Đông Phương Nghiêm Hàn sờ sờ cái mũi ho nhẹ hai tiếng.
"Ách, anh không biết nha đầu này cũng là điều bình thường, dù sao anh sáu tuổi đã vào bộ đội, khi đó nha đầu này còn chưa có sinh ra đâu, nhưng mà hiện tại biết một chút cũng không muộn, tôi trịnh trọng giới thiệu một chút, em gái ruột của Tinh Mặc, Tinh Nhiên, tên gọi là Tinh Tiểu Noãn."
"Vân Không, cô gái này không phải là người bình thường có thể chọc vào đâu, anh là người đầu tiên có thể khiêng cô ta đi ra đấy."
Nói xong Nguyên Đông Nam bình tĩnh liếc trộm vết xướt da ở khóe miệng Chiến Vân Không.
Chậc chậc, tình cảm thật mãnh liệt đó, hôn như thế nào mà có thể tàn phá miệng người ta như vậy, trong lòng than thở, không ngờ Noãn Noãn em thật lợi hại, anh hai bội phục.
Con ngươi đen của Chiến Vân Không loe lóe: "Vẫn còn là vị thành niên."
← Ch. 002 | Ch. 004 → |