← Ch.16 | Ch.18 → |
Nặc Nặc bĩu môi, tỏ ra không vui lắm. Lãnh đạo công ty đúng là không có nhân tính. Khó khăn lắm mình mới tạo quan hệ tốt với các chị em tầng ba, bỗng bị điều lên tầng mười bảy, bây giờ mình phí bao nhiêu thời gian và công sức, vất vả lắm mới quen thuộc với trình tự công tác của các sư huynh, thiết lập tình bạn thân ái với nhân viên trong tổ, thì lại bị chuyển đi?
Tiêu Đại boss cái gì cũng tốt, nhưng điểm này là không, quá ngang ngược, quá chủ nghĩa gia trưởng, muốn điều động công tác cũng phải thông báo cho nhân viên trước, bàn bạc với họ, để người ta chuẩn bị tâm lý chứ? Làm thế khác nào xem thường nhân viên?
Nặc Nặc khựng lại một chút, thấy không thể nghĩ xấu ai đó, thế là nghiêm túc nói, "Tiêu tổng, tôi nghĩ cách điều động như thế không khoa học, kịch bản 'Kỳ Lân Sát' do tôi viết, bây giờ đổi người sẽ khiến cả kịch bản thay đổi. Văn phong, cách diễn đạt của tôi và Mạc sư huynh khác hẳn nhau. Cách tốt nhất là vẫn để Mạc sư huynh đề ra ý kiến, chỉ đạo sửa đổi còn tôi chấp bút."
Nghe câu đó, mắt Tiêu Dật tối lại, "Cô nghĩ...?"
Nặc Nặc cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, biết Tiêu Đại boss đã nổi giận, nghiến răng rồi vẫn gật đầu đáp, "Tôi mong Tiêu tổng đồng ý cho tôi nhận hai hạng mục, và làm song song cùng lúc. 'Kỳ Lân Sát là tác phẩm đầu của tôi, tôi không muốn từ bỏ!!!"
Nói xong, Nặc Nặc sợ đến mức nhắm tịt cả mắt. Hậu quả việc chọc giận Đại boss thế nào, cô hoàn toàn không nghĩ nổi. Nhưng cái chờ đợi cô lại là một sự tĩnh lặng như chết.
Nặc Nặc tay túm chặt vạt áo đứng im lặng. Ngoài âm thanh của quạt thông gió của máy điều hòa và hơi thở của Nặc Nặc, không khí yên tĩnh đến mức ngạt thở. Không nghe thấy Tiêu Đại boss nói gì cả, Nặc Nặc thắc mắc, cuối cùng hé nửa mắt, thì thấy ánh mắt sắc nhọn của Tiêu Đại boss bắn tới. Chưa kịp nuốt nước bọt, cô đã nghe Tiêu Dật lạnh lùng hỏi:
"Cái cô không muốn từ bỏ, là Mạc Tử Uyên phải không?"
Nếu bạn bất mãn với một sự sắp xếp nào đó của boss thì sẽ làm sao?
Xông thẳng vào văn phòng anh ta làm ầm lên, hay là dùng biện pháp không phối hợp với đồng nghiệp, phớt lờ mọi nhiệm vụ lãnh đạo đề ra? Còn với Nặc Nặc cách kháng cự là... từ chối lấy cơm và rửa bát. Hôm qua bị Tiêu Đại boss đuổi ra khỏi văn phòng, thỏ trắng rất bất ngờ và hoang mang. Trong cơn tức giận cô đã gửi tin cho em Lâm: "Chân tớ vẫn chưa ổn lắm, sau này không lấy cơm rửa bát cho Tiêu tổng nữa!"
Thái độ cứng rắn của cô mới là lần đầu, vì Nặc Nặc khá rõ tin nhắn này sẽ được copy sang chỗ của Tiêu Đại boss chính xác từng câu từng chữ. Cô đang ức chế và dùng cách kháng cự lặng lẽ này. Trò quái gì thế này! Mình rõ ràng là thành thật, nghiêm túc trò chuyện về việc đổi tổ của Đại boss, kết quả bị người ta công kích hướng khác, bảo mình không nỡ bỏ Mạc sư huynh. Nặc Nặc chưa kịp hiểu ra câu ấy, không phản ứng kịp thì đã bị đuổi ra ngoài.
Nặc Nặc cảm thấy rất phẫn nộ, rất bức xúc.
Lần này em Lâm trả lời rất nhanh, ngay lập tức đã gửi một cái mặt cười toe toét đến, đáp "được". Thấy tin ấy, Nặc Nặc bỗng thấy hơi hối hận, nghĩ mình làm rất giống trẻ con đang hờn dỗi, phản kháng quá yếu ớt, quá tầm thường.
Trước màn hình máy tính, Nặc Nặc đập đầu vào bàn, thầm kêu réo trong bụng: Đại boss rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy a... Vẫn là câu hỏi khiến người ta cực kỳ thắc mắc: Xét mọi biểu hiện của Tiêu Đại boss, hình như, có lẽ, chắc là... anh có ý với mình. >_
Tuy giả thiết ấy cũng khiến cho Nặc Nặc kinh ngạc vui mừng, nhưng mọi hành vi bất thường của Tiêu Dật không thể không khiến cô suy nghĩ lung tung. Mặt khác, Tiểu Tuấn lại nói với cô, Tiêu Dật nhọc công nhọc sức vì cô là muốn diễn kịch cho nữ bác sĩ ấy xem. Nghe tin đó xong, Nặc Nặc đã tâm nguội ý lạnh, nói đúng hơn là thoải mái nhẹ nhõm, tưởng sự việc đã kết thúc, ai ngờ Tiêu Đại boss lại nói ra một câu chua chát như thế. Đứng trong vòng bán kính mười dặm cũng ngửi thấy mùi chua. Nặc Nặc không phải ngốc, khứu giác cũng không vấn đề gì, đương nhiên cũng ngửi ra, nhưng lần này phải dùng lý do gì để giải thích?
Chắc không giống như kiểu tiểu thuyết đam mỹ mà các cô nàng phòng Mỹ thuật thích xem, Tiêu Đại boss thực ra thích Mạc sư huynh, nên không phải anh ghen với Mạc sư huynh, mà là ghen với mình? Điều cô sang tổ khác thực ra là sợ cô lây nhiễm cho Mạc sư huynh?
Nặc Nặc nghĩ được một nửa đã thấy da gà nổi hết lên. Ôi... xem ra cô nên bớt đến tầng ba chơi thôi, các cô nàng phòng Mỹ thuật quá mạnh, mới mấy ngày đã khiến cô nghĩ bậy bạ nhiều quá rồi.
Nặc Nặc thắc mắc thế nào đi nữa thì công việc vẫn phải tiếp tục."Pink Baby" là một tổ sáng chế được thành lập mới gần đây, không được "tao nhã" như tổ Phì Long và Mạc sư huynh. Chú Lý trưởng các tổ hạng mục giới thiệu "Pink Baby" là tổ công tác mới thành lập vì game tình yêu thiếu nữ lần này. Lão đại của tổ là Lan Tuấn Ngạn đã được kéo từ công ty đối thủ về để nuôi dưỡng thành một cao thủ sáng chế. Nặc Nặc theo anh ta nhất định sẽ học được rất nhiều thứ. Hơn nữa, lần này công ty rất xem trọng game mới khai thác này, và sẽ còn tạo ra một series những game tương tự, hy vọng Nặc Nặc sẽ làm thật tốt.
Trước khi mở cuộc họp, Nặc Nặc với biệt danh "chị dâu rửa bát" nổi tiếng khắp nơi, vì vậy đã nhanh chóng hòa hợp với nhân viên tổ hạng mục "Pink Baby", đồng thời có được rất nhiều thông tin về người sáng chế Lan Tuấn Ngạn. Quả nhiên như chú Lý đã nói, Lan Tuấn Ngạn ấy tuổi tác cũng đã lớn. Khi Nặc Nặc vẫn là một cô bé, thì người ta đã bắt đầu sáng chế game rồi.
Tác phẩm đắc ý nhất, sở trường nhất của Lan Tuấn Ngạn chính là game thiếu nữ. Lần này Tiêu Đại boss bỏ ra số tiền lớn để kéo người ta về, chính là muốn kết hợp thủy mặc họa phong của Trung Quốc, tạo nên một game thiếu nữ mang phong cách Trung Quốc thời cổ mới mẻ hơn, đồng thời tạo thêm hệ thống vật cưng và gia viên trong game.
Sau buổi trò chuyện Nặc Nặc bỗng thấy hình như mình đã trách nhầm Tiêu Đại boss. Không chừng anh ấy chẳng có ý gì khác, chỉ đơn thuần xem trọng cô, lại thêm phòng Kế hoạch chỉ mình cô là nữ, nên mới điều cô đến đây, muốn cô học hỏi thêm nhiều thứ.
Nỗi hổ thẹn của Nặc Nặc duy trì được cho đến khi người sáng chế Lan Tuấn Ngạn vào phòng họp, sau đó lập tức hóa thành mây trời bay mất.
Bởi vì... Lan Tuấn Ngạn vừa vào phòng họp, Nặc Nặc đã cấm khẩu. Vị lão đại ấy thật hổ thẹn với tên của anh ta. Gọi là Tuấn Ngạn, một cái tên vô cùng phóng khoáng tự do, rồi được mọi người thổi phồng thành thần thánh, kết quả thì lại là một ông chú đầu hói nhẵn nhụi!
Oh my God!
Sư huynh Triệu Minh ngồi cạnh thấy Nặc Nặc hóa đá thì khẽ nói, "Tiểu Nặc Nặc, quên nói cho em biết, Lan Tuấn Ngạn ấy nổi tiếng là dung tục trong ngành, dung mạo em cũng thấy rồi đấy. Thế nào nhỉ? Trong tổ chỉ mỗi em là nữ, sau này nhớ cẩn thận nhé! Không thể bằng mỹ nhân Mạc sư huynh của em được đâu!"
Nặc Nặc khóc ròng, Tiêu Đại boss cố ý, tuyệt đối là cố ý! Biết rằng trong công việc không để tâm trạng làm ảnh hưởng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy Mạc sư huynh tuy lạnh lùng nhưng rất đẹp trai, tâm trạng làm việc của Nặc Nặc cũng phấn chấn lên rất nhiều. Nhưng... bây giờ...
Cô nhất định là đã đắc tội với Tiêu Dật, nên anh mới đối xử như thế.
Nặc Nặc cắn môi tự an ủi, "Tuy Lan lão đại không được đẹp cho lắm, nhưng cũng không thể dùng từ 'dung tục' để hình dung chứ?"
Triệu Minh sư huynh nghe xong, lắc đầu thở dài, "Tiểu Nặc Nặc, em quên đi, một ông chú quái dị ba mươi sáu tuổi đã hói đầu, không kết hôn, không tìm ra bạn gái, lại thích chơi game thiếu nữ hở hang "Yamete", em còn trông mong anh ta không dung tục ư?"
"..." Nặc Nặc cắn lưỡi không nói tiếng nào. Giờ đây, cô mới thật sự muốn hét "Yamete" thật rồi.
Vì bị các sư huynh đệ dọa dẫm và lừa phỉnh, Nặc Nặc luôn tránh ông chú quái dị hói đầu như tránh bệnh dịch. Ngoài yêu cầu công việc, cô tuyệt đối không đến văn phòng nhỏ của tổ "Pink Baby", càng kiên quyết từ chối lời mời chuyển vào văn phòng đó để tiện việc bàn bạc trò chuyện của ông chú đó.
Phì Long và mọi người đều trêu đùa Nặc Nặc không nỡ rời xa Tử Uyên mỹ nhân. Nặc Nặc chỉ xem như gió thổi bên tai, vào tai trái ra tai phải. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần ngồi trong đại sảnh, không ngồi chung một văn phòng với ông chú quái dị là an toàn lắm rồi. Hơn nữa mỗi lần Nặc Nặc đi tìm ông chú để bàn bạc kịch bản, trong văn phòng nhỏ vẫn còn rất nhiều đồng nghiệp, dần dần Nặc Nặc cũng dần buông lỏng sự cảnh giác.
Bỏ qua những thứ đồ chơi bằng thủ công với số lượng khủng khiếp và những tấm áp phích các cô thiếu nữ Sakura Magic không nói, thì thực ra tổng thể... vẫn là một ông chú khá bình thường. Về mảng tình tiết, Nặc Nặc căn cứ vào yêu cầu của ông chú và viết cũng khá suôn sẻ. Đúng lúc cô đã ngỡ mọi thứ đâu vào đó, ông chú cũng không kinh khủng như các sư huynh nói, thì bản tính dung tục của ông chú quái dị đã bộc phát.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy, Nặc Nặc đang đến tầng ba tìm các cô nàng trong phòng Mỹ thuật chơi, thì Thẩm Hiểu Tập kéo cô lại than vãn, "Nặc Nặc, hu hu, tầng mười bảy của các cậu có ông chú quái dị nào thế hả? Sao tớ lại xui xẻo thế chứ! Tớ phụ trách vẽ thiết kế nhân vật trong hạng mục của chú ấy."
Nặc Nặc vừa nghe đến ông chú quái dị thì tim đập thình thịch đến nhói đau, "Sao thế?"
Nặc Nặc vừa nghe đến ông chú quái dị thì tim đập thình thịch đến nhói đau, "Sao thế?"
Hiểu Tập nước mắt đầm đìa, "Yêu cầu gì mà quần áo của mỗi em gái đều ít đi một tí, màu sắc rực rỡ một tí, đường cong thân thể phải gợi cảm hơn tí, khỉ thật! Vòng vo tam quốc chẳng qua là muốn tớ thiết kế trang phục hở hang chứ gì? Ông ta còn bảo tớ vẽ váy sắp dài đến đầu gối rồi, bây giờ các bà các cô ngoài đường cũng chả ai mặc thế."
"Tớ thật sự bó tay rồi, công ty chúng ta từ khi nào lại dựa vào mấy yếu tố sexy đó để tiến công vào thị trường chứ? Vậy còn vẽ làm gì? Thà cứ cho trần truồng luôn cho xong!"
Một cô nàng nghe Hiểu Tập nói xong cũng nước mắt lưng tròng, chồm đến gật đầu, "Tớ phụ trách cảnh chiến đấu của game, chú ấy cũng chê cảnh chiến đấu không đủ nổi bật, bảo tốt nhất là là phải có kiểu chức năng giơ chân lên đá, ưỡn ngực lên đỡ, váy bay bay kiểu như thế... tớ..."
Hai cô gái tìm thấy người đồng bệnh kể một thôi một hồi mới phát hiện ra Nặc Nặc chỉ im thin thít. Họ ngẩng lên thấy Nặc Nặc đang dựa vào tường thảm não. Hồi lâu sau, Nặc Nặc mới mở miệng, "Các cậu có là gì đâu? Ông chú bây giờ bảo tớ phải đổi tình tiết, thêm cảnh thân mật của nam nữ chính."
Một câu thôi, mọi người đều choáng váng ngã lăn.
Hai cô nàng phòng Mỹ thuật nhìn nhau, rồi vỗ vỗ vai Nặc Nặc, tỏ ý đồng cảm sâu sắc, "Cái ông chú ấy, quả nhiên là quá dung tục..."
Thẩm Hiểu Tập nói, "Nặc Nặc, là một biên kịch, cậu cũng có thể kiên quyết giữ nguyên tắc của mình mà!"
Nghe câu đó, mặt Nặc Nặc càng sa sầm hơn.
Sao lại không kiên quyết? Cô đã dựa vào lý để quyết định, không hề dao động mà giữ nguyên tắc của mình. Nặc Nặc khi ấy đã nói một cách thông minh, "Tiêu tổng điều tôi đến, thực ra là coi trọng thân phận phụ nữ của tôi, game thiếu nữ này vốn nhắm vào các game thủ nữ, tôi nghĩ rằng nếu có quá nhiều yếu tố sexy và những lời lẽ không hay ho thì sẽ khiến game thủ phản cảm."
Nặc Nặc nói xong, ông chú quái dị nở nụ cười gian tà, "Phản cảm? Game thủ nữ? Ai bảo với cô game này nhắm vào game thủ nữ? Cô là phụ nữ thì có thích những trò yêu đương trong game không? Nói cho cô biết, người chơi game này đại đa số vẫn là game thủ nam! Những yếu tố đó là những thứ họ thích."
"..."
Nặc Nặc điên cuồng ing~, đầu dựa vào bàn giả chết.
Thẩm Hiểu Tập sờ sờ đầu Nặc Nặc, nghẹn ngào, "Nếu không được thì cậu cứ viết đi."
Nặc Nặc thở dốc, rốt cuộc vẫn không nôn ra được. Cái thế giới này, quả nhiên bị thứ "Yamete" làm cho dung tục mất rồi.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |