Hàn phong chết bầm dám cướp nụ hôn đầu của tôi
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sáng hôm sau, đầu óc rối mù tôi thức giấc trong cơn buồn ngù. Loạng choạng bước xuống giường, tôi trượt chân ngã phịch xuống sàn.
- Ui da, cái mông tôi. Vừa nói, tôi vừa xoa xoa cái mông đang đau ê ẩm, nhăn nhó than khổ.
- Không biết bây giờ phải đối mặt với Hàn Phong làm sao nữa, thôi kệ cứ lơ đi là cách tốt nhất. Oái 7h rồi sao!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi rủa xả cái tên đáng ghét nào đó. Và sau đó là hét lên đến bung nhà bung cửa khi đồng hồ điểm đúng 7h, tôi chạy đến trường với vận tốc cực đỉnh làm mọi người nhìn tôi với ánh mắt thật đáng nể. Sáng nào cũng vậy, mọi người sẽ nhìn thấy một con bé mặc đồng phục học sinh chạy bán sống bán chết trên đường Hà Nội. Nhưng bây giờ đây không phải là điều để quan tâm, hiện giờ cứ đến được trường mà không bị trễ là điều mà tôi mong muốn.
Phẹc. Ôi cái tiếng đáng ghét này.
- Má ơi cái con chim chết tiệc- Chỉ hướng có con chim trắng xinh xinh bay qua, tôi tức tối hét lên. Cái con chim quái quỷ mày sao lại chọn đúng tao thế hả????
Đứng giữa đường hét lên như một con ngộ, tôi điên tiết hơn khi đương sự tỏ ra vẻ vô tội đã bay đi mất để lại mình tôi với cái đầu móc lai màu trăng trắng Đã trễ rồi lại gặp phải cái cảnh này thì tôi đúng là xui tận mạng.
Chạy vội về nhà để tẩy trần rồi ba chân bốn cẳng chạy vội đến trường trong lòng thầm mong ba cô sim la chưa đến trường để thoát nạn nhưng số trời đúng là không như mình ước mong...
- Nhi, đến trễ à? Em đã nhiều lần đến trể, em có muốn tôi không cho em thi không hả?
- Xin lỗi cô em gội đầu ạ!
- Hay nhỉ đã đi học trễ rồi mà còn gội đầu nữa mau mau xuống bàn cho tôi.
Tôi chán nản nói;
- Vâng.
Tiết đầu hôm nay là tiết Anh của bà sim la, cũng may mắn là tôi học khá tốt môn này và đam mê nữa. Song, có yêu thích đến đâu đi chăng nữa tôi cũng cảm thấy rât buồn ngủ và kết quả là nằm ườn ra bàn ngủ lúc nào không hay.
- Uyển Nhi, đã đi trể còn ngủ nữa à?- Bà sim la hét to lên làm tôi giật cả mình và thế là té ghế, cả lớp được xem hài miễn phí cười rầm rộ làm tôi xấu hổ chết đi được. Tôi đứng dậy, nói:
- Dạ cô kêu em!
- Cô hay ha, ngủ trong lớp tôi ha, ra ngoài chịu phạt ha!
Cả lớp lại được dịp cười rầm rộ lên và kẻ bất đắc dĩ được xem là diễn viên hài thì tiêu nghiểu mà ra ngoài chịu phạt. Không biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì nữa, lúc đầu thì trượt chân, lúc sau là vinh hạnh được móc lai không tốn tiền thế là trể học; kế tiếp là té ghế và bị phạt. Trời ơi! Sao số tôi khổ thế hả trời.
Tùng... tùng... tùng. Tiếng trống vang lên không ngớt kết thúc 1 buổi học kinh khủng. Tôi đang than trời than đất tự trách cho số phận hẩm hiu của mình thì nghe 1 giọng nói vang lên:
- Tại sao con buồn?
Ngước nhìn lên, tôi thấy Gia Khang đang quơ quơ cái cây phất trần làm tôi không nhịn được mà cười to, diễn cùng cậu ta:
- Con bị cô giáo phạt
- Thế à? Hừm, thôi con đừng buồn nữa ta đi đây!!!
Nói rồi, cậu ta xách ba lô lên và đi. Ơ! Cái quái gì thế tự nhiên bỏ tôi ở đây. Thế là tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu ta miệng không ngừng hô to:
- Gia Khang đợi tôi!
Đuổi theo ngan bằng với cậu ta tôi nói:
- Ông chở tôi đến bệnh viên thăm mẹ nha!
- Ừm!-- Gia Khang sớm đã biết được tình trạng của mẹ tôi rồi nên cậu ta chở tôi thẳng đến bệnh viện đa khoa Hà Nội.
Cạch. Tôi và Gia Khang mở cửa bước vào, trên tay cậu ta cầm một đóa hoa ly trắng muốt, cắm vào chiếc bình hoa cạnh bàn. Mẹ vẫn vậy, khuôm mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, trên tay được gắn nhiều sợi dây nhựa màu trắng đục (p/s: mình biết không nhìu về cái này thông cảm ạ! ^^!) Xót quá, tôi bước đến gần, lồng bàn tay của mình vào bàn tay gầy guộc của mẹ.
Tôi ngước nhìn mẹ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Mẹ mau tỉnh dậy đi mẹ, con nhớ mẹ quá con nhớ những món ăn ngon mẹ làm, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ những giọt nước mắt, những nỗi vất vả khổ cực của mẹ, nhớ luôn những lời mẹ mắng con. Bố đã bỏ con đi rồi, con chỉ còn có mẹ thôi mẹ đừng bỏ con đi được không mẹ, con thương mẹ lắm!
Ngước mắt lên trời để kìm hãm những giọt nước mắt nhưng tôi không sao kìm được. Nước mắt như dòng thủy triều dâng cao rồi được giải thoát sau cái chớp mi của tôi. Mọi thứ như nhòe đi trước mắt, tôi cố phát ra âm thanh, cố nói tiếp nhưng tiếng nấc đứt quãng đã nuốt tan từng câu, từng chữ của tôi.
Người ngoài nhìn vào chắc rằng ai cũng nghĩ tôi là người chẳng biết âu lo, lại có chút gì đó lành lạnh, nhưng khi tiếp xúc nhiều thì tôi là người chỉ biết vui vẻ cười tươi, chỉ có ở bên Gia Khang tôi mới thể hiện được hết mọi cảm xúc, cậu ấy là người hiểu tôi nhất, dù chỉ chơi thân gần một năm thôi!
Tiến đến, Gia Khang ôm tôi vào lòng sưởi ấm trái tim đang từ từ đông lại. Tựa vào người Gia Khang, tôi khóc nức nở, vòng tay Gia Khang ôm tôi ngay càng chặt.
Tôi đâu hay biết rằng có tiếng mở cửa nho nhỏ trong phòng; Hàn Phong định bước đến nhưng sau lùi lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Theo như những người đàn ông khác thì hắn ta phải ghen tức xông vào mà túm lấy tên kia đánh cho một trận thừa sống thiếu chết nhưng không, hắn chỉ nhếch môi rồi xoay người bước đi vì việc làm đó vốn không phải là tính cách của hắn.
Khóc xong, tâm trạng tôi cũng bớt buồn hẳn lên. Vội vàng bỏ Gia Khang ra, mặt tôi ửng đỏ lên vì ngượng.
- Bạn bè có cái áo mà cũng thế sao?
-Hừm. Gia Khang nhìn tôi bằng khuôn mặt hình sự làm tôi chỉ biết mỉm cười.
*****
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Phong gọi cho Vũ đến đón hắn ta, chưa đầy 5" thì anh ta đã có mặt ở đấy.
- Đến bar black& white - Hắn ta ngã ra thành ghế, đôi mắt nhắm hờ.
Nhận được lệnh, Vũ lái xe thẳng đến đấy. Thấy Hàn Phong bước vào, người đàn ông trung niên lịch sự chạy ra đón, làm động tác mời nói với hắn ta:
- Anh Phong, lâu quá rồi không thấy anh tới.
Hôm qua tôi mới tới đó thôi lâu gì chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng hắn ta cũng chẳng nói làm gì. Chọn 1 góc bàn quen thuộc, Hàn Phong ngồi xuống tựa ông hoàng ung dung hút thuốc và không quên gọi 1 chai rượu nhấm nháp. Hắn phẩy tay gọi Vũ ngồi xuống, thong thả nhả ra làn khói xám hắn hỏi:
- Dạo này có gì quan trọng không?
- Có. Ông Dương hay làm khó dễ cho bên ta, hàng mà bên ta cần đưa sang cho đối tác bị ông ta làm khó dễ nhiều lần - đây là vấn đề quan trọng nhất hiện nay.
Nhìn sang bên Hàn Phong, anh ta khó đoán được nét mặt hiện giờ của hắn. Khói cứ bay lên không ngớt bao phủ cả đôi mày từ từ nhíu lại, hắn ta vẫn bình thản:
- Chuyện đó thì có gì là khó. Cậu kêu thêm vài người cảnh cáo ông ta còn nếu cứ không khuất phục thì giết luôn đi. Tôi không thích có kẻ làm vướng bận con đường mà tôi đi, cậu hiểu chưa?
- Vâng, tôi hiểu.
Nói rồi anh ta lập tức đi ngay không chờ Hàn Phong phải nói thêm gì nữa. Theo Hàn Phong bao lâu nay, Vũ thừa biết tính cách của Hàn Phong đã nói 1 là 1, 2 là 2 không nói nhiều. Ông Dương cũng đâu phải hạng tầm thường, công ty của ông ta có tầm cỡ Châu Á. Ngoài mặt thì làm ăn chân chính nhưng thực sự là rửa tiền cho mafia. Công ty Hàn Gia cũng nhiều lần gặp trở ngại do ông ta gây ra nên cũng không nên coi thường nhưng không lần nào ông ta thành công mà hạ được Hàn Phong.
1 chai, 2 chai rồi 3 chai... Hắn ta uống liên tục không ngừng. Dựa người vào sofa, hắn ta liêm diêm đôi mắt. Tôi nào biết ngay chính bây giờ kè máu lạnh như Hàn Phong lại bỗng chốc nghĩ về tôi cơ chứ, nhớ lại từng khoảnh khắc của lần đầu gặp gỡ. Cô gái có lúc íu ớt, có lúc lại mạnh mẽ. Lúc đầu hắn ta nghĩ cô tinh tính cổ quái, khó hiểu; mới lúc nãy sợ sệt là thế mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô lại dám nói hắn là tên đại ma đầu mà không hề nao núng. Hắn không đáng sợ như những tên kia sao? Có lẽ hắn không muốn làm cô sợ.
Hôm nay, cô gái đó lại khóc trên vai một người con trai khác. Cô muốn ôm ai cũng được nhưng phải coi thận phận của cô là gì chứ. Cô là bạn gái hắn mà lại cùng người khác thân thiết đến thế sao? thật không chấp nhận được.
Choang. Ly rượu trên tay hắn vỡ toang. Máu không ngừng chảy xuống, nhỏ từng giọt đỏ tươi thấm đẫm lòng bàn tay hắn nhiễu xuống cả 1 khoảng trên sàn. Nhưng nhiêu đó có là gì đối với hắn chứ, trên người hắn sớm đã nhuốm đầy máu tanh; với vẻ mặt không đổi, hắn vơ lấy cái áo khoác rồi đến thẳng nhà Uyển Nhi. Cái nhếch môi luôn thường trực trên khuôn mặt lạnh như băng: Uyển Nhi dù chỉ trên danh nghĩa nhưng em phải thuộc về tôi
Tôi đi từng bước nặng trĩu về nhà, con đường Hà Nội tối đã thưa bớt dần. Sao hôm nay nhiều sao quá, thật đẹp! Bầu trời như vận trên mình bộ áo đen tuyền tối thăm thẳm nhưng nhờ những ngôi sao xinh xắn kia, sự phối hợp tuyệt vời thành 1 chiếc áo lộng lẫy. Đi thêm vài bước thì đến nhà rồi!
Nhưng tôi chưa kịp vào thì có 1 sức mạnh kéo tôi lại, ôm vào lòng. Vòm ngực rộng ấm áp, hơi thở nam tính phả vào sau gáy tôi lành lạnh. Không tự chủ được tôi vương hai tay ra choàng qua tấm lưng vững chắc ấy, an tâm mà tựa vào.
- Uyển Nhi, Uyển Nhi - Có tiếng nói khe khẽ vang lên.
Tiếng nói này, mùi hương này sao quen thuộc thế nhỉ? Nhưng ngàn vạn lần đừng là hắn nha. Một lúc sau, người đó buông tôi ra.
- Sao lại là anh?- Tôi ngỡ ngàng trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Phong như sinh vật lạ.
Hàn Phong chỉ nhếch khóe môi, ý cười lộ ra hỏi:
- Sao lại không phải là tôi?
- Tất cả mọi người đều có thể hôn tôi nhưng ngoại trừ anh ra.
- Vậy lúc trước tôi không cần cứu cô để bọn lưu manh đó ôm cô giúp thực hiện được một phần nguyện vọng.
- Tôi... Tôi. Có anh bị điên, biến thái thì có. Tôi không muốn đâu với lại kẻ ngang ngược như anh sao lại ôm tôi giữa đường thế hả?
- Cô cũng biết tôi là kẻ ngang ngược nên chính vì điều đó tôi thích làm gì thì làm tôi thích ôm cô ngoài đường như thế này thì sao chứ? Ai dám ngăn cản tôi?
- Anh... Anh... Tôi cãi không lại anh hứ
Vừa định quay người bỏ đi thì hắn lại kéo tay tôi, nắm chặt lại. Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt gian xảo:
- Cô đã nói tôi ngang ngược thì bây giờ để tôi cho cô xem.
Nói rồi, hắn đúng là ngang ngược mà kéo tay tôi nói là muốn đi dạo nhưng có cần phải vậy không kiểu đi dạo này thật không bình thường:
- Này đi dạo có cần phải ôm tôi thế này không hả?
- Tôi thích, cô quản được à?
- Bỏ ra coi, khó chịu quá!
- Im lặng! Cô mà nói nữa tôi bịt miệng cô bây giờ
- Này tôi nói này nè nè, Hàn Phong chết bầm, Hàn Phong xấu xí.
Nói rồi tôi toang chạy nhưng quên mất rằng tay tôi đang nằm trong tay hắn mà thế là dễ dàng kéo tôi lại bịt lấy miệng tôi. Nếu dùng bằng tay thì đỡ cho tôi quá nhưng hắn lại lấy môi hắn mà trừng phạt tôi. Tôi trợn to mắt nhìn hắn, còn hắn thì ung dung mà khép mi lại. Cái tên này, dám hôn tôi giữa đường thế này cơ chứ biết bao người đi qua, cho dù là tối đi chăng nữa thì cũng có vài người thấy. Như lúc nãy, 1 cặp tình nhân đi qua, cô gái chỉ về hướng tôi rồi nói:
- Nồng nhiệt quá à!
-Thế anh cũng làm với em ha? - Chàng trai mỉm cười
Cô gái xấu hổ đánh yêu chàng trai rồi cùng nhau bỏ đi. Tôi cố đẩy hắn ra nhưng không thể, một lát sau cuối cùng tôi không chịu nổi nữa thì hắn mới buông tha cho tôi.
- Hàn Phong, anh bị điên à? Dám cướp nụ hôn đầu của tôi huhu, tôi bắt đền anh đấy!!!- Tôi mè nheo với hắn
Thoáng ý cưới hắn ta nói:
- Vậy cô cũng hôn tôi đi thế là huề.
Tôi đẩy hắn ra rồi đánh vào người hắn không ngừng, Hàn Phong đỡ lấy tay tôi nắm chặt lại. Tôi nhìn xuống, máu là máu đang chảy dọc theo cánh tay tôi:
- Hàn Phong sao tay anh lại chảy nhiều máu thế? Về nha tôi, tôi băng bó lại giúp anh.
Hàn Phong khẽ cười:
- Được
***********
-Này! Anh không đau à? - Tôi lấy bông băng lau xung quanh vết máu. Gắp đi một vài miếng thủy tinh, tôi lấy thêm một ít bông băng cho vào thuốc khữ trùng lau miệng vết thương.
Khuôn mặt không đổi, hắn hờ hửng đáp:
- Không
-Đau thế cơ mà. Tôi quên mất anh là boss mà, vết thương này có đáng là bao đúng là tên ương ngạnh hứ!
Đôi mày kiếm khẽ chau lại, hắn ta nói;
- Lúc nãy cô chưa sợ à? Bây giờ tôi cho cô thấy bản tính ương ngạnh của tôi
Chưa kịp trả lời thì hắn ta đã thể hiện cái bản tính trời sinh ấy nhưng tồi tệ hơn là ngay trên người tôi. Hắn dùng đôi môi ngang nghạnh đó áp đảo đôi môi anh đào của tôi. Tôi chỉ biết cắn chặt răng lại.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau có một cái gì đó trong tim tôi đã đỗ vỡ. Làn môi của hắn không ngừng giày vò đôi môi nhỏ của tôi.
- Đau quá, thật đau đớn.
Khi tôi kêu lên thì mới ý thức việc mình vừa làm là sai, sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Hàn Phong đưa chiếc lưỡi ấm áp không ngừng hoành hành, ngang ngược như cái bản tính của chính hắn trong khoang miệng tôi. Cảm giác như có luồn điện chạy qua người, tôi khó thở quá, khó chịu quá nếu mà hắn không ôm tôi kịp thời thì có lẽ tôi đã không cách nào đứng vững nữa.
Tôi tham lam hít lấy hít đễ bầu không khí ấy như sợ chúng sẽ biến mất, không ngừng ho sặc sụa tôi nói:
- Anh thật bá đạo đã hôn tôi một lần rồi bây giờ lại hôn tôi nữa sao cái tên đáng ghét. Khụ... Khụ... Anh là kẻ tôi, Hàn Phong chết bầm, dám cướp đi nụ hôn đầu và nụ hôn thứ hai của tôi, kẻ xấu
Tôi chửi thế mà hắn ta chỉ nhếch môi, dửng dưng nói:
- Qúa khen. Cô mau tập hôn đi kỹ thuật kém quá!
- Cái tên này, tôi đã hôn ai đâu mà có kỹ thuật điêu luyện như kẻ trăng hoa như anh hả?- Đúng là tên đáng ghét, hắn ta hôn tôi mà còn dám chê kỹ thuật của tôi nữa cơ chứ
- Vậy được tôi sẽ từ từ dạy cô.
Cái tên này, còn muốn dạy tôi hừm muốn dạy sao, tôi sẽ cho anh một bài học:
-Được thôi
Hàn Phong có đôi chút khó hiểu không biết cái con nha đầu này còn có chiêu quái gỡ nào nữa đây, lây lại vẻ thường ngày, hắn ta nói:
- Đó là do cô nói đấy tôi sẽ từ từ mà dạy bảo cô.
- OK
- Thôi cô ngủ đi, tôi về đây.
Nói rồi, hắn ta nhanh chóng ra về. Tôi mỉm cười với suy nghĩ đang hiện ra Hàn Phong, tôi sẽ đấu cùng anh. Anh muốn dạy, tôi sẽ cho anh biết. Đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, tôi mỉm cười thỏa mãn với ý định sẽ dạy bảo Hàn Phong.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |