Bỏ trốn
← Ch.41 | Ch.43 → |
- Cô ấy sao rồi? - Người đàn ông cao lớn cất tiếng hỏi, giọng nói lạnh lùng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch khiến người đối diện cảm thấy rét run.
- Thưa ngài cô chủ không sao cả chỉ là vừa mới ngủ. - Người vệ sĩ nói.
- Được rồi canh cho cẩn thận cô ấy mà bỏ trốn thì hiểu rồi chứ? - Hàn Phong nhướng mày, ánh mắt thăng trầm nhìn thẳng vào người vệ sĩ khiến anh ta càng lạnh hơn trong cái mùa đông này.
Hàn Phong nói rồi mở cửa bước vào. Trước mặt hắn đều là một màu đen mù mịt, cảm giác hôi hám xộc lên mũi khiến hắn khẽ nhíu mày. Hai tay khoanh trước ngực thong thả bước đến cạnh chiếc giường nhỏ, hắn ngồi xuống chiếc ghế được đặt bên cạnh nhẹ nhàng nhìn cô gái nhỏ đang say giấc.
Ánh trăng sáng dìu dịu soi vào cơ thể bé nhỏ của cô phát ra thứ ánh sáng bàng bạc. Ở đây rất tối, tối đến mức xung quanh không nhìn thấy được gì, chỉ ở chiếc giường này mới thấy được ánh sáng do ánh trăng hắt lên khung cửa sổ, chiếc giường nổi bật trong một màn đêm tối thăm thẳm. Hàn Phong nhìn cô đang cuộn tròn hai tay ôm lấy thân mình ngay cả chăn bông cũng không có mà trong lòng dâng lên một cảm giác lạ thường.
Sáng sớm ngày mai hắn phải đi công tác rồi có lẽ vài ngày tới không thể ở cạnh cô điều này khiến hắn không được vui, ngồi nhìn một lúc hắn mới đứng dậy đi ra ngoài, không mang cho cô thêm một tấm chăn vì hắn biết cô rất cứng đầu cho dù hắn có mang tới cô cũng sẽ vứt đi hoặc là không sử dụng, nếu đã là như thế thì còn mang đến để làm gì cứ cho cô chịu khổ vài ngày nhất định sẽ xin hắn tha thứ.
___________________________________________________________________
Ánh nắng ban mai len qua khe cửa sổ đi chầm chậm đến xoa nhẹ lên đôi má đỏ hồng của tôi, từng ánh nắng len lỏi vào mắt đánh thức tôi dậy chuẩn bị cho một ngày mới, không biết ngày hôm nay tôi sẽ chịu những gì nữa đây.
Tôi dụi đôi mắt, gương mặt đỏ lên như người bị bệnh, trán cũng nóng hơn bình thường, có lẽ một đêm mùa đông lạnh giá đã khiến cho tôi bị cảm lạnh. Tôi không quan tâm ngồi bên khung cửa sỗ mục nát nhìn ra ngoài khu vườn. Bây giờ nếu có gì không vui tôi chỉ biết ngồi nhìn cảnh vật qua khung cửa số, đó cũng là một thói quen mà tôi không biết đã hình thành từ lúc nào.
- Dậy rồi sao? - Vũ đi đến cạnh tôi mỉm cười nói.
- Anh đến lúc nào vậy? - Tôi nghe có tiếng nói thì xoay người lại gượng cười nhìn anh ta. Vũ rất có khí khái của một người trưởng thành, rất nghiêm túc và đôi khi lạnh lùng rất giống với tính cách của Hàn Phong. Anh thường mặc âu phục và hầu như lúc nào cũng vậy tôi chỉ thấy anh ta mặc âu phục không thay đổi phog cách này nhưng tôi cảm thấy rất thích thú. Nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề tôi thấy rõ sự chính chắn và thể hiện nét sang trọng.
- Vừa đến thôi. - Vũ nói.
- Sao tôi không biết nhỉ? - Tôi nhìn anh ta cười cười.
- Cô đang làm gì vậy?
- À không. Tôi chỉ ngắm khu vườn thôi. - Tôi chỉ tay ra khung cửa sổ mỉm cười dịu dàng, hai mắt nheo lại.
- Vậy sao, có gì vui không? - Vũ nhìn theo hướng tôi chỉ rồi đi đế ngồi cạnh tôi.
- Có, anh nhìn xem khu vườn này vào đông thật sự rất đẹp.
- Phải. - Vũ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết gật nhẹ đầu.
- Nó giống tâm trạng của tôi bây giờ. Anh thấy không nó đang chìm trong hơi sương và tâm trạng tôi cũng như thế, có một luồng sương mờ vậy quanh. Nhưng anh có biết nó khác biệt ở điểm nào không? - Tôi nhìn ra khu vườn, ánh mắt xa xăm rồi ngước mắt lên nhìn Vũ, đôi mặt đen mờ mịt nhìn vào đôi mắt cương nghị của anh khiến Vũ trở nên đau lòng.
- Không.
Tôi sớm đã biết câu trả lời của Vũ chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi. Tôi cười buồn cất giọng nhỏ nhẹ như là đang than thở với chính mình.
- Khu vườn sau khi được sương bao phủ thì có thể khiến khu vườn chìm vào yên tĩnh, mờ mịt lẫn hư hư ảo ảo che đi sự nổi bật thường ngày của nỏ còn tôi... nỗi đau trong lòng tôi cho dù có che đi bao nhiêu thì trước sau vẫn là như vậy vẫn hiện rõ mồn một lên trong suy nghĩ của tôi.
- Cô đừng suy nghĩ bi quan như thế.
Vũ nhìn cô gái bé nhỏ đang gồng mình chịu những vết thương trong lòng thì phiếm đau. Nụ cười hồn nhiên đau mất rồi để giở đây chỉ còn lại sự gượng cười trên đôi môi. Cô không có lỗi, chỉ là cô đã yêu Hàn Phong quá nhiều. Giờ phút này anh đột nhiên không biết nên nói thể nào ngoài lời nói ấy, anh cảm thấy mình thật dư thừa cho dù có muốn như thế nào cũng không thể để cô có được hạnh phúc.
- Không phải đâu, là không ai quan tâm tôi, không ai chăm sóc tôi, không ai yêu thương tôi. Tôi chỉ có một mình, chỉ có một mình.
Tôi đột nhiên bật khóc nức nỡ, khi nhìn thấy sự thông cảm và an ủi của Vũ thì cô như nhận được tình thương của một người anh trai, một người thân trong gia đình khiến nước mắt bỗng dưng rơi ra, không biết làm cách nào để dừng lại.
Vũ nhìn người mà anh yêu thương đang đau khổ rơi từng giọt lệ thì không biết phải làm cách nào mà ôm chặt cô vào lòng. Khi chạm vào cô anh có cảm tưởng như mình là một người rất to lớn đối với cô, anh thấy cô thật sự rất nhỏ bé. Cô gái còn non nớt như vậy đã phải chiu nhiều vết thương lòng thật khiến anh cảm thấy không công bằng đối với cô bỗng dưng thốt ra lời nói.
- Yên tâm, đừng khóc tôi sẽ yêu thương cô mà.
Lời mà Vũ thốt ra không những khiến cô im bặt mà chính anh cũng như chết đứng. Anh vội vàng sữa lại.
- Ý của tôi là sẽ thương yêu cô như thương yêu một đứa em gái của mình.
- Cảm ơn anh. - Tôi mỉm cười, trong long rúc cục cũng ấm hơn. Sao đầu tôi lại đau như thế này? Trước mắt tôi bỗng nhòe đi, ngay cả Vũ mà tôi cũng không thể thấy rõ, từ từ mà bất tỉnh.
- Uyển Nhi, Uyển Nhi.
___________________________________________________________________
Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu, đầu của tôi...
Tôi ôm chặt cái đầu đau nhức, đôi mắt mệt mỏi không muốn mở lên nhưng cố căng ra để nhìn rõ mọi thứ. Cái bàn này, cái giường này ngay cả chiếc tủ này sao lại quen đến như thế?
- Đây.. đây chẳng phải là phòng của tôi sao?
- Phải đây là phòng của em. - Hàn Phong nhếch môi lạnh lùng nói.
- Chẳng phải anh đã chuyển cho tôi xuống cái nhà kho kia sao? Sao... sao bây giờ tôi lại ở nơi đây? - Tôi nhìn Hàn Phong nửa tin nửa ngờ.
Hàn Phong nhún vai thản nhiên nói:
- Sao em lại bệnh?
- Tôi không biết.
Hàn Phong hừ lạnh, đi đến chỗ của tôi rồi ngồi xuống.
- Còn không phải là bị cảm hay sao, lạnh thì phải bảo họ lấy chăn cho em đắp chứ.
Tôi nhìn Hàn Phong, thì thầm nói cho chỉ một mình tôi nghe.
- Tôi không muốn cầu xin anh.
- Em cũng cứng đầu nhỉ. Chịu lạnh cả một đêm
- Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi?
- Không có gì, nghe Vũ nói em bị ốm nân tôi mới đến. - Hàn Phong nhúng chiếc khăn vào chậu nước nóng vắt cho khô rồi xếp lại thành hình chữ nhật đặt lên trên trán tôi.
- Anh cũng rảnh quá nhỉ, không có việc gì làm hay sao? - Tuy tôi không muốn nhìn thấy hắn nhưng... khi gặp rồi thì cảm thấy có chút ấm áp.
- Lát nữa tôi sẽ đi. Em ăn cháo, uống hết li sữa này rồi mau ngủ đi. - Hàn Phong đưa một khay thức ăn đến cạnh tôi, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng gương mặt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
- Tôi không muốn ăn. Tôi rất mệt anh ra ngoài đi. - Tôi xoay lưng lại với hắn, kéo chăn trên mình.
Hàn Phong không nói gì chỉ xoay người tôi lại, gương mặt của hắn đối diện với tôi nhặt lại chiếc khăn đặt yên vị trên trán nhếch môi.
- Tôi chỉ là không muốn đồ chơi của mình bị bệnh, nếu mà bệnh thì sẽ không hành hạ được.
- Tôi là con người, không phải đồ chơi của anh biến đi. Biến cho khuất mắt tôi. - Tôi tức giận hét toáng lên, ánh mắt long lên sòng sọc chỉ tay về hướng cửa.
Hàn Phong xoay người thong thả bước đi.
Không thể được, tôi phải mau rời khỏi đây. nghĩ là làm tôi mở cửa chính thám tính tình hình nhưng có rất nhiều người canh gác không thể được. Lại đi xung quanh xem xét có thể trốn được theo cách nào... Đi qua đi lại cũng không được gì tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế.
À. phải rồi ban công, là ban công.
Tôi nhang chóng ra ngoài xem thử.
Không có vệ sĩ. Rất tốt có thể trốn được rồi. Tôi nhanh chân chạy vào trong tủ. Ở đó tôi có cất một sợi dây thừng, thật may mắn là có thể sử dụng vào lúc này.
Tôi cột dây thật chắc chắn vào thành ban công từ tốn mà trèo xuống, ban công tầng hai cũng không phải là cao lắm nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Bịch. Xong rồi, cuối cùng củng thoát được rồi. Tạm biệt anh Hàn Phong sau này đường ai nấy đi, không ai nợ ai vĩnh biệt.
← Ch. 41 | Ch. 43 → |