Lần đầu vào ngành giải trí
← Ch.12 | Ch.14 → |
*Có lúc thật gần.
*Có lúc lại thật xa.
*Có lúc quan tâm.
*Có lúc lại như không quen biết.
*Có lúc như tình yêu.
*Có lúc lại nhạt hơn cả người thường.
Giật mình.... mình là gì của nhau???
................ . ***************................... .
-Oa, đã khát quá. - tôi mỉm cười sung sướng.
Bịch. tôi đụng vào một bức tường bằng thịt đau điếng người rồi ngã lắn xuống đất.
- Ui da, ai vậy? - tôi xoa xoa cái mông đau ê ẩm hỏi.
Hắn ta quay lại nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi thì ra là Hàn Phong. Thật là không biết xin lỗi gì cả, hừ. Nếu như bình thường hắn đã nhanh chóng đỡ tôi lên còn lần này hắn quay đi như tôi chưa từng tồn tại, , sao tôi lại lạ thế này, đau quá nơi đây của tôi sao lại đau một cách khó hiểu như thế chứ, tim tôi. Tôi gượng cười tự mình đứng dậy chẳng qua là chỉ ngã một chút thôi, nhiêu đó có là gì.. phải hắn nên quay đi quay đi lạnh lùng thế đấy hắn thật sự đã không quan tâm tôi nữa rồi. Tôi cũng lạ thật đáng lẽ phải vui nhưng lại buồn, có lẽ tôi bị điên....
.......... . *****........................
-Gia Khang ơi, tôi được mời làm diễn viên đó, thấy tôi giỏi không? - Tôi mỉm cười nghênh mặt đắc ý.
- Cái gì? Bà mà cũng bày đặt làm diễn viên à, thấy gớm! - Gia Khang cười ha hả trêu tôi.
- Sao tôi lại không thể grừ grừ dám chọc tôi à, tôi cho ông xem nè.
Tôi lấy trong túi ra chiếc điện thoại và cái card visit rồi bắt đầu gọi cho chú Đông Âu.
- Alô chào chú! Xháu là người hôm qua chú mời làm diễn viên ấy ạ!
-...
- À vâng, chiều nay 3 giờ cháu hẹn chú tại quán cafe Hoàng Nhật nhé.
-...
- Vâng có bạn cháu theo xem được không chú?
-...
- Được ạ. Cháu cảm ơn!
Tôi cúp máy rồi nghênh mặt nhìn Gia Khang.
-Hôm nay 3h tôi và ông đến quán Hoàng Nhật gặp chú Đông ÂU trưởng phòng trong công ty Sun.
- Ok. Tôi xem con vịt mà muốn hóa thành thiên nga thì sẽ ra sao. - Gia Khang cười cười chạy đâu mất dạng.
-Cái gì, vịt? Hoàng Gia Khang đứng lại. - Tôi ngớ ra rồi cũng chạy vòng vòng đuổi cậu ta.
3h, tại quán cafe Hoàng Nhật...
- Cháu chấp nhận yêu cầu của chú rồi sao?- Người đàn ông âu phục chỉnh tề mỉm cười hỏi.
- Vâng. Khi nào sẽ quay ạ?
-Ngay bây giờ, cháu có rảnh không? - Chú Đông Âu hỏi?
- Dạ rảnh ạ.
- Vậy được theo tôi.
Tôi, Gia Khnag và Chú ấy đi đến một công ty lớn nằm ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, mang tên Sun rồi bước vào.
- Wow công ty này lớn quá Gia Khang nhỉ? - Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi kéo áo Gia Khang nói nhỏ
- Này, đừng kéo áo nữa hổng giống ai hết á.
Chú Đông Âu nhìn tôi và Gia Khang mỉm cười, nói:
- Đây là một trong những công ty của tập đoàn Hàn Gia.
Qủa thật công ty này rất to lớn, , mỗi môt tầng đều có người quản lý rõ ràng. Tôi vừa mới bước vào thì đã nghe tiếng một người đàn ông tỏ vẻ vui sướng:
- Cô là Uyển Nhi? Đã nghe trưởng phòng Đông Âu nhắc đến, bây giờ gặp đúng là cô rất đẹp y như lời của trưởng phòng Đông Âu.
- Vâng cảm ơn ạ.
Trưởng phòng Đông Âu nói:
- Uyển Nhi đây là quản lí nghệ sĩ John.
- Xin chào John. Rất mong được chỉ bảo thêm ạ.
- Được rồi không cần khách sáo.
Công ty này đúng là quá nổi tiếng, ở đây tôi đã gặp được rất nhiều người nổi tiếng.
- Trưởng phòng xem, cô bé do anh giới thiệu quả thật rất tốt mà. - John cười vui sướng
John đưa tôi đi thăm từng phòng một hướng dẫn chi tiết cho tôi, còn Gia Khang thì bảo có việc bận nên đã trở về trước.
- Uyển Nhi đây là hậu trường chút nữa quay, cô phải diễn cho thật đạt đấy! -John cười rạng rỡ
- Vâng. Tôi cũng cười gật đầu đi tiếp theo ông.
- Cô đến để làm diễn viên nhưng tôi thấy cô có thể lấn sâu hơn về phía ca hát và người mẫu cô có muốn thế không?
- Vậy thì cần nhiều đến sự chỉ bảo của quản lí John
- Không dám. Không dám.
- Đây là hậu trường cô đóng MV The Angle, cô vào đi - John nói
- Được rồi
- Cô ấy là...
- Sunny, cô không nên động vào cô ấy tránh gây thêm phiền phức. - John nói nhỏ vào tai tôi
Tôi gật đầu nhìn cô ta, quả thật rất đẹp, rất giống thiên thần.
- Được rồi cô diễn cho tôi xem đi. - John nói
Tôi gật đầu vì trước đó trưởng phòng Đông Âu đã cho tôi xem kịch bản nên tôi có có thể tự tin diễn tốt.
- John hôm nay tổng giám đốc sẽ đích thân đến khảo sát người mới. - Một người hớt hãi nói.
- Sao hôm nay, tổng giám đốc lại cẩn thận thế nhỉ ngay cả một người mới cũng phải đích thân đến, Uyển Nhi cô phải diễn thật tốt. - John lo lắng nói
- Gay rồi, gay rồi, John ơi cô ca sĩ đệm hát đột nhiên bị đau bụng không thể hát được bây giờ phải làm sao?
- Trời ơi, chuyện gì vậy nè, Uyển Nhi cô có thể hát luôn không? - John đi đi lại lại rồi ngước nhìn tôi nói.
Tôi gật đầu, họ trang điểm cho tôi rồi đưa cho tôi bộ áo của thiên sứ. Lúc chuẩn bị quay thì tổng giám đốc bước vào và người đó không ai khác lại chính là Hàn Phong. Tôi nhìn hắn. dùng đôi mắt to đen nhìn đôi mắt trầm tư đầy thâm thúy của hắn. Tôi đã biết nên không có gì ngạc nhiên, tập trung vào vai diễn của mình dù khó khăn nhưng tôi nhất quyết phải làm được, còn hơn là một mình có thời gian suy nghĩ đến hắn.
Hắn nhìn tôi, khóe mắt không có gì chấn động, vẫn vậy ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng tôi, khóe môi thản nhiên nhếch lên đầy hàm ý.
- Tổng giám đốc, cô ấy là Uyển Nhi là... là người mới vào. - John lo lắng lắp bắp nói.
Khuôn mặt Hàn Phong không chút gì có cảm xúc, hắn thản nhiên chẳng quan tâm đến tôi, từ trên nhìn xuống không hề có chút dao động.
John huýt nhẹ vào người tôi, tôi bừng tỉnh chững chạc nói:
- Chào tổng giám đốc, tôi là Uyển Nhi là người mới.
Hàn Phong im lặng nhìn tôi, một lúc sau hắn nói:
- Tôi cần thực lực. Cô ấy có không?
- Tôi có - Không hiểu sao chính lúc đó tôi lại mạnh miệng đến thế thẳng thắn nói.
Hàn Phong nhếch một bên môi tạo ra nụ cười nửa miệng, hắn nói:
- Tôi cần hành động.
- John, bắt đầu thôi.
Tôi vào vai một cô thiên thần, cùng chơi đùa với những tiểu thiên thần trên một thảm cỏ xanh mướt. Tiếng nói cười vui ríu rít, cũng may bài tôi hát là cry on my shoulde- bài tôi thích nhất.
Tôi bắt đầu cất tiếng hát dịu dàng lại trong trẻo.
-If the hero never comes to you
If you need someone you"re feeling blue
If you wait for love and you"re alone
If you call your friends nobody"s home
You can run away but you can"t hide
Through a storm and through a lonely night
Then I"ll show you there"s a destiny
The best things in life they are free
Tôi hoàn toàn chìm trong vai diễn của mình đã không còn là Uyễn Nhi nữa mà thay vào đó là cô bé thiên thần với đôi mắt trong sáng vui vẻ cười đùa. Đoạn đầu êm dịu nhẹ nhàng bay vút trong không trung, kế đến cao vút hòa vào không gian bất tận.
John ngơ ngẩn, anh không không Uyển Nhi lại có giọng hát như thế, đầm ấm cao vút, êm ái tựa như dòng suối chảy. Anh đã hoàn toàn chìm vào bài hát cũng như lối diễn xuất của cô.
- Uyển Nhi, rất tuyệt, cô làm tốt hơn tôi nghỉ. - John vổ tay kéo tôi ra khỏi bài hát làm thức tỉnh tôi.
- Cảm ơn John. - tôi mỉm cười tươi như ánh nắng bình minh làm mọi người đều có chút ngẩn ngơ.
- Xem ra cô cũng có chút thực lực. - Hàn Phong cười nhếch môi
- Tổng giám quá khen. - Tôi mỉm cười đắc ý,
- Mời tổng giám đốc uống tách trà. - John xởi lởi
- Không cần tôi có việc gấp cần giải quyết
- Tổng giám đốc đi thong thả.
- Giong5 hát của cô quả thật rất tốt cô có thể vừa làm ca sĩ vừa làm diễn viên kim người mẫu vì tôi thấy dáng cô cũng rất chuẩn. - John cười
- Anh nói quá rồi
- Cô có quen với tổng giám đốc phải không? - Trưởng phòng Âu hỏi
- Không không tôi không biết anh ta. - tôi lập tức chối
Tôi đảo mắt nhìn ông ta, người này có cái nhìn sắc bén lúc trước tôi đã không nhìn ra. Cần phải để ý kỹ không thì lộ mất.
-Chúng tôi quyết định ký hợp đồng độc quyền với cô, tôi sẽ dẫn cô đến phòng nhân sự để làm thủ tục. Ngày mai tôi sẽ cho ra MV này nếu phản hồi tốt nhân đây tôi có một bộ phim sắp khởi quay tôi sẽ cho cô làm diễn viên chính. - Trưởng phòng Âu nói
- Tốt quá, cảm ơn ông - Đôi mắt tôi bừng sáng, trong lòng vui như mở hội
Tuy công ty là của Hàn Phong nhưng có thể làm việc bằng chính thực lực của mình thì tôi vui sướng lắm.
Công Ty Sun rất chuyên nghiệp, mọi người đều có chức trách bổn phận riêng của mình. John đã sắp xếp cho Anie làm trợ lý của tôi, lo cho tôi đầy đủ kiêm lun cả việc bảo mẩu.
Anie là một người luôn tươi cười và rất chu đáo. Anie cũng bằng tuổi tôi nên hai người rất hợp nhau không còn danh phận là người trên kẻ dưới, được vậy nên Anie rất quý tôi.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |