← Ch.20 | Ch.22 → |
Đêm nay Đỗ Nhược ngủ cũng không yên.
Đã rất lâu rồi cô không mơ thấy giấc mộng này.
Một mình cô bên trong căn phòng trống, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ tiếng người nói chuyện ồn ào, căn phòng tối tăm, yên tĩnh làm người ta phải sợ hãi. Cô giấu mình trong góc phòng, ôm đầu gối khóc.
Rõ ràng cô khóc rất nhỏ, trong phòng chỉ có một mình cô, nhưng bên tai luôn có một giọng nói chế nhạo cô.
Nhìn đi, cô bị vứt bỏ.
Bị cả thế giới vứt bỏ.
Không ai cần cô, không ai yêu cô, không ai quan tâm cô.
Giọng nói ấy cứ quanh quẩn, rất gần rất rõ ràng, cô bịt chặt tai lại, khóc lớn.
"Nhược Nhược." Đột nhiên có người lay cô: "Nhược Nhược đừng sợ, mẹ ở đây."
Đỗ Nhược lập tức tỉnh lại, xoay người lại ôm lấy Tần Nguyệt Linh, chui vào trong ngực bà, nước mắt giàn rụa: "Mẹ, mẹ đã nhớ lại phải không?"
Tần Nguyệt linh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, dịu dàng xoa xoa lưng cô.
Đỗ Nhược vùi đầu vào lòng bà.
Đúng vậy, nhớ ra Hà Khâm Sinh, lại lo lắng gọi điện cho Đỗ Hiểu phong, chắc chắn bà đã nhớ lại. Nhưng bà không muốn nhắc lại chuyện cũ nên bà coi như không nhớ rõ, coi như chưa từng xảy ra.
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chuyện đã qua hãy để nó qua đi.
Ngày hôm sau Đỗ Nhược quay lại làm việc, vừa thấy cô, vài đồng nghiệp chủ động bắt chuyện, quan tâm hỏi thăm cô đã xảy ra chuyện lớn gì mà nghỉ phép dài như thế.
Đỗ Nhược chỉ cười cười không trả lời.
"Có chuyện gì đừng quá đau lòng, mọi chuyện sẽ qua thôi." Có người an ủi cô: "Sắc mặt cô không tốt lắm, buổi trưa ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt, tôi canh chừng giúp cô."
Đỗ Nhược chân thành cảm ơn, hỏi tiếp: "Trưởng phòng Đới ở trong phòng làm việc?"
"Đúng."
Đỗ Nhược cất túi xách liền tới phòng trưởng phòng.
"Cô thật sự muốn từ chức?" Đới Phó Quân thấy khó xử.
Đỗ Nhược gật đầu: "Tôi xin lỗi, tôi không thể tiếp tục công việc này, để ngài phải vất vả rồi."
Đới Phó Quân nhíu mày, đẩy đẩy gọng kính: "Đỗ Nhược, nếu có khó khăn gì cứ trình bày với tôi, nếu như cô muốn nghỉ thêm, tôi có thể..."
"Không đâu." Đỗ Nhược cười cười: "Chắc ngài cũng đoán ra nguyên nhân tôi muốn từ chức."
Đới Phó Quân ho khan hai tiếng.
Nhất định không để Đỗ Nhược từ chức, đây là chỉ thị từ cấp trên do Hà tổng đích thân gọi điện thoại, ông không phải đồ ngốc, chuyện cãi nhau lần trước ông cũng chứng kiến. Lúc ấy ông không để ý nhưng đến khi Hà Khâm Sinh chỉ thị thì ông mới bừng tỉnh, Hà thiếu gia, có lẽ nào là Hà tổng?
Cho nên lúc này Đỗ Nhược kiên quyết từ chức, ông cũng thông cảm. Là yêu hận một thời của tuổi trẻ.
"Vậy thế này đi." Đới Phó Quân trực tiếp nói thẳng: "Đích thân Hà tổng gọi điện chỉ thị phải làm mọi cách để giữ cô ở lại. Chúng ta thảo luận vài vấn đề trước, Đỗ Nhược, cô cảm thấy từ khi vào công ty tới nay, tôi đối xử với cô thế nào?"
Đỗ Nhược cảm kích nói: "Trưởng phòng Đới luôn nâng đỡ tôi, tới bây giờ tôi rất biết ơn."
"Vậy đối với dự án giành đại lý độc quyền thương hiệu Mars cô có ý kiến gì?"
Đỗ Nhược cười cười: "Tôi luôn dốc hết sức mình vào dự án này, cũng rất thích sản phẩm của họ, nhưng..."
"Được rồi, có lời này là tôi an tâm rồi." Đới Phó Quân khép văn kiện lại, vứt đơn từ chức của Đỗ Nhược vào thùng rác: "Thế này đi, coi như nể mặt lãnh đạo. Cô cũng biết, Waiting bị Hà thị thu mua chưa bao lâu, vị trí trưởng phòng này tôi ngồi còn chưa nóng, cũng không muốn làm mất lòng lãnh đạo. Tôi cũng không ép cô, cô hãy hoàn thành xong dự án này, đến lúc đó tôi viết cho cô thư giới thiệu tới những công ty khác, cô thấy thế nào?"
Đỗ Nhược rũ mắt xuống, không trả lời.
Đới Phó Quân thở dài: "Tôi biết cô đang lo lắng cái gì. Cô yên tâm đi, cô cũng thấy Hà tổng không thường xuyên qua bên này. Mặc dù có tin tức Waiting sát nhập vào Thiên Hồng, nhưng ngay lập tức thì không thể, nếu là thật thì phải có thời gian chuẩn bị, lúc ấy dự án với bên Mars cũng kết thúc."
Đỗ Nhược cũng thở dài, nói đến mức này cô không còn lý do gì mà từ chối.
"Cho dù cô muốn từ chức cũng không thể xong hết trong hôm nay được? Công ty phải tìm người thay thế, tìm được người lại phải bàn giao công việc..."
"Được." Đỗ Nhược nhận lời Đới Phó Quân: "Sau khi dự án hoàn thành, nhất định phải để tôi đi."
"Một lời đã định!" Đới Phó Quân thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng không còn, nụ cười rãng rỡ hẳn lên: "Cô làm việc đi, chắc còn nhiều việc cần cô xử lý."
Đỗ Nhược bình ổn tâm tình, bắt đầu chuyên tâm vào công việc, gần tới Giáng Sinh nên bên Châu Âu đang nghỉ lễ, cô có nhiều thời gian để xử lý công việc tồn đọng.
Vừa tan việc, cô nhận được một tin nhắn, là của Kiều Dĩ Mạc, lời nhắn ngọt ngào: "Chị Hoa nhỏ, em đã tan học!"
Đỗ Nhược do dự một lúc, không trả lời lại như mọi khi.
Cô nghĩ tới chuyện gần đâu giữa cô và Kiều Cận Nam.
Cô biết vì cô từng có một đứa bé nhưng không thể giữ nó bên mình, cho nên cô không thể chống cự lại với trẻ con, cô không muốn Kiều Dĩ Mạc thất vọng, không nỡ bỏ mặc thằng bé, nhưng Kiều Cận Nam
Đột nhiên có một cô gái bỏ thời gian và công sức với con trai anh ta, nhưng lại nói không có hứng thú với anh. Anh luôn được người khác tán tụng nên không chấp nhận bị người khác làm lơ nên mới thấy hứng thú với cô.
Đàn ông luôn muốn chinh phục, huống chi là người đàn ông kiêu ngạo như anh.
Đỗ Nhược quyết định không trả lời Kiều Dĩ Mạc.
Cô vốn là khách qua đường trong cuộc đời anh ta, không nên lưu lại quá nhiều dấu vết.
***
Mấy ngày liên tiếp, kiều dĩ mạc không nhận được tin nhắn trả lời của Đỗ Nhược.
Hôm nay sau khi tan học, ngồi ghế nhi đồng ở phía sau, cu cậu dướn người về phía trước hỏi Kiều Cận Nam: "Bố có thể cho con tiền tiêu vặt được không?"
Kiều Cận Nam liếc cu cậu qua kính chiếu hậu: "Để làm gì?"
"Mấy ngày nay Chị Hoa nhỏ không để ý tới con, liệu có phải điện thoại của chị hết tiền không?"
Kiều Cận Nam im lặng một lúc, lạnh giọng cự tuyệt: "Không thể nào."
Kiều Dĩ Mạc dẩu môi, nhỏ giọng: "Bà nội nói bé trai không thể quá keo kiệt, các cô gái không thích điều này..."
Kiều Cận Nam không để ý đến con trai. Kiều Dĩ Mạc thành thói quen bị bố làm lơ, mở điện thoại ra, hạ thấp giọng xuống mà cu cậu tự cho rằng bố không thể nghe thấy, bắn tin cho Mạnh Thiểu Trạch: "Chú Mạnh, chú giúp con nạp tiền điện thoại cho chị Hoa nhỏ đi, MuA~ "
Kiều Cận Nam âm thầm quan sát con trai: "Kiều Dĩ Mạc, bố đã dạy chơi nhiều với người không thông minh sẽ thành người ngu ngốc, con gọi điện là sẽ biết điện thoại cô ấy còn tiền hay không?"
Đúng vậy!
Kiều Dĩ Mạc nháy mắt nịnh hót: "Quả nhiên bố thông minh nhất!"
Vừa nói xong, lập tức bấm số điện thoại Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược vừa tan ca, thấy số điện thoại liền bối rối.
Cô không muốn Kiều Dĩ Mạc buồn, nhưng dây dưa không dứt khoát cũng không nên, nếu nhận cú điện thoại này thì vẫn duy trì quan hệ như trước.
Nếu quyết định đoạn tuyệt, thì nên dứt khoát.
Đỗ Nhược cắn răng, nhét điện thoại vào túi xách, làm như không nghe thấy.
Kiều Dĩ Mạc gọi liên tiếp mấy cú mà chị Hoa nhỏ không nhận, đôi mắt đầy thất vọng, chị Hoa nhỏ không thèm để ý tới mình ***(>_
Cu cậu ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cất giọng lanh lảnh: "Bố ơi, lúc ở bệnh viện, chị Hoa nhỏ chăm sóc cho bố, bố có trả tiền lương không?"
Kiều Cận Nam để Kiều Dĩ Mạc ở nhà, chuẩn bị ra ngoài, hờ hững liếc cu cậu: "Không."
Thì ra là như vậy... Bố keo kiệt như thế không trách chị Hoa nhỏ không muốn chơi với mình!
***
Lễ Giáng Sinh tới gần, mọi người trong công ty bắt đầu phấn chấn, sôi nổi thảo luận nơi nào đang giảm giá, mua sắm ở đâu, du lịch nơi nào.
Lễ Giáng Sinh không phải cuối tuần, công ty không phải doanh nghiệp nước ngoài nên không được nghỉ. Nhưng một tin tức làm cả công ty bùng nổ chính là Hà tổng đính hôn vào ngày Giáng Sinh, để cùng chung vui, toàn bộ công ty được nghỉ ba ngày, các lãnh đạo cấp cao đều nhận được thiệp mời, nghe nói mở yến tiệc long trọng.
Vì vậy vấn đề thảo luận du lịch mua sắm trong dịp Giáng sinh chuyển thành chuyện bát quái lễ đính hôn của lãnh đạo, từ xuất hiện nhiều nhất chính là "Tống Như Nhược".
Tống gia là một trong những thế gia danh tiếng trong thành phố S, đặc biệt phần lớn người có tiền đều cố chấp muốn sinh con trai thừa kế gia nghiệp, cho rằng sinh con gái, nuôi nấng cực khổ rồi đem thành quả dâng cho người ta, nhưng Tống gia lại không. Nghe nói chủ tịch yêu con gái như sinh mệnh, nổi tiếng yêu vợ tha thiết, sau khi phu nhân cựa khổ sinh một cô con gái, ông nhất quyết không sinh thêm.
Cho nên nói tới Tống Như Nhược, tất cả mọi người chỉ có thể ngưỡng mộ, không biết kiếp trước tích bao nhiêu đức mới đầu thai vào nhà tốt như thế!
Trước ngày nghỉ lễ, Đỗ Nhược ngồi nghe mọi người buôn chuyện.
Nói đừng nhìn bộ dạng muốn gió được gió muốn mưa được mưa của Tống Như Nhược, nhất định cô ấy cũng có việc không vừa ý, chẳng qua mọi người không biết mà thôi.
Có người coi thường:"Có chuyện gì mà không vừa ý? Nếu tôi có tiền như cô ta, cho dù chỉ cần một góc tôi chết cũng cam lòng! Đàn bà các cô đúng là nhỏ mọn, ghen tỵ người ta tốt số nên kiếm vài chuyện xấu để trong lòng cân bằng lại."
Mấy người nhao nhao lên: "Không hiểu thì dựa cột mà nghe, có điều kiện như Tống Như Nhược muốn loại đàn ông nào mà không thể lại bằng lòng đi làm mẹ ghẻ người ta?"
Đỗ Nhược đang khuấy cà phê, trong đầu vẫn nghĩ cách làm sao để liên lạc với người phụ trách bên Mars nên không tham gia vào cuộc tranh luận, khi cô bưng tách cà phê ra ngoài, đột nhiên trong phòng yên tĩnh, một đồng nghiệp ngồi ở chính giữa, ra vẻ thần bí: "Nói cho mọi người biết, Hà tổng của chúng ta có con riêng, chuyện này là sự thật!"
Tách cà phê trong tay Đỗ Nhược rơi xuống đất, tiếng va chạm vang lên rất chói tai.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |