Vay nóng Tima

Truyện:Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm - Chương 0647

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Hiện có 1013 chương (chưa hoàn)
Chương 0647
Cộp cộp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1013 )

Siêu sale Lazada


Chỉ là vừa định mở miệng đã bị Lục Vân phất tay cắt đứt.

Mấy chuyện như thế này không cần phải giải thích nhiều, là Lục Vân dung túng cho Diệp Vô Địch ra tay, vì thế cũng không khác gì tự hẳn ra tay.

Ai bảo chúng ta là một gia đình làm gì! Lục Vân rất bình tĩnh.

Nhưng Long Tế bên kia lại đã bảt đầu nhữn chân rồi, lặng lẽ kéo Long Xuyên ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Anh à, chuyện này không ổn đâu, nhà họ Uông này không thể nào đắc tội được đâu!"

Rõ ràng là ông ta đang lo lằng, lửa giận của Uông gia sẽ lan đến nhà họ Long gia của bọn họ.

"Anh hiểu ý em, nhưng mà chuyện này chúng ta phải thương lượng lại với ba."

Biểu cảm của Long Xuyên cũng không kém phần nghiêm túc, đến Long Tế còn có thể nghĩ tới thì làm sao ông ấy có thể không nhìn ra được.

Hai anh em cũng nhanh chóng gọi Long Thuyên ra ngoài.

Nghe xong ý tứ của bọn họ, sắc mặt Long Thuyên đột nhiên tối sầm, khiển trách: "Hai đứa là đồ vô ơn sao, đừng quên, là ngài Lục đây đã cứu mạng ba, hiện tại mấy đứa nói như vậy là có ý gì?"

Long Tế vội vàng giải thích: "Ba, ba đừng vội mắng, ý của chúng con không phải là muốn trở mặt với ngài Lục mà ý chúng con chỉ là, tạm thời đừng lại gần ngài ấy quá."

Lục Vân có Lạc tiên tử làm chỗ dựa, bọn họ nào dám dễ dàng trở mặt, chỉ là muốn làm bộ cho người của nhà họ Uông xem, chứng tỏ chuyện này không hề liên quan gì tới nhà họ Long.

Long Thuyên cau mày.

Long Xuyên tranh thủ chen vào khuyên nhủ: "Ba, em ấy nói cũng có lý, cho dù ba không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên vì suy nghĩ vì cả nhà họ Long của chúng ta chứt

Không thể lấy tính mạng của nhiều người nhà chúng ta đi theo ngài Lục làm xăng làm bậy"

Những gì ông nói cũng không phải là cố tình nói quá lên.

Trước kia đối thủ của bọn họ là nhà họ Đàm, nếu thua thì cùng lắm chỉ là ngậm ngùi rời khỏi sân, rời khỏi kinh thành, đâu tới nỗi người sống kẻ chết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc. tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập. nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nhưng với nhà họ Uông thì khác.

Uông lão gia tử Uông Nguyên là đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành, đắc tội với ông ta tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn.

Bởi vì không ai biết được sau này Uông Nguyên có lợi dụng quyền lực trong tay, thầm chụp tội gì đó cho người nhà họ Long hay không, một khi bị ông ta đưa vào nhà tù rồi thì không phải sẽ trở thành cừu non mặc cho ông ta chém giết sao?

Đây mới là chuyện mà hai người Long Xuyên Long Tế lo läng nhất.

Thật ra thì kẻ ác không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là người bảo vệ trật tự bắt đầu giương cao thanh kiếm chính nghĩa, lấy danh nghĩa trừ hại cho dân để làm ra chuyện ác.

Cái đó mới là chuyện đáng làm người ta kinh sợ nhất. Long Thuyên bảy ra vẻ mặt nghiêm túc, im lặng một lát mới nói: "Chuyện này không cần nhắc nữa, trong lòng ba tự biết cân nhắc."

Ba người lại trở về phòng tiệc, trong lòng người nào cũng có chút áp lực.

Làm sao có thể Lục Vân không để ý tới mấy hành động nhỏ của bọn họ, chỉ là hắn không thèm để ý tới, dù bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ảnh hưởng gì.

Hôm nay rõ ràng Lục Vân muốn làm lớn chuyện.

Ngược lại là Long Diệc Tuyết, cô ta dùng vẻ mặt nghỉ ngờ nhìn về phía Long Thuyên, hỏi: "Ông nội, vừa rồi các ông ra ngoài thì thầm gì đó?"

Mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim mọi người, bọn họ biết, nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông, Uông Húc, đã tới.

Tất cả mọi người vô cùng tự giác nhường ra một đường đi, từ đó lộ ra bóng dáng Uông Húc.

Đó là một thanh niên ước chừng hai mươi bảy, hai mươi †ám tuổi, mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày vô tình toát ra vẻ ngạo nghễ, đen so sánh diện mạo của Uông Đào không khác gì, một bên là trời một bên là đất.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài cùng với khí chất này, chắc chẳn sẽ không có người nào tưởng tượng được, thanh niên này lại là anh em ruột của kẻ nổi tiếng xấu xí nhất kinh thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1013 )