Thật là một cảm giác kỳ lạ
← Ch.0615 | Ch.0617 → |
Ở bên trong văn phòng viện trưởng có một người phụ nữ mặc bộ vest màu trắng bạc chuyên nghiệp đang ngì bàn làm việc lật giở tài liệu, dung mạo ưa nhìn, khí chất nổi bật và mang theo vẻ tri thức của người trưởng thành.
Người đó chính là Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật kinh thành.
Bà ấy cũng chính là lão sư võ thuật của Lạc Ly.
Tu vi của Doãn Thu Thủy không phải đỉnh cao nhưng lại có kiến thức lý thuyết phong phú. Bà ấy đã đào tạo ra nhiều lứa sinh viên xuất sắc, trong đó tiêu biểu nhất là Lạc Ly.
Vì thế, Doãn Thu Thủy đã đảm nhận chức vụ viện trưởng ở độ tuổi này, áp đảo Đinh Văn Hồng lớn tuổi hơn bà ấy.
Tất nhiên đây chỉ là một khía cạnh.
Mặt khác, là bởi vì bối cảnh của Doãn Thu Thủy đủ mạnh. Cha của bà ấy là Doãn Bội, là Đại hộ pháp của Vũ Minh ở kinh thành.
Ai lại dám không nể mặt bà ấy?
"Viện trưởng, bọn họ tới rồi."
Trợ lý gõ cửa bước vào.
Khi Doãn Thu Thủy vừa mới quay lại, trợ lý nói rằng Lạc Ly đã quay lại học viện để thăm bà ấy và đã đợi rất lâu.
Doãn Thu Thủy rất thân thiện, bà ấy đã lâu không gặp Lạc Ly. Khi đi tới văn phòng và định chào hỏi, bỗng nhiên giọng nói của cô vang lên: "Cô, cô vừa đi làm việc về ạ. Cô cứ ngồi xuống đi, đừng để bản thân mệt quá."
Ba người Lạc Ly đã đến văn phòng.
"Gô làm gì yếu đuối đến vậy, nhưng em đó, lâu rồi không về gặp cô."
Doãn Thu Thủy mỉm cười bước đến trước mặt Lạc. Ly, nắm lấy tay cô, không hề ra vẻ bề trên chút nào. Mối quan hệ giữa hai người không giống như thầy trò mà giống như chị em hơn.
Lạc Ly nói: "Không phải em đã quay lại đây rồi sao? Hơn nữa, em mới tốt nghiệp chưa được hai năm, sao có thể lâu như vậy được chứ?"
"Thật sao? Sao cô có cảm giác như em đã tốt nghiệp lâu lắm rồi."
"Lão sư, cô chê em già sao?" "Sao có thể. Dung mạo của em vẫn giống như lần đầu chúng ta gặp nhau. Mặt em còn đầy collagen, không hề thay đổi chút nào, thật đáng ghen tị."
Đúng, chính là cảm giác quen thuộc.
Dường như người trước mặt có mối quan hệ gì đó với hắn.
Thật là một cảm giác kỳ lạ.
← Ch. 0615 | Ch. 0617 → |