"Thủ đô?"
← Ch.0139 | Ch.0141 → |
Hơn nữa, lão đạo sĩ lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nên cho dù Lục Vân có huy động đủ mọi mạng lưới thông tin của mình cũng không tìm ra được gì.
Thật là đau đầu.
Lúc này, Trần Bình nói tiếp: "Tuy tôi không biết danh tính của người đó nhưng tôi mơ hồ nhớ ra hình như người đó từng nói mình đến từ thủ đô."
"Thủ đô?"
Ánh mắt của Lục Vân ngưng trọng, một hồi lâu sau hắn mới nói: "Tuy rằng ông không phải là kẻ chủ mưu của vụ hỏa hoạn nhưng dù sao ông cũng là người phóng hỏa. Vì thế tôi làm cho ông què chân què tay cũng không có gì là quá đáng chứ?"
Nói xong, Lục Vân ấn mạnh vào hai đầu gối của Trần Bình với tốc độ nhanh như chớp.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Trần Bình hét lên vô cùng thảm thiết nhưng ông ta không dám lộ vẻ oán hận bởi vì hình phạt này cũng là quá nhẹ, ít nhất ông ta cũng giữ được mạng sống của mình.
Sau khi giải quyết xong Trần Bình, Lục Vân đứng trong sân Trần gia nhìn về phía bầu trời xa xôi.
"Thủ đô, võ giả, đúng là càng ngày càng thú vị. Nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ nhảy vào vũng nước đục này"
Một lúc lâu sau, Lục Vân thu hồi ánh mắt và rời khỏi Trân gia với thi thể của rết bảy màu.
Trong lòng hắn có chút văng lặng. Khi nào đến thủ đô, có lẽ sẽ gặp nhau. Lôi Áo lặng lẽ liếc nhìn Trần Thái và hai cha con Trần
Bình, cười lạnh nói ác người có biết danh tính của người đó không?"
Trần Thái nghiến răng nhìn chăm chăm Lôi Áo.
Lôi Áo không đưa ra ngay câu trả lời mà dẫn theo Tôn Thiên Lỗi cùng với những người khác rời khỏi Trần gia.
Cuối cùng, một giọng nói trầm vang lên từ tường bên ngoài nhà của Trần gia.
"Trần Thái, ông đã từng nghe đến cái tên của vị thần quân chí tôn của Long quốc chưa?"
Âm ầm!
Giống như sấm sét trên trời giáng xuống! Thần quân!
Vân Thiên Thần quân!
Vị thần bảo vệ Long quốc!
Lúc này, mọi người trong Trần gia đều run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hãi.
"A!"
Trần Thái phát ra tiếng kêu thảm thiết, vì quá sợ hãi mà ông ta phun một ngụm máu lên quan tài màu đỏ.
Tối hôm đó, Trần gia đã xóa tất cả những bài báo vu khống và bịa đặt. Họ dùng danh nghĩa của tạp chí Giang Thành làm rõ sự thật, đổ hết tất cả mọi sai lầm lần này lên đầu Cố An Kỳ, khiển trách cô ta tung tin đồn ác ý vì đố ky.
Làn sóng dư luận thay đổi nhanh chóng. Bọn họ không còn chửi bới Diệp Khuynh Thành nữa, thay vào đó là chửi măng Cố An Kỳ là người phụ nữ xấu xa, tâm địa độc ác.
Ngày hôm sau, Trần gia đã tổ chức một cuộc họp báo. khác. Đích thân Trần Thái và Trần Bình tham gia, giải thích rõ chân tướng và xin lỗi trước các phương tiện truyền thông. Đồng thời, Trần gia cũng tuyên bố sẽ rút khỏi Giang Thành trong vòng nửa tháng và toàn bộ tài sản của họ sẽ được bán đấu giá với giá rẻ.
Tin tức này vừa truyền ra khiến cho toàn bộ Giang Thành chấn động.
Mọi người lại càng tò mò rốt cuộc thế lực đằng sau tập đoàn Khuynh Thành như thế nào mà lại khiến Trần gia kinh hãi như vậy?
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra.
Nhưng có một điều chắc chản đó là từ này về sau, Giang Thành sẽ trở thành Giang Thành của tập đoàn Khuynh Thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
← Ch. 0139 | Ch. 0141 → |