"Em không sao"
← Ch.0129 | Ch.0131 → |
Hai ngày sau là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần nên mọi người trong Trần gia đang tất bật chuẩn bị.
Mặc dù việc tạp chí Giang Thành bị đập phá là sự cố nhỏ nhỏ ngoài ý muốn nhưng nó không ảnh hưởng nhiều tới niềm vui của Trần gia.
Đối với Trần gia, khoảng thời gian này có thể nói là tam hỷ lâm môn.
Không sai, chính là tam hỷ lâm môn. Chuyện thứ nhất chính là Cố An Kỳ gả vào Trần gia.
Chuyện thứ hai chính là Trần An - người đã mất tích hơn 10 năm, đã quay trở về với tư cách là một võ giả.
Chuyện thứ 3 chính là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần diễn ra vào hai ngày sau.
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Trần gia ngày càng đi lên, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể độc quyền tất cả các ngành công nghiệp ở Giang Thành, chiếm vị thế không thể lay chuyển ở Giang Thành.
Lúc này, Cố An Kỳ đang đứng cạnh một người thanh niên có gương mặt nữ tính, thanh âm nói chuyện có chút chói tai: "Việc tòa soạn bị đập phá ngày hôm nay không khiến em sợ. hãi chứ?"
"Em không sao."
Cố An Kỳ lắc đầu, giọng nói đầy mỉa mai: "Cũng chỉ là một đám lâu la không biết tự lượng sức mà thôi. Nếu như tạp chí Giang Thành bị đập phá thì ngày mai lại có một tạp chí Giang Thành thứ 2 xuất hiện. Bọn họ chỉ đang lãng phí công sức mà thôi"
"Đương nhiên với thực lực hiện tại của Trần gia, muốn có bao nhiêu tạp chí Giang Thành mà chẳng được? Có sự bảo hộ của chú An, em tin rằng toàn bộ Giang Thành sẽ nhanh chóng thuộc về Trần gia chúng ta thôi."
"Ừm, em rất hạnh phúc khi được gả cho anh"
Cố An Kỳ dựa đầu vào vai người thanh niên một cách thân mật.
Người thanh niên có gương mặt nữ tính này chính là Trần Tử Ngang.
Vốn dĩ Cố An Kỳ gả vào Trần gia là vì muốn dựa vào thế lực Trần gia để trả thù Diệp Khuynh Thành nên cô ta không hề có kỳ vọng nào về phương diện vợ chồng.
Huống chỉ chồng của cô ta thậm chí còn không có thứ đó, cho nên rốt cuộc cô ta có thể mong đợi được gì đây?
Thế nhưng Gố An Kỳ đã sớm nhận ra rằng bản thân mình đã sai.
Trong khi mọi người trong Trần gia vẫn còn đang vui vẻ chuẩn bị cho tiệc mừng thọ diễn ra vào hai ngày sau. Đột nhiên Giang Nam vương Lôi Áo cùng với số người không mời mà tới, trên tay mỗi người cầm một chiếc hộp khóa.
Khi nhìn thấy bọn họ, trên gương mặt mọi người trong Trần gia đều tỏ rõ sự thù địch.
Trần Bình híp mắt nói: "Giang Nam Vương, các người thật đúng là không sợ chết. Tôi vừa mới cảnh cáo các người chiều nay, vậy mà các người lại tới tận cửa tìm chết sớm vậy sao?"
"Ha ha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm."
← Ch. 0129 | Ch. 0131 → |