Mẹ nó, dám cho lão tử leo cây!
← Ch.0080 | Ch.0082 → |
Vương Băng Ngưng tổng cộng có hai máy tính, một máy gia dụng, đặt ở trong phòng ngủ biệt thự, một máy xách tay, chuyên dùng để làm việc.
Mấy ngày nay Lục Vân vẫn luôn dùng máy tính trong phòng ngủ của chị tư, hẳn vừa mở máy lên phát hiện ổ cứng bên trong đều đã đầy, mà tất cả tư liệu đều liên quan đến học. tập.
Trong đó có ghi chép lại video Lưu Tiểu Nguyệt khi du học ở nước ngoài.
Vì muốm xem hình dáng của bậc thầy nghệ thuật quốc tế, Lục Vân dựa theo thời gian ước định đi tới địa điểm xem mắt, là một quán cà phê có phong cách rất cao.
Nhưng ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy bóng dáng Lưu Tiểu Nguyệt.
Mẹ nó, dám cho lão tử leo cây!
Lục Vân không kiên nhẫn chờ thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, Lưu Tiểu Nguyệt lại từ cửa đi vào.
Dáng người của cô quả nhiên rất cao gầy, ăn mặc cũng thời thượng.
Quan trọng nhất là, cô chính là nữ chính trong video.
Lưu Tiểu Nguyệt hiển nhiên cũng là xem qua ảnh chụp của Lục Vân, trực tiếp đi về phía hắn, chỉ là sắc mặt của cô có chút khó coi.
Vừa rồi lúc cô ở bên ngoài nhìn thấy cửa quán cà phê có dừng lại một chiếc Bugatti Veyron, cô có chút chờ mong chiếc Bugatti Veyron này là của Lục Vân?
Nhưng nhìn Lục Vân một cái, cô liền cảm thấy mình suy. nghĩ nhiều rồi.
Người có tiền nào lại ăn mặc tùy ý như vậy?
Lưu Tiểu Nguyệt dù sao cũng là người từng đi du học, kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, quần áo trên dưới toàn thân Lục Vân cộng lại, sẽ không vượt qua ba trăm tệ.
Cho nên, chiếc Bugatti Veyron trước cửa kia tuyệt đối không thể là của hẳn.
Câu đầu tiên Lục Vân nói khi gặp mặt chính là: "Cô đến muộn nữa tiếng."
"Đồ nhà quê!" Lưu Tiểu Nguyệt lườm Lục Vân: "Con gái phải trang điểm, đến muộn một tiếng không phải rất bình thường sao? Lúc này tôi mới đến muộn nửa tiếng, xem như cũng sớm rồi."
"Tôi không có tiền lương, nhưng nhà muốn nhà bao lớn có bao lớn, xe cần mấy chiếc có mấy chiếc."
"Anh là phú nhị đại?" "Không phải" "Vậy anh lấy đâu ra tiền mua xe sang trọng?"
"Tôi chỉ cần nói một câu, lập tức sẽ có người đưa tới cho tôi.
"Xem ra anh bị bệnh thần kinh rồi!"
← Ch. 0080 | Ch. 0082 → |