Có ai lại đi nói như thế cơ chứ?
← Ch.0078 | Ch.0080 → |
Có ai lại đi nói như thế cơ chứ?
Bộ châm pháp này, nếu để cho bọn họ học, cho bọn họ một tháng chắc gì bọn họ đã học được.
Nhưng đôi chị em này thì tốt rồi, một người dùng cả buổi chiều, một người chỉ dùng hai giờ, lại hết lần này tới lần khác còn nói bản thân cần phải cố gắng hơn.
Biệt thự Lục Nhân. Trong bể bơi.
Có ba cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người cực phẩm, đang ở trong bể bơi chơi đùa.
Ba cô gái đó chính là ba chị gái xinh đẹp của Lục Vân.
Trước kia phần lớn thời gian Lâm Thanh Đàn đều ở gần Hạnh Lâm Đường, bởi vì khi đó Hạnh Lâm Đường chỉ có ba vị bác sĩ khám bệnh, mặc dù nói là thay phiên nhau, nhưng Lâm Thanh Đàn là quản lý y quán, trên cơ bản mỗi ngày đều phải đi làm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hiện tại ngồi khám bệnh ở Hạnh Lâm Đường, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới y học, căn bản không cần Lâm Thanh Đàn đụng tay đụng chân, cho nên cô cũng chuyển về biệt thự Lục Nhân ở cùng một chỗ với các chị em khác.
"Tiểu Lục Vân, có muốn xuống chơi với các chị không?"
Liễu Yên Nhi lặn tới bên bể bơi, thừa dịp Lục Vân không chú ý, đột nhiên chui ra, như một đóa phù dung kiều diễm động lòng người.
Chỉ thấy khóe miệng cô mang theo nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh nhìn Lục Vân.
Đây quả thực là......
Lục Vân cố gẳng dời sự chú ý đi, trong lòng không ngừng dặn dò chính mình, bọn họ là chị mình, không được làm bậy, tuy rẵng khi còn bé các chị có nói muốn gả cho mình, nhưng đó cũng chỉ là những lời nói đùa của trẻ con.
Huống hồ.
Lão đạo sĩ sư phụ từng nói, trước khi luyện thành Vô Danh Thần Công không thể bị người ta cướp mất lần đầu tiên.
Vì vậy, phải kiềm chế băng mọi cách.
"Liễu Yên Nhi, em lại làm gì xấu với Tiểu Lục Vân?"
Diệp Khuynh Thành đột nhiên bơi tới bên cạnh Liễu Yên Nhi, một tay kéo nàng ta xuống dưới nước.
Lâm Thanh Đàn cũng phụ họa theo nói: "Đúng đúng đúng, em trai đáng yêu như vậy, sao em có thể giở trò xấu với cậu ấy chứ?"
Lục Vân lắc đầu, thật sự không dám ở lại đây nữa, vì thế trở lại phòng khách, chỉ chốc lát sau lại nhận được một cú điện thoại.
"Ngô gia gia?"
Ngô Văn Đức gọi Lục Vân đến trước mặt một người đàn bà tầm bốn năm mươi tuổi, cười giới thiệu.
"Chào thím Lưul"
Lục Vân vẫn có chút ấn tượng với vị thím Lưu này, hình như trước kia là nhân viên của viện phúc lợi, nhưng cũng không nhớ rõ lắm.
'Thím Lưu kinh ngạc liếc Lục Vân một cái, quay đầu nói với Ngô Văn Đức: "Lão viện trưởng, nó thật sự là đứa trẻ lúc trước, biến mất trong lửa lớn?"
← Ch. 0078 | Ch. 0080 → |