Chị em gái trọng sinh 3
← Ch.0748 | Ch.0750 → |
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Còn thừa ba người này không phải là không muốn đi mà là vì chưa tìm được chỗ tốt để đi nên mới phải bất đắc dĩ mà lưu lại mà thôi, mặc dù người lưu lại nhưng lòng thì đã sớm không còn ở đây rồi, mấy cung nữ này hầu hạ cũng không tốt, tiền sinh hoạt của Phó Bách Hợp đã bị mấy nội thị trong hậu cung cắt xén cũng đủ nhiều rồi, về đến cung lại bị ba cung nữ này cắn xén thêm một phần nữa, lúc đến tay Phó Bách Hợp đã không còn lại bao nhiêu nữa, gần đây mấy người này còn không thèm để tâm hầu hạ nữa, Lúc này Bách Hợp ngủ trưa dậy vậy mà hai người đang trực lại không có ý tứ muốn tiến lên hầu hạ, ngược lại còn thờ ơ lạnh nhạt, định không nước vào hầu hạ cô rửa mặt mặc y phục.
Mãi cho đến khi Bách Hợp nhìn chằm chằm vào hai người, bị cô nhìn chằm chằm như thế hai cung nữ này mới biết sợ, người cung nữ có dáng người cao lớn hơn mới nhếch miệng, không cam lòng tiến vào nội điện, mở ngăn tủ ra tìm kiếm y phục cho Bách Hợp: "Hôm nay Phó quý nhân muốn mặc trang phục nào, đeo trang sức gì ạ?"
Nàng ta vừa mỉa mai cười nói vừa lôi y phục từ trong tủ ra hỏi cô: "Hoàng thường thích màu sắc nhạt, Phó quý nhân có muốn mặc bộ đó không?" Trong mắt nàng ta lộ ra khinh miệt cùng với xem thường, lôi mãi lấy ra một đống đồ đạc lớn rồi ném lên trên giường cạnh Bách Hợp, quần áo đai lưng cùng túi lưới ném đầy trên giường, lúc này nàng ta mới cùng cung nữ dáng người thấp bé nhìn thoáng qua rồi nói:
"Chúng nô tài ra ngoài lấy chút nước ấm đến cho Quý nhân." Nói xong lời này hai cung nữ nhìn nhau cười rồi cùng đi ra ngoài.
Bách Hợp đã tiến vào rất nhiều nhiệm vụ, sau khi tiến vào trở thành phi tần của hoàng đế cũng không phải duy nhất một lần, cũng đã từng bị vắng vẻ qua, nhưng rơi vào tình cảnh hỏng bét như của Phó Bách Hợp này, thì là lần đầu tiên đấy. Nàng thân là quý nữ của Phó gia, thế nhưng quần áo lại rất keo kiệt, một đống xiêm y thường ngày không có người thay nàng gấp, bị nhét lung tung vào trong tủ. Rất nhiều chỗ đã có thể thấy được vết ố vàng, có nhiều chỗ đã sớm bị phai màu, Lương Kỳ thích y phục màu trắng vì đó là màu sắc mà Phó Bách Niên thích. Dung mạo Phó Bách Niên diễm lệ, ngày đó sau khi trọng sinh để che mắt mọi người, để mọi người không ai chú ý đến dung mạo kiều diễm như ánh mặt trời của cô ta, cho nên y phục của cô ta đều hết sức thanh đạm và luôn cố gắng ít xuất hiện trước mặt của mọi người, cũng chính vì như thế, ở thời điểm tất cả những quý nữ của Đại Chu ai cũng vận trang phục xa hoa thì cô ta ăn mặc như thế lại lộ ra chút xuất trần bất phàm.
Có một số người trời sinh có tướng mạo đẹp sẽ không vì ăn mặc mộc mạc liền khiến cho dung mạo giảm đi, mà Phó Bách Niên chính là người như vậy. Lúc lần đầu tiên Lương Kỳ gặp cô ta, một thân quần áo màu trắng kia không hề làm giảm đi nhan sắc của cô ta, ngược lại lại làm cho dung mạo của cô ta càng thêm kiều diễm tươi đẹp hơn, khiến cô ta nổi bật lên giống như hoa sen mới nở, từ đó Phó Bách Niên đã trở thành một vết chu sa trong lòng hắn, có lau thế nào cũng không sạch, không chỉ là yêu dung mạo mà ngay cả cách ăn mặc của cô ta hắn cũng yêu.
Sau khi Lương Kỳ thành công đăng cơ, không thích nữ nhân ăn mặc y phục tinh xảo xa hoa, ngược lại lại chỉ yêu người con gái như thiên tiên kia, lúc ấy Phó Bách Hợp tiến cung là mười bốn mười lăm tuổi đúng thời điểm xinh đẹp nhất của một người con gái, chưa từng trải qua tuổi trầm tĩnh. Nên không hề yêu thích loại y phục mộc mạc giống như Phó Bách Niên, nàng ấy thích đồ vật tinh xảo tươi sáng, trong của hồi môn của nàng ấy chủ yếu là vật phẩm đẹp đẽ quý giá, chính vì thế nên nàng ấy đã tiến cung vài năm nhưng vẫn không được Lương Kỳ sủng ái, cho đến hiện nay vì nàng vẫn không được sủng ái mà Phó gia lại không có ý tứ ra mặt vì nàng ấy. Đồ cưới của nàng vẫn còn những đồ vật kia, nhuwng những bộ y phục cùng vải vóc xinh đẹp kia đã sớm phai màu mất rồi, bỗng nhiên lại thấy thê lương.
Cũng khó trách người thiếu nữ này lại không cam lòng như thế, Bách Hợp lấy ra một cái váy ngắn màu tử la lan, nghĩ một chút lại lấy ra một kiện áo lụa màu vàng nhạt, những vật này đã nhiều năm, nhìn qua đã có phần cũ kỹ, đáng tiếc trong cung những năm gần đây nàng ấy không được sủng ái, tiền tiêu vặt hàng tháng đều bị cắt xén đi, thật ra bốn mùa đều có y phục mới, nhưng không bao giờ đến tay nàng, dù sao những tên thái giám luôn nâng cao giẫm thấp kia cũng không sợ nàng làm ầm ĩ, bởi vì nàng vừa không được hoàng đế sủng ái, vừa không có Phó gia làm chỗ dựa, dù Phó Bách Hợp có ý nghĩ muốn xin giúp đỡ cũng không có nơi để mà cầu xin, bây giờ ba nha đầu kia đã sinh dị tâm, chỉ sợ xiêm y của họ đều dễ nhìn hơn của nàng ấy nhiều.
Ngây ngốc ở trong cung hai ngày, Bách Hợp quyết định cần phải ra ngoài một chuyến, nói không chừng lại có thể gặp được Lương Kỳ ở trong ngự hoa viên cũng nên, dù sao mọi việc trong triều không cần hắn quan tâm, ngoại trừ ở trong hậu cung thì hắn cũng không có chỗ để đi. Tuy Bách Hợp rất chướng mắt vị Hoàng đế này, thế nhưng mà tâm nguyện của nguyên chủ chính là đạt được sự sủng ái của hoàng đế, cô cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này!
Nghĩ đến muốn chiếm được sự sủng ái của hoàng đế, trước mắt xem ra vẫn có chút khó khăn, mặc dù khó khăn nhưng không phải không thể làm được.
Trái tim của Hoàng đế Lương Kỳ bây giờ đều thuộc về Phó Bách Niên, muốn cho hắn ngay lập tức chuyển sang thích mình là chuyện không thể nào, ngoại trừ làm cho hắn yêu bề ngoài của mình còn phải làm cho hắn không thể không yêu mình! Trở thành hoàng đế mà cũng không được làm theo ý mình, Lương Kỳ cũng có tâm nguyện, lúc đăng cơ dã tâm bừng bừng, nhưng lại bị Yến gia áp chế, rõ ràng là vua một nước nhưng bây giờ chỉ có thể ở trong cung tầm hoan tác nhạc, chắc chắn hăn vô cùng không cam lòng, hắn rất muốn đoạt chính quyền từ trong tay Yến gia, thì ngoại trừ dựa vào thế lực của Lưu gia ra, hắn còn phải lung lạc triều thần cùng thế lực khổng lồ của Phó gia, nên Bách Hợp định móc nối với người của Phó gia, mượn thế lực của Phó gia để câu dẫn ánh mắt của hoàng đế.
Nếu Lương Kỳ muốn cầm quyền thì hắn phải lấy lòng Phó gia, chỉ cần mình là người con gái mà Phó gia nhìn trúng, cho dù hắn không yêu mìnhnhưng vì đạt được trợ giúp từ Phó gia, tất nhiên hắn sẽ phải làm ra vẻ sủng ái mình, về phần sau này phải làm thế nào để hắn thật sự yêu mình, thì đó là chuyện của sau này, dù sao thì ăn cơm thì phải ăn từng miếng, công việc thì phải xử lý từng bước một.
Muốn một lần nữa lấy được thiện cảm của Phó gia thì chuyện này cũng không dễ dàng, nữ nhi của Phó gia không ít, tuy Phó Bách Hợp là đích nữ nhưng mà đã sớm bị gia tộc gả đi từ sớm, đã không còn tác dụng nữa rồi, Phó gia cũng không thiếu cô gái có dung mạo xinh đẹp. Phó lão thái gia đã cầm quyền hơn nửa đời người, trái tim cũng đã sớm cứng rắn như sắt đá, nếu không lúc trước nàng ấy cùng với mấy cô nương Phó gia nịnh nọt lão thái gia cùng lão phu nhân như thế, cuối cùng lại bị lão đưa đi, muốn nhờ đến hỗ trợ của Phó gia thì đầu tiên phải bắt đầu từ trên người mẫu thân của nguyên chủ.
Mẫu thân của Phó Bách Hợp là Tam phu nhân tổng cộng sinh được ba nam hai nữ, Phó Bách Hợp là thứ đích nữ của Tam phu nhân, tuy nói Tam phu nhân coi trọng nhi tử hơn, nhưng dù sao thì Bách Hợp cũng là cốt nhục thân sinh của bà, tuy không phải quá coi trọng nhưng vẫn hơn những người khác ở Phó gia, Bách Hợp muốn đến cung của Phó Bách Liên để tìm hiểu một chút tin tức. xem có thể thông qua nàng ta để liên hệ với Tam Phó phu nhân.
Hiện tại cô chỉ là một quý nhân, không có cung điện của riêng mình, cô cùng với hai cái quý tần không được sủng ái ở tại một gian trong nội cung, lúc này cô muốn đi ra ngoài, bởi vì bên người không có nha hoàn nên không ai tới quản, khônng cần phải chuẩn bị, hai cung nữ bảo đi lấy nước giờ đã trốn mất dạng, Bách Hợp thay đổi y phục xong, cầm trâm cài tóc lên tự mình búi tóc, tay vuốt ve thái dương, lúc này mới cầm lấy quạt tròn đi ra khỏi cung điện.
Với thân phận của Quý nhân ở trong cung thì không thể có kiệu, bây giờ đang là tháng sáu, mặt trời chói chang làm cho mặt đất nóng lên, cô vội bước nhanh chân chạy về phía cung điện của Phó Bách Liên, sau khi Phó Bách Liên tiến cung rất được sủng ái, được Lương Kỳ phân đến ở điện Thừa Hoa, điện Thừa Hoa là cung điện hoa lệ nhất trong hậu cung Đại Chu, rất đễ tìm thấy, so với cửa cung điện vắng lặng của cô thì ở đây có mấy nha hoàn bà tử đứng gác rất nghiêm trang, thấy Bách Hợp đi tới thì có một bà tử ngai Bách Hợp lại:
"Ở chỗ nào lại chạy ra một người không biết quy củ như vậy, lại lỗ mãng ở trước cửa cung cửa cung của Hiền phi nương nương, nếu như đụng phải quý nhân, cẩn thận ta lột da của ngươi!"một mặt bà tử kia ra sức mắng người một bên lại ra sức quét trên người Bách Hợp. thấy trên người cô mặc y phục cũ, tuy chất vải không kém, nhưng so với những phần thưởng của chủ tử thì không là gì, trên mặt liền lộ ra vài phần xem thường, khônng kiên nhân quát lên: "Lúc này xem như ngươi không hiểu chuyện, ta không so đo với ngươi, còn chưa cút hay muốn ta cho người đánh roi mới chịu!"
"Cô cô xin thương xót, ta họ Phó, là tỷ tỷ lúc ở nhà mẹ đẻ của Hiền Phi nương nương.."Bách Hợp biết rõ gặp Hiền phi sẽ không dễ dàng, hôm nay tới chỉ muốn để cho Phó Bách Liên biết có một người như thế tồn tại, xem xem nàng ta có nể mặt vì hai người cùng họ Phó mà gúp mình, tuy nói trong lòng Bách Hợp biết ý nghĩ cô vô cùng xa vời, thế nhưng mà chỉ cần có một đường sinh cơ cô đều không muốn bỏ qua, khiến cho nhiệm vụ thất bại.
Bà tử kia nghe được lời này của Bách Hợp thì cười lạnh, bắt đầu chà xát hai tay: "Trong cung này không thiếu người, thấy lợi liền xông lại, thấy nương nương đang dắc thế, đến con mèo con chó cũng muốn đến nhận thân thích" Bà ta ám chỉ bách Hợp không đưa cho bà ta chỗ tốt, nhưng của hồi môn đáng giá lúc tiến cung của Phó Bách Hợp đã sớm không còn, nếu không cũng sẽ không phải sống gian nan như vậy, lúc này Bách Hợp không có bạc, thấy hành động này của bà tử kia thì đành thở dài, bà tử kia thấy cô thật lâu cũng không có động tác gì, vẻ mặt biến đổi:
"Cút ra xa một chút, hôm nay Hoàng thượng đang ở trong cung của nương nương, không rảnh gặp ngươi, nếu như ngươi không đi, ta sẽ lấy roi đánh ngươi" Bà ta vừa nói xong liền giơ tay lên, Bách Hợp lạnh lùng nhìn bà ta một cái, bà tử kia cũng trừng mắt lên với vẻ mặt hung dữ, Bách Hợp nhịn xuống lãnh ý trong lòng, rủ mắt xuống nói: "vậy làm phiền ma ma tại khi nào nương nương rảnh thì nói với ngài ấy một tiếng, là có nữ nhi của Phó gia tam phu nhân là Phó Bách Hợp tới tìm và muốn gặp ngài ấy."
Cô nói xong lời này thì quay người đi, bà tử kia vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ, thật xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của bà ta: "... Nếu nàng ta mà là thân thích của Phó gia, thì ta là muội muội của lão thái gia đấy!"
"Ha ha ha..."một đám nha đầu đều bắt đầu cười theo, Bách Hợp quay đầu nhìn lại bà tử kia một cái, mắt híp lại.
Hôm nay không công mà lui, chuyện này đã sớm trong dự liệu của Bách Hợp, cô chỉ muốn tới đây thử vận may mà thôi, lúc này thất bại cũng không cảm thấy gì, dù sao nếu nhiệm vụ quá dễ dàng thì Lý Duyên Tỷ cũng không có khả năng đến bây giờ mới để cô tới, cô cũng không muốn tranh cãi cùng với bà tử kia, trong lòng đang nghĩ phải làm sao để tiếp cận được với Phó Bách Liên, đi được một đoạn rất xa rồi, cách đó không xa bên cạnh một bụi hoa tường vi có một đình nghỉ mát, có lẽ do lúc này đã quá giờ ngọ, nên chung quanh cũng không có người, bụi hoa đều nở rộ bao trọn tòa đình nghỉ mát, đi được đến đây đã ra đầy mồ hôi, xiêm y trên người bị mồ hôi làm ướt dính vào trên lưng, cô đang chuẩn bị tiến vào đình chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, vừa mới đi vào còn chưa kịp ngồi xuống, chợt nghe thấy một giọng nói lanh lanh nhỏ giọng nói.
"Gần đây Hoàng thượng đều triệu Phó lão Hậu gia cùng Tiêu Dao hậu vào thư phòng cùng bàn bạc, nói là muốn đoạt đi binh quyền của Yến gia..."
Bách Hợp không ngờ mình chân trước vừa mới đến, chân sau đã có người tới, lúc đầu cô còn tưởng nếu là gặp phải quý nhân chỉ sợ tránh không được phải ra hành lễ, không nghĩ tới lại nghe được lời nói như vậy, cô nhìn xung quanh, bụi hoa tường vi nở ra một mảng lớn, bụi hoa dày đặc này là chỗ trốn tuyệt hảo, chỉ cần mình trốn ở bên trong không động đậy thì người khác không thể phát hiện ra. Bởi vậy cô vội vàng xách váy lên cẩn thận bước đi để không dẫm phải nhánh cây nhẹ nhàng chui vào bụi hoa.
Hai người bên ngoài kia cũng đi tới chỗ này, tiếng bước chân nhẹ như mèo, Bách Hợp cố nhịn để không lấy cành cây đang châm vào trên mặt ra, im lặng trốn ở bên trong, rất sợ hai người kia đứng ở đây nói chuyện quá lâu mà mình thì không chịu được, bởi vậy liền ngồi xổm xuống, cô cũng không quan tâm chuyện Yến thị cùng Phó Gia, Lưu gia đoạt quyền, chuyện này không liên quan tới cô, cô chỉ muốn thay nguyên chủ doạt được sủng ái của Hoàng đế, bởi vậy cô không muốn nghe mấy chuyện bí mật trong cung, cũng không hiếu kì thân phận của người đến, bởi vậy yên lặng cúi thấp đầu nhìn chằm chằm đế giày của mình.
Giọng nói nhẹ nhàng kia còn đang nói chuyện Lương Kỳ triệu kiến Phó gia cùng với Lưu gia muốn vặn ngã Yến gia. Một người khác lại không có lên tiếng, Bách Hợp chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt giống như hướng chỗ mình trốn mà nhìn qua, cô càng thêm cẩn thận hơn, chỗ vừa rồi bị cành lá cắt qua giờ bị mồ hôi thấm vào vừa ngứa lại vừa đau, cô lại chỉ có thể cố nén lại, vẫn không nhúc nhích cũng không giơ tay đẩy ra.
"Ngăn kéo trong thư phòng của Hoàng thượng, có một bức họa, và một cái khăn lụa được Hoàng thượng xem như bảo bối, mấy ngày trước có một nha hoàn vô tình đụng phải, bị Hoàng thượng sai người đánh cho phải nằm liệt giường, Thế tử gia ngài thử đoán xem trên khăn tay thêu lên cái gì?"
Giọng nói nhỏ nhẹ nói đến chỗ này, liền dừng một chút, giống như là sợ bị người phát hiện, nhìn chung quanh một lúc, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Bên trên viết hai chữ Bách Niên!"
"Nhắc tới cũng khéo, hai tháng trước, sau khi Hoàng thượng lên ngôi liền cáo mệnh cho vị thế tử phu nhân kia, nếu như nô tài không có nhớ nhầm, ghi chính là Phó thị Bách Niên."
"Trong lòng ta biết rõ." Người luôn một mực không nói kia rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút lãnh đạm, giọng nói nhỏ nhẹ kia liền vâng vâng dạ dạ, người có giọng nói trầm thấp lãnh đạm kia sau khi nghe hắn nói vài câu xong thì đuổi hắn rời đi. Một lúc sau liền vang lên một hồi tiếng bước chân, Bách Hợp vẫn đứng yên ở trong bụi hoa tường vi không có rời đi, bên ngoài mãi không có động tĩnh, cô cũng không dám thăm dò, cũng không biết qua bao lâu, hai chân ngồi xổm của cô run lên lạnh buốt, bàn chân hơi đau, trên người rất khó chịu, nếu là người bình thường bị vết thương như vậy đã không nhịn được mà la lên nhưng cô vẫn cố nén không rên một tiếng.
Vừa rồi mặc dù cô không cố lắng nghe, nhưng Bách Hợp biết rõ đó là bí mật khó lường, nếu lúc này mình đi ra ngoài mà bị người taphát hiện chỉ sợ sẽ bị giết người diệt khẩu, tuy nói bây giờ cô đã có Lý Duyên Tỷ, dù cô làm nhiệm vụ thất bại thì chưa chắc đã chết, nhưng mà nếu vừa mới tiến vào nhiệm vụ còn chưa kịp làm gì mà đã bị giết chết rồi thì cũng quá vô dụng đi.
Thời tiết tháng sáu, mới vừa rồi mặt trời còn nhô cao thế mà sau một khắc đã trốn vào bên trong đám mây, bầu trời tối lại gió thổi qua làm bụi hoa tường vi rung lên xào xạc, không mất bao lâu đã bắt đầu mưa xuống, hai chân Bách Hợp đã sớm không còn cảm giác rồi, giọng nam lạnh như băng kia liền vang lên: "Ngồi xổm cả buổi, thật là nhẫn nại."
Quả nhiên hắn còn chưa có đi! Lông mày Bách Hợp nhíu lại, vừa rồi cảm giác được mình bị người nhìn thì cô đã có dự cảm không tốt. Lúc này quả nhiên đúng như vậy, hôm nay không nên đi vào cái đình nghỉ mát này, gặp phải hai người này quả thực là đi ra ngoài không được mà ở lại cũng không xong, giờ trốn ở trong bụi hoa còn bị người phát hiện, cô không có giẫm lên cây khô, cũng tận lực điều chỉnh hô hấp của mình để không bị loạn, người phía ngoài chưa chắc đã phát hiện ra cô, có khả năng là lên tiếng để lừa cô mà thôi, Bách Hợp vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hi vọng người nọ thật sự không có phát hiện ra cô mà chỉ lừa dối mấy câu nếu mình không ra hắn sẽ rời đi, cô cố thủ thêm một lát thì cái giọng nam lãnh đạm kia lại nhẹ nhàng cười, thanh âm giống như tiếng đàn đang rung.
Giọng nói kia êm tai mà từ tính thế nhưng mà lời nói ra khỏi miệng lại lạnh thấu xương.
"Nếu ngươi không ra thì ngươi sẽ vĩnh viễn không ra khỏi đó được nữa đâu." Hắn cười hai tiếng, ngữ khí bình thản không hề lộ sát ý ra ngoài, nhưng không hiểu vì sao lại làm cho Bách Hợp cảm giác được nguy hiểm. Cô bắt đầu có chút khó xử, mình ra ngoài cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng nếu không ra thì cô có dự cảm người kia cũng không có nói đùa, nếu như người nọ thực sự phát hiện ra mình mà cô cứ cố tình không chịu ra ngoài thì không chừng hôm nay sẽ phải chết ở trong này.
Trong lòng Bách Hợp nhanh chóng hiện lên các loại ý niệm, còn chưa kịp nghĩ ra ý hay, bụi hoa tường vi trên đỉnh đầu đã bị người gọt ra, một đống cánh hoa cùng với nước mưa rơi xuống, may mắn cô ngồi bên cạnh nếu không lần này ngay cả đầu cô cũng đã bị gọt xuống rồi, bụi hoa dính nước mưa bị quét ra kia, văng tung tóe lên người cô, cánh hoa thi nhau rơi xuống, hiện ra một người mặc y phục màu đen là một nam tử trẻ tuổi đang chậm rãi tra kiếm vào vỏ, phát ra tiếng chói tai khó nghe, lại làm cho người ta nổi hết da gà, hắn cúi đầu nhìn xuống tiểu mĩ nhân chật vật ngồi cành bụi hoa, trong mắt hiện lên hình dáng Bách Hợp đang ngồi xổm dưới đất, trên đầu đính đầy cánh hoa cùng nước mưa, bên khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, trong mắt lại lạnh như băng.
Thật sự không thể tránh khỏi rồi, người ta xác thực biết cô ở nơi nào, cũng không phải nói lừa cô, Bách Hợp thở dài, lúc này mới quay đầu lại, đó là một nam nhân chừng hai bảy hai tám tuổi, có một đôi mày rậm kéo dài đến thái dương, mặt như quan ngọc, lúc này đang nhìn cô cười, thấy Bách Hợp xoay đầu lại thì đột nhiên hắn duỗi một tay ra với Bách Hợp rồi nói:
"Đến"
Bàn tay kia sạch sẽ thon dài, ngoài trừ đốt ngón tay vết chai, thì có thể nhìn ra đây là bàn tay của một công tử có cuộc sống sung sướng an nhàn, vết chai kia không phải do dùng bút mà do dùng kiếm lưu lại, xem vừa rồi hắn dùng một kiếm cắt ngang bụi hoa tường vi là có thể đoán ra võ công của hắn không yếu, cuối cùng Bách Hợp cũng từ bỏ ý định chạy trốn cuả mình, nếu đã gặp phải người luyện võ thì cô tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, ngược lại còn chọc giận hắn.
Đã không chạy được mà không thể trốn tiếp, cô vuốt vuốt hai chân của mình, cười khổ nói: "Chân của ta đã tê quá rồi, chờ ta một chút."
Cô cũng không sợ hãi mà cười thản nhiên, nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ kia nghe cô nói như thế, nụ cười vui vẻ bên khoae miệng càng sâu hơn, hai tay đột nhiên duỗi ra bắt lấy tay Bách Hợp, thoáng cái đã kéo cô lên.
Có thể hành tẩu trong cung, thái giám vừa rồi cung kính hắn như vậy, hơn nữa còn có thể đem theo kiếm, nhìn cách ăn mạc của hắn, một nam tử trẻ tuổi dám ở hậu cung của Hoàng đế ngang nhiên hành tẩu, ngoài trừ người của Yến gia ra thì thật sự Bách Hợp không còn nghĩ ra còn ai nữa.
Nhớ tới thái giám kia vừa gọi hắn là Thế tử gia, Vị thế tử Yến gia kia hiện ra trong lòng Bách Hợp.
Thế lực của Yến gia rất khổng lồ, Yến Quốc công trước lúc tiên hoàng kế vị được Nguyên đế phong làm người đứng đầu tam đại thần, sau khi tiên hoàng qua đời thì Yến quốc công đặt công vụ ở Yến gia để xử lý, rất nhiều người ở Đại Chu đều biết đến phủ Quốc Công mà không biết tẩm cung của Hoàng đế ở phương nào, có thể thấy thế lực của Yến gia to lớn như thế nào, mà không biết có phải do thế lực của Yến gia quá thịnh bị ông trời đố kị hay không mà con nối dòng của Yến gia cũng không nhiều, dưới gối của Yến Quốc công chỉ có mình Yến Tô, lúc hắn mười lăm tuổi đã được phong làm Thế tử, bởi vì thân phận Yến Thế tử của hắn mà từ nhỏ luôn bị người ám sát, bởi vậy Tiên Hoàng dưới sự bức bách của Yến Quốc công, đặc biệt ân chuẩn cho hắn được phép mang theo vũ khí khi ở trong cung.
Không ngờ cô chỉ tiến vào đình hóng mát mà gặp phải một nhân vật như vậy. Hắn cười rất ôn hòa thân thiết, có điều sự vui vẻ kia chưa kịp đến đáy mắt, mắt hắn như lưu ly tinh xảo, lại lạnh như băng, giống như không hề có tình cảm, làm cho trong lòng Bách Hợp bắt đầu cảm thấy có chút bối rối.
"Nô tỳ chỉ đi ngang qua đây không phải cố tình nghe lén Đại nhân cùng công công nói chuyện, thỉnh Đại nhân tha mạng." Yến Tô mỉm cười rồi cúi thấp đầu nhìn cô, tay hắn vẫn còn nắm chặt tay cô, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như không mang theo một chút sát ý nào, thế nhưng mà Bách Hợp vừa mới nghĩ đến một kiếm kia của hắn, nếu không phải cô thông minh sớm ngồi xuống, chỉ sợ lúc này đầu đã sớm rời vị trí, không biết vì sao cô lại có dự cảm, đối mặt với người nam nhân như vậy, có cùng hắn ra vẻ chẳng có chuyện gì cũng không được, người nam nhân này nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện nhưng kì thực trong hai mắt hắn không có một chút tình cảm nào, bây giờ chỉ hi vọng hắn có thể tha cho mình một mạng.
Nếu thật sự trốn không thoát, lần nhiệm vụ này chỉ có thể thất bại mà thôi. Tuy có chút không cam lòng, nhưng mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, Bách Hợp không nhịn được cau mày lại.
← Ch. 0748 | Ch. 0750 → |