Vay nóng Homecredit

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0738

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0738
Kế nữ Mộ Dung gia (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Lazada


Edit: Violette

Beta: Sakura

Dưới tình huống này Bách Hợp chỉ có thể mong chờ vị thầy tướng kia, trong nhiệm vụ lần này bối cảnh bên trong của thầy tướng Thiên Sơn, thân là gia tộc thần bí nhất, phải có được thực lực thần kỳ nào đó. Với tình huống quỷ dị của Lý Duyên Tỷ bây giờ, Bách Hợp từng dùng thử ngũ hành bát quái trận thay anh tụ tập linh khí, nhưng cũng không dùng được, lúc này anh tựa như người chết, thân thể đã không còn thu hút nổi linh khí từ bên ngoài nữa rồi, ngoại trừ lồng ngực còn ấm áp, điều này để lại cho côchút kinh hoảng.

Bà tử bên cạnh đứng không đáp lời, nhiều ngày nay Lý Duyên Tỷ vốn không có động tĩnh con mắt bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích thoáng qua, chỉ là ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng lúc trước, nếu không vì Bách Hợp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh không chút rời mắt thì chắc cũng cho là mình nhìn nhầm rồi, côvừa kinh ngạc vừa vui mừng đưa người nằm sấp thấp hơn nữa, đôi mắt chăm chú nhìn anh liên tục, làn da anh trắng vô cùng, dưới da có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhỏ li ti, mí mắt cũng rất mỏng, hình dạng đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, nằm một thời gian dài như vậy, ngoại trừ thân thể lạnh buốt bên ngoài, làn da anh một chút cũng không khô nứt xám tàn đi, đây cũng là lí do người thành Tử Tiêu vẫn luôn ôm hi vọng rằng anh vẫn chưa chết, sắc mặt khó coi kia cũng không thể làm tổn hại phong thế tuyệt thái của anh.

"Cam tiên sinh..."

"Hừ!" Bách Hợp không hề quay đầu lại cắt đứt lời nói của bà tử, giữ hơi thở, cô nuốt xuống nước bọt, lấy tay giật cổ áo của Lý Duyên Tỷ ra, lộ ra một mảng lồng ngực lớn, bà tử kia chứng kiến hành động như vậy trợn tròn mắt nói không ra lời, Bách Hợp nhẹ nhàng đưa tay dán lên ngực, nơi đó có độ ấm rõ ràng so với sự mát lạnh hôm trước, thậm chí côloáng thoáng cảm nhận được trái tim đã yên lặng hồi lâu bắt đầu như có như không nhảy dựng lên.

Cô cúi đầu nằm xuống cố áp tai lắng nghe, 'thình thịch', một âm thanh rất nhỏ vang lên, Bách Hợp cắn cắn bờ môi, duy trì lấy tư thế này không dám nhúc nhích.

"Thiếu phu nhân..."

'Thình thịch'. Tiếng tim đập lại nhảy thoáng một lần nữa, lúc đầu còn chậm rãi, Bách Hợp còn sợ là bởi mình quá mức khẩn trương mà nghe nhầm, vậy nhưng thời gian cũng dần trôi qua. Bà tử kia đang định mở miệng nói chuyện, Bách Hợp bỗng ngã nhào lên người Lý Duyên Tỷ, tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt bên cạnh người anh, thanh âm có chút kích động: "Tốt rồi, tốt rồi, đang đập rồi."

Bà tử lộ vẻ ngẩn ngơ, đang định tiến đến trong vô thức. Trái tim nhiều ngày đã không có động tĩnh của Lý Duyên Tỷ nảy lên, khuôn mặt tái nhợt qua thời gian dần có huyết sắc, thân thể bắt đầu trở nên mềm mại, không còn bộ dạnh cứng ngắc lạnh giá như trước, trong thân thể của anh dần dần đã có độ ấm, ngón tay đang vô lực cuốn lấy mười ngón của Bách Hợp giờ đây dần bắt đầu có lực.

Nghe được lời nói 'tốt rồi' của Bách Hợp bà tử làm sao còn có thể mù mờ. Bà không lên tiếng giống Bách Hợp, vội vàng quay người rời đi.

Tình huống của Lý Duyên Tỷ ổn rồi, mặc dù anh chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng trong thân thể anh lại dần bừng lên sức sống, tim đập ngày càng ổn định, sắc mặt dần trở nên đẹp mắt, độ ấm trên người tuy vẫn còn hơi thấp nhưng đang bắt đầu tăng dần. Vốn luôn cho là nhi tử hẳn phải chết, vợ chồng Lý Chiêu Thành nhẹ nhàng thở ra, nhưng Bách Hợp vẫn có chút run như cầy sấy. Một đêm nay cô nhìn chằm chằm vào Lý Duyên Tỷ ít khi chợp mắt, tựa như sợ rằng bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấy anh mở mắt ra.

Một đêm này người trong thành Tử Tiêu căn bản đều không thể ngủ nổi, Lý Chiêu Thành ngại lời cảnh cáo lúc trước của thầy tướng, không dám tới, canh giữ rất xa ở trên đỉnh phủ thành chủ nhìn qua tình cảnh bên này. Cho đến tờ mờ sáng, Bách Hợp vẫn luôn cầm tay Lý Duyên Tỷ. Cảm giác ngón tay bỗng chốc bị nắm chặt, cô mím môi, đôi mắt kia vốn vẫn luôn nhắm lại nửa tháng này chậm rãi mở ra.

Vẫn luôn đợi anh tỉnh lại, vậy mà giây phút anh chính thức mở to mắt, Bách Hợp vẫn sợ ngây người, không biết có phải vì anh ngủ quá lâu hay không, đôi mắt ẩn ẩn có ánh sáng xanh, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay Bách Hợp ghì chặt hơn nữa, ánh mắt của anh không có tiêu cự nhưng đầu lại vô ý thức quay về hướng Bách Hợp, không đợi anh mở miệng, Bách Hợp chặn ngang ôm chặt lấy anh.

"Sợ à?" Một hồi lâu về sau Lý Duyên Tỷ mới giống như là đã hòa hoãn lại, trong ánh mắt hiện lên khuôn mặt có chút tiều tụy của Bách Hợp, không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, thoạt nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, ngày đó lúc tiến vào nhiệm vụ nhìn thấy con mắt hắc bạch phân minh tơ máu đỏ li ti, biểu lộ mang chút sợ hãi. Cô gái của anh đã rất lâu rồi không lộ ra thần sắc như vậy, hiển nhiên là bởi mình mê man nhiều ngày nay đã khiến cô sợ hãi, Lý Duyên Tỷ há to miệng, ngữ khí nhẹ trầm bổng, lúc nói chuyện ngón tay lại giật giật, tựa như muốn thử xem có đưa tay giơ lên được không, nhưng cuối cùng rồi lại không có phản ứng, Bách Hợp đem mặt chôn ở đầu vai anh, không lên tiếng, chỉ là thật lâu sau mới khẽ gật đầu một cái, Lý Duyên Tỷ thanh tỉnh lại, tảng đá đè trong lòng Bách Hợp lúc này mới chính thức hạ xuống, côlo lắng lâu như vậy, lúc này chính thức chờ anh tỉnh lại mới bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ, trong cổ ứ nghẹn, một câu cũng không nói nên lời.

Cánh tay bị cô ôm lấy dần ấm áp lên qua thời gian, Bách Hợp ngồi ở cuối giường gỗ một hồi lâu mới động thân đi gọi người, Lý Duyên Tỷ lại kéo tay cô không buông:

"Đừng đi." Anh vừa mới thanh tỉnh, nói chuyện có chút cố hết sức nhưng ánh mắt lại không chút nhấp nháy, anh hiểu rõ ý tứ của Bách Hợp, lúc này lo lắng tình huống thân thể của anh cho nên muốn mời người trong nhiệm vụ thay anh xem qua, lúc bản thân mình mê man khiến cô hoang mang lo sợ thì thôi, hiện tại tỉnh lại rồi tình huống chính mình như thế nào Lý Duyên Tỷ biết rõ ràng nhất, tự nhiên không cần phải để cô đi gọi người, huống chi khó có được lúc cô lo lắng cho mình như vậy, Lý Duyên Tỷ cũng không muốn tại loại thời khắc này có người không hiểu chuyện đi vào.

Lần này anh tiến nhập vào thân thể người sắp chết, sinh cơ trên người nguyên chủ đã sớm kết thúc, lúc sát nhập thân thể trừ việc phải cải tạo sức sống bên ngoài của cỗ thân thể, mặt khác còn bởi vì bát tự mệnh số các loại, vốn có lẽ không phải mê man một thời gian dài như vậy, có thể nguyên nhân vì Bách Hợp bị Mộ Dung Thùy Thanh cắn, phần năng lực còn thừa không nhiều lắm anh khó khăn lấy được bởi bị áp chế đã thay cô chữa thương, cuối cùng chống đỡ không nổi lâm vào ngủ mê. Tình huống này giống như hồi chủ thể Lý Duyên Tỷ bị chia ra làm bảy phần, có chút tương tự như lúc trước bởi thực lực chưa đủ khiến cho bản thể lâm vào mê man, đối với Lý Duyên Tỷ mà nói muốn tỉnh táo lại chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, chỉ có điều lần này tình huống không nghiêm trọng như vậy, lúc ấy anh chưa kịp nói cho Bách Hợp đã mê man rồi, vì vậy ngược lại khiến cô càng hoảng sợ.

Hôm nay thanh tỉnh anh nói đứt quãng nguyên do đơn giản cho Bách Hợp, Bách Hợp nghe được anh không có trở ngại, hơn nữa trong khoảng thời gian mê man này, thần trí của anh đã dưỡng khá hơn một chút, sau này việc cải tạo thân thể chỉ là vấn đề thời gian, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến lúc trước anh đã từng vì bị Phong Ấn mà mê man như vậy, trái tim Bách Hợp lại thẳng tắp trầm xuống.

Lý Duyên Tỷ lần này thật sự là hù chết cô rồi, đây vẫn chỉ là ở trong nhiệm vụ, theo anh nói trong nhiệm vụ cho dù là mê man, cũng chỉ mê man mấy chục ngày là tối đa, nhưng nếu anh thật sự bị Phong Ấn, một khi ngủ say, thời gian chẳng phải là ngàn vạn năm? Trong lòng côphát chìm, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Vậy bây giờ anh tốt chưa?"

"Không thể nhanh như vậy đâu." Lý Duyên Tỷ lắc đầu không chút khí lực, con mắt còn có chút khô khốc, chỉ là mê man một thời gian ngắn nhưng lại không muốn nhắm mắt lại, lúc này anh đã thanh tỉnh nhưng để có thể sử dụng linh hoạt cỗ thân thể này thì còn phải cần một khoảng thời gian, nửa thân trên khá ổn, ngón tay có thể làm các động tác đơn giản như cầm chặt tay của nàng, lục phủ ngũ tạng quan trọng nên được chữa trị trước, nhưng chi dưới vì không ảnh hưởng đến tính mạng nên lúc này không có chút tri giác, nói tình huống chính mình trước mắt cho Bách Hợp, Lý Duyên Tỷ chống cự trong chốc lát rồi lại ngủ một lần nữa, Bách Hợp thấy rõ sự mệt mọi của anh, không khép được mắt, tỉnh đến lúc hừng đông thầy tướng Thiên Sơn Cam tiên sinh mang theo sư thúc của ông đến Tử Tiêu thành.

Hai người cũng không đến đây tay không, mà đã mang đến Tuyết Liên Tử chí bảo của phái Thiên Sơn, cũng bởi thu thập vật này nên hai sư thúc đã chậm trễ hai ngày, Lý Chiêu Thành hiểu rõ việc này là duyên cớ, tự nhiên thập phần cảm kích. Vào thời điểm lúc trước Lý Duyên Tỷ phải chết rõ ràng, Tuyết Liên Tử với anh mà nói tác dụng không lớn, nhưng hôm nay thầy tướng đã kéo dài sự sống cho thân thể Thiếu thành chủ, ăn chén thuốc hầm Tuyết Liên Tử liền hiệu quả gấp trăm lần rồi, chỉ sau bảy tám ngày, anh đã có thể ngồi dậy, nhưng phần chân không thể nhúc nhích, nếu đang ngồi cái ghế cũng có thể vận nội lực đẩy ghế đi, thay thế hai chân di chuyển rồi.

Lúc trước thân thể nguyên chủ mặc dù yếu nhưng Lý Chiêu Thành chỉ sinh một đứa con, tốn không ít công phu trên người con mình, ngoại trừ lúc trước sử dụng công lực kéo dài tính mạng cho anh, thiếu thành chủ nguyên bản trong mười tám năm ăn vào không biết bao nhiêu kỳ đan thần dược, chẳng qua lúc đầu tính mệnh anh đã định sống không quá mười tám, dược tính của các kỳ đan thần dược kia liền được tích lũy trong thân thể, cũng không có phát huy tác dụng, về sau Lý Duyên Tỷ tiếp thu cỗ thân thể này, một khi đem thân thể điều dưỡng sống lại, anh mượn công dược của Tuyết Liên Tử khai mở năng lượng tích lũy, lại có công lực trợ giúp từ Lý phu nhân, năng lượng khổng lồ này chân lực, rất nhẹ nhàng đã được anh sử dụng.

Từ lúc anh thanh tỉnh từ bộ dáng chắc chắn phải chết, càng về sau càng dễ dàng điều động những năng lượng này, trước sau cũng mất thời gian mười ngày. Nguyên chủ đã chết, kiếp mệnh mười tám năm đã sớm qua, lời nói lúc trước của thầy tướng Thiên Sơn về số mệnh phụ tử xung khắc tự nhiên biến mất, Lý Chiêu Thành chỉ có một đứa con trai độc nhất, lúc trước vì lo lắng sợ hãi mà không dám tới gần, bây giờ không còn kiêng kị, mỗi ngày canh giữ ở bên người nhi tử thuyết giáo Lý thị Bắc Minh Áo Nghĩa, thẳng đến lúc Lý Duyên Tỷ mặt đen kịt.

Trước đó vài ngày Bách Hợp suốt ngày nhìn chằm chằm vào Lý Duyên Tỷ sợ hãi anh sẽ xảy ra chuyện, hôm nay biết rõ anh đã tốt rồi, trong lòng thở dài một hơi, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, điều chỉnh thân thể thật tốt, thừa dịp Lý Duyên Tỷ bị Lý Chiêu Thành gọi đi luyện công bèn nhân lúc rảnh bắt đầu luyện Tinh Thần Luyện Thể Thuật, thi thoảng đáp ứng Lý phu nhân học mấy chiêu kiếm thuật, thời gian trôi qua nhanh chóng, giá trị vũ lực của cô đã đạt đến 70, việc luyện tập Tinh Thần Luyện Thể Thuật đã có chỗ tốt, mới luyện chưa đến hai tháng, trong cơ thể cũng đã tích trữ linh lực, trước kia nguyên chủ không tu luyện loại võ công nào, Lý phu nhân dù dạy cô các chiêu kiếm nhưng không chỉ giáo cô nội lực.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1357)