Đảo tàn sát đẫm máu 17
← Ch.1295 | Ch.1297 → |
Edit: Jolly
Beta: Sakura
Tuy rằng trước đó mới bị quát tháo qua, cũng sợ bị 'Mary phu nhân' quát tháo lần nữa, mọi người vẫn là bất chấp mở cửa, cánh cửa vừa mở ra liền nhìn thấy 'Mary phu nhân' xảy ra chuyện. Đầu bà ta bị chém đứt ném trong bồn tắm, hơn nữa tại phòng lại tìm thấy bộ đồ cũ của 'Con mồi' đã thay ra, dẫn chó săn lại nhìn, đám chó lại sủa điên cuồng.
Thủ vệ trên đảo bây giờ liền hiểu rõ, trước đó mọi người đã bị lừa. Trước khi mọi người đến có thể 'Mary phu nhân' đã xảy ra chuyện, lúc thủ vệ yêu cầu kiểm tra bồn máu, có khả năng người nói chuyện với bọn họ chính là 'Con mồi' đang bị tìm kiếm, còn 'Mary phu nhân' chắc hẳn đang nằm trong bồn kia, đáng tiếc mọi người bị cô ta dọa sợ, mà đám chó săn cũng bị mùi máu nồng nặc che lắp mùi vị của 'Con mồi', cho nên lúc mất đi manh mối thì đám chó mới đặc biệt hung dữ.
Hồi tưởng lại những việc này, mọi người lại sợ khách hàng trên đảo lại bị giết chết, cũng đối với 'Con mồi' đào thoát lần này cảm thấy đặc biệt đau đầu. Đúng là một nhân vật khó chơi khó giải quyết. Mọi người thậm chí không biết cô ta dùng phương pháp đặc biệt gì để 'Mary phu nhân' kia mở cửa cho vào, hoặc cô ta đã dùng phương pháp gì để vào căn phòng ấy. Lúc đầu mọi người vô cùng tự tin "Con mồi' sẽ không có cách gì tiến vào các căn phòng, cho nên khi Bách Hợp giả dạng 'Mary phu nhân' nói bản thân sẽ không mở cửa, 'Con mồi' không có khả năng vào được, bọn họ không phản bác lời của cô được, cũng vô cùng tự tin đối với việc này.
Bây giờ sự thật bày ra trước mắt, khách hàng trên đảo lại chết thêm một vị, cái này thật đúng là thân phận giữa 'Con mồi' và 'Thợ săn' bị lẫn lộn. Vốn 'Thợ săn' sẽ hành hạ 'Con mồi' cho đến chết, lúc này lại trở thành vong hồn dưới tay của 'Con mồi', hơn nữa 'Con mồi' liên tiếp giết nhiều thợ săn như vậy sẽ gây phiền toái cho đảo. Làm lòng người hoảng loạng.
Mọi người bởi vì cái chết của 'Mary phu nhân' mà bị đả kích lớn, bầy chó săn đang sủa điên cuồng, rất nhiều người dùng hết sức để khống chế chúng, trong lòng suy đoán có thể 'Con mồi' đã ở trong đây thời gian khá dài mới khiến cho đám chó hung hãn như vậy.
Hiện tại trên đảo lại chết thêm một khách hàng quan trọng. Có thể khi tin tức báo cáo ra, cấp trên sẽ tức giận đến cỡ nào, người có mặt tối nay chắc sẽ bị trị tội. Trong lòng mọi người bất an, thêm một đêm mệt mỏi, kỳ thật cũng đã sớm không chịu được, nhất là cảm giác vô lực bao phủ trong lòng mọi người.
"Bây giờ làm sao?"
Có người hỏi một câu. Trong phòng tất cả đều là mùi máu tanh, trước kia vị 'Mary phu nhân' rất thích ngâm mình trong bồn máu, bây giờ đầu mình chia lìa trôi nổi trong đó. Một màn này giống như một chuyện cười, mỉa mai làm sao. Thủ lĩnh lấy tay xoa mặt mình, chuyện cho tới bây giờ, kỳ thật ngay từ đầu dẫn theo nhiều người như vậy cho rằng mình tuyệt đối có thể bắt lấy 'Con mồi' đang trốn chui trốn nhũi, danh vọng càng ngày càng cao. Nhưng thời gian trôi qua, trong lòng hắn thậm chí mơ hồ hoài nghi mình không thể bắt được cô gái bỏ trốn kia.
Nhớ tới một đường truy tìm cô ta. Cô ta có thể đi trên lưới điện dài 50 mét đi vào biệt thự như đi trên đất bằng, cũng đánh chết 'Tùy ý tiên sinh' người có sức mạnh cường tráng từng bên bờ sinh tử lăn qua lăn lại nhiều vòng, hơn thế nữa cô ta dưới mi mắt nhiều người giết chết 'Lão Ưng tiên sinh' cùng hai thủ vệ cường tráng và một nhân viên phục vụ, càng về sau nữa cô ta chạy thoát truy kích của những tay súng bắn tỉa, dưới tình huống bị thương, bị nhiều người đuổi bắt, còn có thể trốn vào trong biệt thự lần nữa.
Không chỉ thế, sau khi cô ta bị thương, cũng không biết dùng phương pháp tà môn ngoại đạo nào, dường như cô ta biết phi thiên độn thổ, lặng yên không tiếng động giết chết hai tay súng bắn tỉa, chạy đến đây giết chết 'Mary phu nhân', một đối thủ như vậy, hắn ta nghĩ khoảnh khắc khi mình đối mặt với cô ta, một cỗ sợ hãi liền dâng lên.
"Còn như thế nào chứ?"
Trên thực tế ngoại trừ thủ lĩnh sợ hãi ra, những người còn lại trong lòng không tự chủ được cũng dâng lên cảm giác sợ hãi. Tối nay những việc đã phát sinh đúng là đáng sợ, một đối thủ mà tất cả mọi người không cách nào bắt được. Nếu có khả năng lùi bước, e là lúc này nhiều người sẽ bỏ cuộc, đáng tiếc vừa nghĩ tới sự khủng bố trên đảo, nghĩ tới mệnh lệnh của cấp trên, còn người thành lập nên đảo này - King, mọi người toàn thân run sợ, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
"Mọi người cẩn thận lục soát kỹ từng phòng." Thủ lĩnh có chút mỏi mệt hạ lệnh. Tuy rằng hôm nay không biết Bách Hợp đã dùng thủ đoạn gì để tránh thoát tầm mắt của mọi người, trên mặt thủ lĩnh lộ vẽ âm trầm: "Lần này không được bỏ qua bất cứ manh mối nào. Cho dù là đắc tội khách hàng, nếu một khi bỏ qua sơ sót, khách hàng lại gặp chuyện, tất cả mọi người sẽ mất mạng!" Ánh mắt nham hiểm quét qua từng người, mọi người bị ông ta nhìn đều lo sợ, nghe xong lời này, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Mọi người dẫn đám chó lục soát từng phòng, hành lang này tổng cộng có 7 phòng, lúc trước tìm kiếm vội vàng, mỗi phòng đều có xem qua nhưng không tìm được tin tức của Bách Hợp. Sự tình bây giờ lâm vào cục diện bế tắc, một đoàn người mệt mỏi và ánh mắt tuyệt vọng hốt hoảng, thủ lĩnh không cần soi gương cũng biết mặt mình chắc cũng khó coi như họ.
"Hẳn là chạy đi rồi, chúng ta kêu thêm nhân thủ, lại tìm bên ngoài một lần nữa."
Ở đây không có người ở, đắc tội một vài khách hàng trong phòng, mỗi nơi hẻo lánh đều tra qua, vẫn như trước không thấy bóng dáng Bách Hợp, người đến cùng là đi đâu? Mọi người vội vàng tiếng bước chân lần nữa đi xa, đoán chừng do họ đang luống cuống, cho nên thủ vệ lưu lại bảo vệ cũng bị đều đi hết, chỉ lưu lại một người thủ vệ. Hắn ta thần sắc sợ hãi, chuyện tối nay xảy ra quá mức quỷ dị, hắn cảm giác toàn thân phát lạnh.
Bách Hợp nhẹ nhàng di chuyển một đoạn khá xa tính ra cho dù có từ trần nhà nhảy xuống cũng cách thủ vệ bên ngoài hành lang một đoạn, hắn phải chạy qua mớt phát hiện chỗ của cô. Thủ vệ canh giữ cảm giác có chút không thích hợp, hắn không biết có phải do bản thân khẩn trương xuất hiện ảo giác, lỗ tai dường như nghe thấy âm thanh ken két vô cùng nhỏ, như có như không, giống như con chuột gặm cắn đồ đạc, hắn xoay người đi vào bên trong, cảnh cáo hét lên: "Là ai?"
Nhưng trong hành lang trống trơn, trước đó một phen giày vò, vì an toàn của khách hàng, phần lớn họ đều khóa cửa một mực trốn trong phòng, còn có mấy người thì vội vã rời đi. Thủ vệ ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh, nhưng không nhìn thấy người, hắn đi hai bước, chỉ nghe tiếng nói và tiếng bước chân của hắn, căn bản không có người, âm thanh lúc nãy truyền đến chăm chú nghe thì không nghe thấy nữa, không khỏi càng thêm sợ hãi. Nơi này qua mức yên tĩnh, hắn hét lên chói tai thậm chí tiếng hét còn vang lại, hắn có chút hoảng sợ quay đầu, không lâu sau âm thanh đó lại truyền tới, hắn quay đầu mấy lần cũng không thấy người, một lúc sao, chính thủ vệ cũng cho rằng do hắn quá khẩn trương nên nghe nhầm.
Vì tránh cho chính mình nghi thần nghi quỷ, chính hắn xoay người qua, không thèm nhìn về phía hành lang, bởi vậy hắn không phát hiện, phía sau hắn cách đó không xa có cái đèn thủy tinh bị người lấy xuống, một cô gái ánh mắt lạnh như băng một tay đang móc vào trần nhà, một tay vội vàng gắn lại đèn, động tác linh xảo nhào tới hắn.
Thủ vệ bị va chạm nhào về phía trước, thân thể mềm mại áp lên người hắn, hắn trước hết cảm giác không phải tiêu hồn thực cốt mà là hai chân như nhũn ra, theo bản năng hắn giơ súng lên, nhưng chớp mắt bị người túm tóc kéo ngược ra sau một dao găm sắt bén cắt ngang cổ họng của hắn, động tác gọn gàng linh hoạt, cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, hắn xoay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Bách Hợp cằm dao dính đầy máu lau lên quần áo của hắn hai cái, thuận tay lấy khẩu súng trong tay hắn đi.
'Bành' một tiếng, thân thể hắn ta ngã xuống, vẫn còn bản năng run rẩy, Bách Hợp bước qua người thủ vệ chưa hoàn toàn tắt thở, ánh mắt nhìn thoáng qua phía ngoài.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, cho dù là đèn chung quanh khu biệt thự đều sáng toang, nhưng có thể do không khí ảm đạm tối nay, làm cho mọi nơi dường như bị phủ một tầng bóng mờ, những ngọn đèn trông thật ảm đạm, trên hành lang một mãng lớn đèn thủy tinh rơi xuống đất, theo hướng thủ vệ vừa đứng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy mười mấy bể bơi lớn nhỏ tạo hình khác biệt, từng lá cọ to lớn bị ánh đèn chiếu lên lộ ra một mãng bóng mờ.
Xa xa truyền đến tiếng chó sủa, làm cho bóng đêm càng thêm ảm đạm.
Phía trước là một cầu thang hình cung, cách đó là một cây cầu dài, hai bên là cửa thủy tinh, phía trên đầu được che kín, bên trên khắc phù điêu tạo hình, dưới mặt đất gắn đèn chiếu ngược lên phát sáng, thiết kế như vậy làm cho hành lang đều trở nên xa hoa. Đầu cầu kia nối liền với khu biệt thự khác, vốn dĩ nơi này sẽ có thủ vệ canh giữ mới đúng, có khả năng phần lớn đều bị điều đi ra ngoài tìm cô, cho nên nơi này chỉ có một thủ vệ trông giữ, nhưng bây giờ thủ vệ đã bị Bách Hợp giết chết, cho nên con đường này cũng không còn ai.
Bách Hợp nhìn thoáng qua, phía trước có một máy báo động, thiết bị được gắn dưới mặt hành lang, đi qua chừng 15, 16 mét thì có một hố bị đào rỗng khoảng 5 mét, chính giữa trang bị máy báo động, phía trên dùng thủy tinh đậy lại, máy báo động nơi này Bách Hợp từng tiếp xúc qua, biết rõ đại khái tiếp cận khoảng cách chừng 3 mét nó sẽ phát ra tiếng báo động.
← Ch. 1295 | Ch. 1297 → |