Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 33
← Ch.1217 | Ch.1219 → |
Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
"Lão gia, hôm nay Lý thị đã chết ngày mai chúng ta liền mời người tới làm phép trấn hồn, cho cả đời ả không được siêu sinh."
Biểu muội hiện lên vẻ mặt hung ác tàn độc, lúc này Tôn Đạo Hải cau mày, hứng thú của bản thân lúc này bởi vì câu nói của Hoàng thị mà nhạt hơn rất nhiều. Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Lúc trước lão và Lý thị thành hôn, cùng biểu muội lén lút rất kích thích. Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau là thanh mai trúc mã sớm đã nếm trái cấm. Đối với Hoàng thị thì Tôn Đạo Hải thật sự có tình cảm, bởi vậy mới vì bà ta mà đến mình đội nói xanh cũng chẳng sợ. Biết được bà muốn lên vị trí chính thất cùng mình quang minh chính đại ngồi cùng một chỗ, Tôn Đạo Hải cũng đã làm.
Tuy nói lão không thích Lý thị nhưng thấy mình đội cho mình chiếc nón xanh cũng không dễ chịu. Hôm nay tình cảnh khi Lý thị chết đặp biệt ám ảnh, rõ ràng đang nắng xuân rực rỡ, sau đó mặt trời bị mây đen che phủ, bầu trời hôm nay cũng tối rất sớm. Mí mắt của lão nhảy liên tục, cho nên mới trở về sớm. Đang muốn cùng Hoàng thị thiên long đảo phượng để quên đi hình ảnh ngày hôm nay. Ai nghĩ đến Hoàng thị lại đột nhiên nhắc đến việc này nên Tôn Đạo Hải có chút không vui.
"Nàng lại thật sự rất hận bà ấy ư, người đã chết rồi, cho qua đi." Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tôn Đạo Hải cũng không phải người lương thiện, cả đời làm việc trái với lương tâm cũng không ít. Đối phó với thê tử kết tóc sinh dưỡng nhi tử đến thủ đoạn độc ác đều làm được, vậy mà lúc này lại có chút sợ hãi.
Lão có chút ngoài ý muốn nói: "Ta đã quyết định đưa nàng lên vị trí chính thê, gia phả Tôn gia ghi tên phu nhân của ta cũng là nàng, chỉ cần tìm ngày lành đẹp trời là được. Còn bà ta đã chết rồi, tâm nguyện của nàng cũng đã thỏa mãn, nàng lại nhét đầy vỏ trấu vào trong miệng của bàta, làm cho cô ta dưới suốt vàng có oan cũng không thể nói. Lại để cho tóc che mặt, không còn mặt mũi nào nhìn người, cũng đã được rồi." Hoàng thị nghe lão phản đối mình thì thấy hết hứng thú, cho rằng trong lòng lão còn có Lý thị, không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, con ngươi đảo quanh:
"Dù sao việc gì cũng đã làm rồi, giờ lão gia nghĩ lại lại không nỡ rồi à? Đưa một phu nhân như hoa như ngọc cho một kẻ thấp hèn chà đạp hả?"
Bà ta cười vang, đầu ngón tay trước ngực của lão di chuyển lên xuống, ngón tay của Tôn Đạo Hải giật giật. Hoàng thị lớn lên cùng lão nên rất hiểu lão, biết rõ lão chỉ cố tỏ ra bình tĩnh, lại nói kích thích lão: "Nghĩ lại xem, là kẻ lưu manh tùy ý tìm trên đường đấy, nhưng hắn lại cởi xuống quần của vợ cả cao quý, đưa cái đồ vật buồn nôn kia tiến vào đâu rồi, chỗ đó chỉ lão gia mới có thể chạm qua..." Bà ta vừa nói như vậy, tâm tư của Tôn Đạo Hải lại nhấc lên, lập tức cảm thấy bụng dưới nóng như lửa đốt, càng ngày càng kích động. Ban đầu cảm thấy Lý thị bị chà đạp cũng không có cảm giác gì, lúc này nhớ tới vậy dưới thân lại có tinh thần khác thường. Tôn Đạo Hải càng nghĩ càng hưng phấn, trong miệng lão mắng một câu: "Têu tinh, xem ta làm thế nào thu thập nàng."
Nữ nhân cười vang, màn bị hạ xuống, trong màn bóng hai cỗ thân thể trần truồng lăn cùng một chỗ, hơi thở cùng tiếng dâm đãng liên tiếp truyền đến. Trong phòng ngọn đèn dầu chập chờn, trong bóng tối có một bóng người cháy đen lặng yên không một tiếng động đứng ở đó. Há miệng da thịt đã bị bong chóc, trên mặt co lại do dấu ấn bị đóng dấu nung đỏ đen giao thoa, giống như thớ thịt bò bị cháy hỏng. Con mắt đã bị là phẳng, cái mũi cũng quoắt lại, bờ môi vỡ ra lột ra bên trong là hàm răng trắng như tuyết, đối diện mà cười.
Hai người trong màn vẫn còn truyền đến dâm ngữ, hôm nay Lý thị vừa mới chết mà không biết xấu hổ nhục nhã. Hoàn toàn không biết mùi khét lẹt cùng mùi hôi từ trong phòng truyền ra. Đến khi trong màn yên tĩnh trở lại hai người nam nữ thở dốc mới cảm thấy có chút khác thường.
Trong phòng phảng phất một cỗ mùi thịt bị nướng cháy cùng với mùi hôi thối, bốn phía có cảm giác âm lãnh lạnh lẽo. Tôn Đạo Hải sau một phen vận động thân thể đã mềm nhũn, vẫn nằm ở trên giường thở gấp, một tay lại nhịn không được nhanh chóng kéo chăn lên, nói: "Thật sự là mẹ nó, sao hôm nay lại lạnh như vậy?" Lão có vẻ ngoài hào hoa phong nhã, thật ra thì lại hay nói mấy lời tục tĩu để trợ hứng, nhất là lúc ở trên giường, đó lại là dâm từ ướt át càng làm cho hắn vui vẻ. Cho nên Lý thị luôn theo khuân phép cũ tuy là một nữ nhân đẹp nhưng cũng làm hắn mất đi hứng thú. Ngược lại là Hoàng thị yểu điệu tận xương, đụng một cái bà ta liền ** thể hiện càng làm lão yêu thích. Lúc này lão chửi hai câu, làm Hoàng thị cũng cảm giác được cái lạnh rồi chui vào trong lồng ngực của lão nói: "Có mùi gì thối vậy?"
Cũng không biết có phải do ban ngày lúc Lý thị đang sống bị đóng dấu nung đến chết hoàn cảnh quá thê thảm, cho nên lúc này với chiếc mũi khá tốt làm cho bà ta ngửi thấy được mùi hương giống như vậy.
Lúc Lý thị còn sống thì Hoàng thị không coi ra gì, hôm nay Lý thị chết rồi ngược lại Hoàng thị lại không dám gọi tên bà. Lúc đầu bà ta nổi lên tính toán âm độc tàn ác ấy, lúc này lại run rẩy cả người, một mặt phân phó hạ nhân: "Mang vào cho ta một bồn nước."
Trong phòng im ắng một chút âm thanh cũng không có, làm cho lòng người càng thêm run rẩy. Tuy trong phòng có đốt đèn nhưng ngọn đèn lại mờ khác thường, có một cái bóng chiếu lên màn của hai người Hoàng thị và Tôn Đạo Hải, dù là một chút động cái bóng kia cũng di chuyển. Làm người ta cảm thấy sởn cả gai ốc, cái bóng giống như hóa thành một con hắc thú thật lớn, muốn đem hai người nuốt hết.
"Những tên cẩu nô tài này!" Tôn Đạo Hải có chút sợ hãi, vừa mới qua cơn kích tính một lượng lớn mồ hôi chảy trên người, lúc đầu chỉ cảm thấy dục tiên dục tử, lúc này tỉnh táo lại gió thổi làm lông tơ dựng đứng. Hắn tức giận mắng một tiếng, trong sân im lặng, rất lâu về sau lão mới run rẩy xuống giường, bên ngoài mới 'Kẹt kẹt' cửa bị người đầy ra, Tôn Đạo Hải bị tiếng vang làm cho da dầu run lên, quát to: "Ai?"
"Lão, lão gia." Giọng nói run rẩy của hạ nhân truyền đến, trong phòng có người khác nói chuyện lộ ra vài phần nhân khí. Không như vừa rồi không khí âm u lạnh lẽo, Tôn Đạo Hải nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới bất tri bất giác thấy mình như là người được vớt từ trong nước ra. Trong nháy mắt mồ hôi ướt làm cơ thể thấm lạnh, hắn thầm mắng hai tiếng rồi lau mặt, sờ đến mồ hôi ở sau lưng, có chút âm lãnh mà nói: "Các người vừa rồi đi đâu?"
"Bẩm lão gia..., bọn nô tì không đi đâu cả" Nhắc tới cũng thật kỳ quoái, rõ ràng những hạ nhân này rất tỉnh táo, bình thường bên cạnh hầu hạ chủ tử ở bên ngoài cả một đêm không ngủ cũng là chuyện thường. Nhưng hôm nay lại rất quỷ dị, người bên ngoài bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cho đến khi nghe thấy giọng nói giận giữ của Tôn Đạo Hải mới tỉnh lại. Mọi người đều biết tính tình của vị chủ tử này rất tàn nhẫn, đều sợ hãi hắn nổi giận, run rẩy cầm lấy ngọn đèn đi vào, trong phòng lập tức sáng hơn một chút, bọn nô bộc nối đuôi nhau mà vào, dần dần trong phòng náo nhiệt hơn, không hề lạnh lẽo như lúc nãy nữa.
Hoàng thị cũng buông lỏng thân thể căng cứng, thân thể vừa mới mềm nhũn tựa ở trên đầu giường. Đột nhiên có người liền hét lên một tiếng, hai người Tôn Đạo Hải cùng biểu muội liền run rẩy, đang muốn nghiêm nghị quát lên, bà tử vừa thét lên chỉ vào tấm bình phong, run rẩy nói:
"Dấu, dấu..."
Có lẽ do sợ hãi quá mức mà bà ta thậm chí còn không nói ra được một câu nguyên vẹn, mọi người không ngừng cùng nhau nghiên đầu qua nhìn. Trên mặt đất có một dấu bàn chân đen kịt cùng mùi tanh và khét lẹt. Cả mười ngón chân đều có thể nhìn thấy rõ ràng, càng lại gần mùi này càng thêm rõ ràng. Đôi môi Tôn Đạo Hải mấp máy run rẩy, hàm răng cắn chặt, người đứng xung quanh không hiểu tại sao đều run rẩy toàn thân sợ hãi. Làm mọi người đều tự nhiên nhớ tới hôm nay Lý thị bị đóng dấu nung mà chết. Bàtrước khi chết trần truồng, đến đôi giày cũng không đi, bởi vì đang sống mà bị bỏng chết nên trên người khi đó có mùi giống với mùi của dấu chân lưu lại
Có thể do Lý thị đã chết nhưng Hoàng thị lại còn cho người nhét đầy vỏ trấu vào miệng, lấy tóc che mặt hôm nay thi thể vẫn còn ở trong góc hậu viện, rõ ràng người đã chết, làm thế nào có thể sống lại mà đi đến đây?
"Có phải có ai vào trong này không?"
Tôn Đạo Hải cũng sợ hãi, có thể nói người đọc sách không tin quỷ thần lúc này hắn coi như là trấn định. Đầu tiên nghĩ đến có phải là có ai thừa dịp lúc mình cùng Hoàng thị đang vui vẻ, cố ý giả trang làm Lý thị đến dọa người. Dù sao thì Lý thị đã gả cho lão nhiều năm, thanh danh ở trong Tôn phủ những năm này đều không tệ, là người hiền lành phần lớn hạ nhân đều yêu quý bà, không ít người còn chịu ân huệ của bà.
Tuy nói hôm nay trước mặt mọi người không có ai dám vì Lý thị mà xuất đầu lộ diện, nhưng khó có thể đảm bảo sau lưng không có người ngáng chân, giả làm Lý thị đến hù dọa mình, báo thù thay Lý thị. Tôn Đạo Hải vừa nói như vậy, mọi người cũng có chút bán tín bán nghi, nếu như bình thừng thì hạ nhân chắc chắn sẽ lắc đầu phủ nhận. Nhưng hôm nay thật sự rất khác thường, nếu một người không nhịn được đi ngủ mất thì thôi, nhưng kỳ lạ chính là hai ma ma thiếp thân canh bên ngoài phòng Hoàng thị, bốn nha hoàn nhất đẳng, nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng cùng nha hoàn thô sử đều như vậy. Mọi người đều ngủ giống như lợn chết, nếu như có người đi vào cũng không phải là không thể.
"Tra rõ cho ta. Bản lão gia ta muốn nhìn xem kẻ nào muốn giả thần giả quỷ." Tôn Đạo Hải nói xong thấy tất cả không nói một tiếng nào, liền nổi giận, vung tay lên một đám hạ nhân đều im lặng lui ra ngoài.
Một đêm này dường như dài dằng dặc, tra đi tra lại cũng không thể tra ra bất cứ thứ gì. Năm nay mùa đông dường như đặc biệt tới sớm, Tôn phủ vừa đến tối đáng sợ giống như một tòa thành chết, rất nhiều người đến tối là không dám ra khỏi cửa. Bên ngoài tiếng gió thổi 'Vù vù' đập vào cửa giấy rung động thành tiếng 'Áo ào', càng làm cho người sởn hết cả gai ốc.
Từ lúc Lý thị chết, thi thể của bàđược đặt tại góc sân nhỏ khi cô còn sống đã ở, nhưng không biết thế nào sân nhỏ này lại phát ra khí lạnh lẽo dữ tợn làm cho không ái dám tiến vào.
Hai ngày này Hoàng thị không cười cợt với Tôn Đạo Hải, nhưng mí mặt nhảy dồn dập cùng Tôn Đạo Hải nói: "Lão gia, thiếp thân gần đây cảm giác có chút không đúng, không biết có phải lúc trước mua tòa nhà này không có mời thầy phong thủy nhìn xem hay không. Mà hôm nay tòa nhà này cũng quá nhỏ rồi, sau này lão gia còn có thêm con cháu đấy, người cũng nhiều, không bằng đổi chỗ khác sửa mở rộng phủ lớn hơn để ở."
Trong nhà hạ nhân cũng không ít, có thể do gần đân đã rất cổ quoái, mặc dù Tôn Đạo Hải không tin quỷ thần nhưng lại tin tưởng phong thủy, tình hình gần đây thật sự rất khác lạ, lão cắn răng gật đầu.
← Ch. 1217 | Ch. 1219 → |