Nữ phụ ác độc muốn xoay người 10
← Ch.0771 | Ch.0773 → |
Lúc này cho dù linh hồn nguyên chủ đã không còn trong cơ thể này, nhưng lại nghe thấy từ cùng một người nói ra một câu giống như trước, Bách Hợp nén cơn giận xuống nheo mắt lại:" Bao nhiêu tiền?" Cô lấy ví gõ gõ xuống mặt bàn, Kiều Dĩ An nhìn cô:" Thật sự không cần, tớ trả giúp bạn."
Cũng đã nói đến mức này, Kiều Dĩ An cứ khăng khăng muốn trả tiền giúp cô, Bách Hợp cười mỉa, Lưu Diêu nói thầm:" Cứ để cậu ta trả tiền, xem cậu ta có thể trả bao nhiêu lần, nhà đã sa cơ thất thế, lại còn giả bộ là người có tiền, sắp tới đến tiền ăn cơm cũng không trả nổi, mang bát ra căn tin ngồi chắc có lẽ có thêm vài đồng."Nghe thấy những lời này của Lưu Diêu, Kiều Dĩ An không nhin được bật cười" phốc, phốc" thò tay ra vỗ nhẹ Lưu Diêu, mắng:" Diêu Diêu, cậu thật xấu!"
"Hai người có phải nghe không hiểu tiếng người? Tôi hỏi thay khóa hết bao nhiêu tiền, về việc tôi phải đi ăn xin hay không liên quan gì đến các người? Không trâu bắt chó đi cày, thích xen vào việc người khác!" Bách Hợp trừng ra vẻ mặt kiêu ngạo của nguyên chủ, quả nhiên là Lưu Diêu tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy mặt:"Cậu mắng ai là chó?"
"Mắng cậu đó" Bách Hợp nhìn cô ta:" Lời nói của tôi dễ hiểu như thế mà cậu cũng không hiểu à? Người ta nói ngực to không có não", nói đến đây ánh mắt Bách Hợp dừng lại ở trên người Kiều Dĩ An, cô ta có bạn trai sớm, ngực phát triển hơn các cô gái tuổi mười sáu mười bảy, bây giờ bị Bách Hợp nhìn, cô ta vô thức đưa tay che ngực, nhưng một tay cơ bản không che hết được, lại bắt đầu đỏ mặt, nhưng lúc này không phải vì xấu hổ mà do cô ta thấy tức giận, cô ta phồng má tỏ vẻ tức giận, cắn môi không nói, khi Bách Hợp nhìn cô ta, cô ta cũng trừng mắt nhìn lại Bách Hợp, đôi mắt đong đầy nước, thấy Bách Hợp trợn mắt nhìn, mới nói tiếp:" Như cậu ngực nhỏ, trí thông minh cũng thấp, thể thao cũng không giỏi, sao cậu có thể thi đỗ vào học trường trung học phổ thông của tỉnh?"
"Cậu..." Bách Hợp vừa nói xong, Lưu Diêu tức đến phát khóc"Mày có cái gì tốt hay sao? Cha mày là tội phạm giết người, giết nhiều người như vậy...."
"Có thể đổi lời thoại được không? Tôi nghe nhiều đến nhàm rồi!"Bách Hợp cắt đứt lời nói của Lưu Diêu và cười mỉa. Vành mắt Lưu Diêu đỏ hoe, tính cách Nhiếp Bách Hợp trước kia không như thế, bình thường toàn là cô ta nhanh mồm nhanh miệng nói khiến Nhiếp Bách Hợp muốn khóc nhưng vẫn phải nhịn, không biết từ bao giờ Bách Hợp lại có thể nói làm cô ta muốn khóc cũng không được, Lưu Diêu giận tới mức chân tay đều run, cổ họng khô khốc, ánh mắt bây giờ phủ đầy hơi nước. Cô ta cảm thấy các bạn học xung quanh giống như đang nhìn cô ta, từ nhỏ đến lớn cô ta còn chưa bao giờ phải chịu thiệt như thế, trong lòng Lưu Diêu cố chịu, lớn tiếng quát:" Cút ra ngoài, tối hôm qua không biết đi chơi bời chỗ nào, cửa phòng ký túc xá bị người ta đổ keo vào, nói không chừng do nó làm, bây giờ vừa ăn cướp vừa la làng, cha con mày cùng một loại!"
"Cậu nói lại lần nữa xem?" Bách Hợp nheo mắt nhìn Lưu Diêu, Kiều Dĩ An không ngờ hai người này càng ngày càng ầm ĩ, cảm thấy tình hình bắt đầu có chút không khống chế được. Cô ta không có biện pháp ngăn cản Bách Hợp, cũng biết nếu cô ta nói Bách Hợp cũng không nghe, vì vậy chỉ còn cách kéo Lưu Diêu, nói nhỏ:" Diêu Diêu, được rồi đó, đừng so đo với cậu ấy!"
Lúc này trái lại mối quan hệ của cô ta với Lưu Diêu lại thành bất hòa, vốn sự việc là Kiều Dĩ An muốn lấy tiền của mình để trả tiền thay ổ khóa giúp. Bách Hợp liếc Kiều Dĩ An, lúc này Lưu Diêu đã nhịn đến nổi giận, Kiều Dĩ An khuyên bảo cũng không có hiệu quả như cô ta tưởng tượng, trái lại làm Lưu Diêu cũng khó mà xuống đài được, trong lúc này các bạn nữ cùng ký túc xá cũng không đứng cùng phe với cô ta mà Kiều Dĩ An cũng không đứng về phê cô ta, khi sự việc phát sinh chính cô ta vì Kiều Dĩ An mà ra mặt, cô ấy lại bảo cô như thế, Lưu Diêu giống như lửa đổ thêm dầu, nghĩ đến ngày hôm qua bị Bách Hợp tát hai cái, bình thường trong ký túc xá mọi bạn tốt đều động viên an ủi cậu ta, trong lòng Lưu Diêu cơn giận bùng phát:" Dĩ An, cậu nói xem cậu ở phe ai?"
Cô ta vừa nói, một bên giật cánh ta Kiều Dĩ An ra, Kiều Dĩ An lảo đảo, khuôn mặt đỏ bừng liếc nhìn xung quanh, cắn cắn môi, cuối cùng kéo ghế ngồi xuống:" Diêu Diêu, đương nhiên tớ ở bên cậu, Nhiếp Bách Hợp, tổng cộng mỗi người ba nghìn sáu, cậu đưa tiền cho tớ nhanh đi".
Ba nghìn. Cô ta vừa nói là cô không có tiền cô ta đóng giúp cô, Bách Hợp mở ví, rút bốn nghìn tiền mặt để lên trên mặt bàn:
"Bốn nghìn, không cần trả lại, số tiền thừa tôi đóng góp vì ký túc xá, sau đóng góp nhiều hơn cho cậu ta mua thuốc bổ não, cậu ta cần phải điều trị". Bách Hợp duỗi ngón tay chỉ Lưu Diêu, lại so sánh vấn đề đầu óc của cô ta, động tác này làm cho Lưu Diêu không thể nhịn được nữa, liền tiến lên định đánh Bách Hợp, Kiều Dĩ An thấy tình hình như thế, đưa tay định kéo cô ta, nhưng lúc này Lưu Diêu đang nổi giận làm sao cô ta có thể giữ được?
Huống chi lúc này chuông học vang lên, các bạn học bên ngoài bắt đầu lục tục đi vào, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào bên này, trong đó một bạn mặc áo đồng phục trường trung học phổ thông tỉnh, là một thiếu niên dáng người cao gày lạnh lùng, nhìn thoáng qua bên này, khi thấy tình huống bên này, sửng sốt một chút, Kiều Dĩ An vốn định kéo tay Lưu Diêu bỗng sững sờ, hai má ửng hồng vì ngại, chỉ trong nháy mắt, lúc phản ứng lại định kéo tay Lưu Diêu thì đã muộn, Lưu Diêu vọt tới chỗ Bách Hợp, hai tay ghì chặt cổ Bách Hợp, giống như hôm qua Bách Hợp dùng tay ghì chặt cô ta, cô ta túm đầu Bách Hợp, dùng hết sức muốn vật ngã Bách Hợp.
Bị cô ta ghì chặt cổ, lúc này Bách Hợp không chút lo lắng, cô nín thở, ném ví tiền lên mặt bàn mình, sau đó đưa hai tay túm lấy Lưu Diêu, dùng sức cô cúi thấp người xuống, nhìn qua tưởng chừng dùng lực rất mạnh làm Lưu Diêu đứng không vững, bị Bách Hợp nhấc lên, giống như bị Bách Hợp vác trên lưng, một lúc sau cô ta thấy trời đất quay cuồng, cơ thể giống như mất trọng tâm, quá sợ hãi Lưu Diêu đưa tay định túm lấy vật gì đó để giữ vững cơ thể, vốn cô ta vòng tay ôm Bách Hợp bị Bách Hợp quay một vòng cũng đã sớm buông tay, "bành" một tiếng, Lưu Diêu nằm ngửa trên mặt đất thân thể rã rời, còn chwua kịp thấy đau đớn, cô ta cảm thấy mình bị Bách Hợp làm ngã sấp trền bàn học ở giữa lối đi.
Bách Hợp đưa tay sửa sang lại quần áo của cô, buộc lại mái tóc dài thành tóc đuôi ngựa, bấy giờ từ trên cao nhìn xuống Lưu Diêu thoáng qua.
Cái nhìn kia như đâm Lưu Diêu một nhát, nằm yên trên mặt đất không dậy nổi.
"Ah..." Lúc này Kiều Dĩ An sợ quá hét lên, cô ta đi lên phía trước định đỡ Lưu Diêu dậy, cũng mặc kệ mọi người đang đi vào phòng học, sốt ruột hỏi:" Diêu Diêu, cậu không sao chứ?"
Lưu Diêu bị ngã trên mặt đất, dù không chết nhưng đau đớn thì không tránh được, cơ bản không nói ra lời, Kiều Dĩ An hỏi cô ta, cơ bản cô ta không mở miệng được, cô ta nghĩ đến việc hôm nay mất đi tự tôn và kiêu ngạo, Lưu Diêu liền khóc.
"Tần Chính, sao thế?"
Khi Bách Hợp vật ngã Lưu Diêu chỉ dùng một chút công phu thôi, những người đi vào sau không thấy được tình huống đó, mọi người chỉ thấy một thiếu niên cao gầy lãnh đạm đứng ccậu taở cửa phòng học, nhịn không được hỏi một câu, lúc này Tần Chính mới phục hồi tinh thần, giật mình liếc nhìn Bách Hợp, lắc đầu:" Không có gì."
Lưu Diêu được người vịn đứng đậy, lúc này chuông vào học vang lên, cô ta hận không thể chạy ra khỏi phòng ngay lúc đó, không muốn cho mọi người thấy bộ dáng khóc lóc của cô ta, nhưng cô ta không có gan chỉ còn biết gục xuống bàn khóc, Kiều Dĩ An khuyên cô ta, cô ta cũng không để ý.
Bách Hợp đánh cô ta nhưng cũng không để chuyện này ở trong lòng, cô lấy sách bài tập toán lý hóa kiến thức trung học cơ sở ra làm thử trước, thời gian trôi qua rất nhanh, sau giờ tự học viết báo cáo cho giáo viên hướng dẫn, chủ nhiệm lớp là giáo viên toán học, thầy vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm không lâu, trước việc hai bạn nữ đánh nhau, thầy có chút khó xử, giáo huấn vài câu, thấy Bách Hợp không nói gì, bộ dạng Lưu Diêu với vành mắt đỏ hồng, đoán cũng sẽ không nói gì, chỉ căn dặn vài câu để hai người chung sống tốt, rồi cho hai cô trở về.
Tiết học đầu tiên phát sách mới, cả buổi cũng không có học bài gì, đến trưa lúc tan học Lưu Diêu được Kiều Dĩ An cùng các bạn nữ ở cùng ký túc xá vịn đi về, trước khi đi về Lưu Diêu vẫn còn nhìn Bách Hợp chằm chằm với ánh mắt đầy oán hận, chắc ccậu tathù này đã kết.
Đi đến dưới lầu ký túc xá thì nhận được một chiếc chìa khóa mới, viêc ngày hôm qua ai đổ keo vào lỗ khóa giáo viên cũng không điều tra được, nhưng vì chuyện này, đề phòng trò đùa dai như thế, trường trung học phổ thông của tỉnh cũng có biện pháp, lắp đặt camera ở mỗi tầng, Bách Hợp cũng chỉ báo thù hôm qua các bạn nữ không mở của, cũng không có lí do gì để ngày nào cũng đổ keo vào lỗ khóa, nên lắp camera cũng không có vấn đề gì, buổi trưa Lưu Diêu và mấy người kia cùng không có trở về, lúc nghỉ trưa trong phòng ký túc xá cô luyện một lần luyện thể thuật, thấy thời gian phải lên lớp học còn khoảng 30 phút, cô mới trở về phòng học.
Phòng học mở điều hòa, có vài bạn học đang nằm ngủ trên mặt bàn, lúc Bách Hợp đẩy cửa phòng ra, giữa phòng học có hai bạn học nam và nữ đang ngồi gần nhau quay đầu ra, khi Tần Chính thấy Bách Hợp, liền quay đầu đi ngay, lại cầm sách hóa học lên và lấy bút ở trên đầu gạch hai gạch, Kiều Dĩ An ngồi bên cạnh cậu ta rõ ràng không còn tâm tư nào mà nghe giảng, lông màu nhăn lại với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhiếp Bách Hợp, chúng mình đều ở cùng một phòng ký túc xá, có chuyện gì cũng không cần phải động tay động chân, cậu đánh Lưu Diêu ngã xuống đất, chân của cậu ấy cũng bầm tím rồi."
← Ch. 0771 | Ch. 0773 → |