Vay nóng Tima

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0573

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0573
Dị Giới: Nữ vương giá lâm (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Lazada


Nghe nói như thế, sắc mặt Bách Hợp càng lạnh xuống, những ngày này nhiệm vụ tiếp được nhiều hơn, cô cũng không còn là một kẻ không biết gì như nguyên chủ lúc trước, nhiệm vụ lính đánh thuê tiếp bình thường độ khó thường đi cùng với phần thưởng, độ nguy hiểm càng thấp thì đồng dạng thù lao càng thấp, chỉ có nhiệm vụ càng khó thì mới có thể có tiền thưởng cao, cô định quyết định tách khỏi đám người này, sau đó tìm một tiểu đội lính đánh thuê chân chính có thực lực có thể giúp cô nhanh chóng trả hết số nợ kia, không nghĩ mình sẽ cùng bọn họ tiếp tục làm nhiệm vụ, thật không nghĩ tới Dung Thư Cẩn lại tiếp một cái nhiệm vụ có thù lao một ngàn kim tệ!

Công hội lính đánh thuê quy định, đội lính đánh thuê có đẳng cấp càng cao, đồng dạng giá trị con người cũng cao lên, hoàn thành nhiệm vụ càng khó, như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được báo đáp một khoản tiền không nhỏ, có lợi nhiệm vụ sau này của cô, khi hoàn than nhiệm vụ có thể đạt được nhiều chỗ tốt, đồng dạng thất bại cũng có nhiều tổn thất, tuy nói về phương tiện tiền tài sẽ không tổn thất bao nhiêu, nhưng đẳng cấp lính đánh thuê của cô sẽ bị hạ xuống như lúc đầu, hơn nữa nếu như nhiệm vụ Dung Thư Cẩn tiếp là nhiệm vụ khó khăn vượt cấp E, có khả năng đến lúc đó cô sẽ vào sổ đen của công hội, đến lúc đó ngay cả muốn tiếp nhiệm vụ cũng không được.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp chỉ muốn dùng kiếm đâm cho Dung Thư Cẩn một nhát!

"Ngươi tiếp nhiệm vụ này lúc nào?"

Lời vừa nói xong, Bách Hợp nghĩ tới Thiên Phong Nhất Lang cùng mọi người vừa mới trở về, Dung Thư Cẩn không có đi cùng bọn họ, nhất định lúc ấy Dung Thư Cẩn đã lui về công hội để tiếp nhận nhiệm vụ.

Bách Hợp nghĩ tới đây, sắc mặt lại khó coi thêm. Phía trên tấm da cừu viết: Phá hư hôn lễ của thiếu gia Wilton cùng với tiểu thư Caroline.

Nhìn qua cũng không giống như là muốn chém chém giết giết. Ít nhất trước mắt không phải là đi săn cái gì siêu cấp ma thú, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra.

"Chỉ là phá hư một hôn sự, lại thưởng một ngàn kim tệ?"Bách Hợp biết rõ thà rằng hủy đi một toà miếu chứ không hủy một mối nhân duyên, nhưng mà hai ngày khốn khổ thiếu thốn tiền sinh hoạt để cho lương tâm cô bị chó ăn vào bụng, lúc này nhìn thấy nhiệm vụ đơn giản như vậy, chỉ cần phá hỏng hôn sự của hai người này sẽ có ngay một ngàn kim tệ, Bách Hợp nghĩ tới hai ngày nay chính mình bôn ba lại không kiếm được một kim tệ, không nhịn được từ giận hoá thành vui.

Tiểu đội mấy người đều bu lại, Bách Hợp vươn tay ra thì Dung Thư Cẩn đưa tài liệu tới. Phía trên viết cụ thể thiếu gia Wilton cùng tiểu thư Caroline có cùng sở thích, nam ưa thích mỹ nữ, nữ ưa thích mỹ nam, lúc này nhiệm vụ lại rất đơn giản. Bách Hợp liền có chút hoài nghi liệu có phải tiền này đến tay một cách quá dễ dàng rồi.

"Nếu chỉ là như vậy, tìm hai người đi câu dẫn bọn họ là tốt rồi." Bách Hợp vỗ tay lên bàn. Ánh mắt rơi vào trên người Thiên Phong Nhất Lang, tiểu thiếu gia Wilton yêu thích mỹ nhân cao ráo xinh đẹp, Thiên Phong Nhất Lang nhìn như thế nào đều rất phù hợp. Nàng ta có dung mạo xinh đẹp lẳng lơ, hơn nữa dáng người cao gầy, ngược lại khách quan mà nói Dung Thư Nghiên xinh đẹp đáng yêu, không thể không nói nàng ta quá thích hợp.

Theo ánh mắt Bạch Hợp, Dung Thư Cẩn cũng nhìn về phía Thiên Phong Nhất Lang, khoé miệng nở ra nu cười quỷ dị: "Wilton tiểu tử kia đúng là rất yêu thích mỹ nhân cao ráo xinh đẹp, Thiên Phong Nhất Lang nhìn như thế nào đều phù hợp, chỉ cần một lòng mê hoặc hắn, đến lúc đó khiến hắn mê luyến đến thần hồn điên đảo, chủ động đưa thư từ hôn cho Caroline thì cái nhệm vụ này sẽ hoàn thành." Nhiệm vụ bên trên ghi phá hư hôn sự của hai người này, chỉ cần Wilton đưa ra thư từ hôn, như vậy mặc kệ cuối cùng có lui hôn lễ hay không, dù sao chỉ cần hắn làm chuyện này thì nhiệm vụ hoàn thành, về phần Wilton cuối cùng có hối hận hay không, Dung Thư Cần mới không cần để ý, cậu ta chỉ cần thu được tiền mới là quan trọng.

Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi trên người Thiên Phong Nhất Lang, Bách Hợp cũng theo mọi người mà nhìn theo, không biết có phải nghĩ tới con số một ngàn kim tệ hay không, cô nở nụ cười thân thiết mà mấy ngày trước khó mà có được, khóe mắt Nguyệt Thượng Chiêu run rẩy vài cái rồi quay mặt đi, Dung Thư Nghiêm cũng nhẹ gật đầu:

"Cái tên hạ lưu Wilton kia nhất định sẽ rất thích, nhiệm vụ lần này rất đơn giản." Hai anh em nhà này đều có suy nghĩ kia, tóm lại chỉ cần lừa gạt tiền về tay, về phần Wilton thực sự thích Thiên Phong Nhất Lang còn sau này Thiên Phong Nhất Lang sẽ chọc đến nhiều chuyện phiền toái, kệ cô ta sẽ tự giải quyết.

"Không được." Cũng một chỗ chung sống nhiều ngày, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, mấy người đều tưởng Thiên Phong Nhất Lang bị câm, bỗng dưng lúc này nàng ta mở miệng, hơn nữa giọng nói tuy có vẻ nhẹ, nhưng rõ ràng nghe được âm thanh phát ra không thuộc về phái nữ, Bách Hợp không ngờ nghe được thấy nàng ta mở miệng nói chuyện, nuốt nước miếng còn bị sặc, ghé vào trên mặt bàn mà ho.

"Ta không phải là con gái, không làm được nhiệm vụ này." Ánh mắt Thiên Phong Nhất Lang dạo qua trên người Bách Hợp một vòng, chậm rãi mà đưa một cốc nước tới trước mặt Bách Hợp.

Hai anh em Dung Thư Cẩn kinh ngạc ngây người đến hoá đá rồi, nghĩ đến mấy người trước còn ân cần cùng Thiên Phong Nhất Lang đi dạo, lúc này sắc mặt Dung Thư Cẩn xanh rồi đỏ, biểu cảm vô cùng cổ quái.

"Ngươi không phải là con gái, tại sao phải đóng giả con gái thế?" Toàn thân Bách Hợp nổi lên da gà, liếc mắt định đánh giá cái người ẻo lả này, đã thấy hắn tự nhiên cười nói: "Ta... Thích." Chặn được lời Bách Hợp chưa nói ra.

Thiên Phong Nhất Lang không phải là con gái, nên việc câu dẫn Wilton không có khả năng cho hắn đi làm, Nguyệt Thượng Chiêu giống như đã biết trước việc này, lúc này kính mắt cũng đều không có đẩy qua, mấy người lại một lần nữa lại dừng trên ánh mắt người Dung Thư Nghiên và Bách Hợp, làm da đầu Bách Hợp run lên.

"Tiểu Hợp, kỳ thật tuy cô không cao gầy, nhưng cô cũng rất đẹp, nếu như lấy bịt mắt xuống ..." Dung Thư Cẩn mê đắm nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nửa ngày, Bách Hợp phẫn nộ trừng cậu ta vài cái: "Ta không được."

"Vì cái gì không được? Kỳ thật Tiểu Hợp cô cũng rất thích hợp, đôi mắt này của cô vừa xuất hiện, khẳng định Wilton bỏ lại tất cả để yêu cô đấy." Dung Thư Nghiên rất sợ nhiệm vụ này rơi xuống đầu mình, nên lúc này dùng lời lẽ nghiêm túc khuyên bảo, Thiên Phong Nhất Lang lúc này bỏ qua thân phận nữ nhân, sự tình không còn liên quan đến hắn lúc này đang ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, không nghĩ tới chính mình đưa ra cái chủ ý cùi bắp này giờ lại hại đến mình, trong lòng Bách Hợp có chút hối hận, Nghe được Dung Thư Nghiên nói như vậy, cô vội vàng vỗ một cái lên mặt bàn"

"Ta là đội trưởng hay các người là đội trưởng? Ta nói không được là không được!"

Cái thân phận đội trưởng này chỉ có tác dụng đứng ra làm bia đỡ cho đám người này, hôm nay rốt cuộc cũng có chút tác dụng, quang minh chính đại dùng nó để đe doạ mọi người, Bách Hợp thấy mấy người đêu không nói ra lời. Trong lòng rất thoải mái, lúc này trong đội chỉ có cô và Dung Thư Nghiên là nữ, trong lòng Bách Hợp sợ họ lại nhắc lại muốn mình hoặc Dung Thư Nghiên đi câu dẫn Wilton, vội vàng rời đi.

"Ngoài câu dẫn Wilton, còn có thê câu dẫn Caroline mà, ta xem ba người các ngươi đều rất thích hợp."

"Đúng vậy, đúng vậy." Dung Thư Nghiên không có lập tường lập tức tán đồng bắt đầu nhìn về phía ba chàng trai đằng kia.

"Ta không được!" Nghe được Bách Hợp nói vậy, Dung Thư Cẩn, Nguyệt Thượng Chiêu cùng Thiên Phong Nhất Lang đều đồng thời lên tiếng lắc đầu, Bách Hợp hừ một tiếng: "Vì cái gì không được?"

"Ta thích mặc nữ trang nên con gái sẽ không thích ta!" Thiên Phong Nhất Lang nói xong khiến Bách Hợp không thể phản bác được. Cô im lặng nhìn chằm chằm Thiên Phong Nhất Lang. Lúc này anh ta mặc một bộ kỵ sĩ trung tính, dung mạo có nét đẹp lăng lơ cua nữ tính, hơn nữa đầu một đầu tóc đen dài xinh đẹp, thoạt nhìn có nét phong tình. Xác thực trên người không có một chút nam tính nào. Chính vì thế, nên trước đây do anh ta không mở miệng nói chuyện nên mọi người mới nghĩ hắn là con gái.

"Còn Nguyệt Thượng Chiêu thì sao?" Bách Hợp tạm thời buông tha Thiên Phong Nhất Lang, ánh mắt nguy hiểm lại rơi vào người Nguyệt Thượng Chiêu. Tuy nhiên lúc này Nguyệt Thượng Chiêu vẫn đang duy trì khuôn mặt lạnh tanh, nhưng hắn bắt đầu đẩy mắt kính liên tục, một khuôn mặt nhã nhặn lại càng thêm nghiêm túc, bị Bách Hợp nhìn chằm chằm một lúc lâu, động tác đẩy mắt kính càng ngày càng nhiều, con mắt của Bách Hợp bắt đầu híp lại .... , một lúc sau hắn không thể nói được lý do để từ chối nhiệm vụ, thật lâu sau hắn mới nói một câu:

"Ta bất lực!"

"..." Bách Hợp một lần nữa không phản bác được.

"..." Dung Thư Nghiên nói không ra lời, vẻ mặt Dung Thư Cẩn như là bị sét đánh, biểu lộ bi phẫn: "Ngươi quá độc ác!"

Vì không phải làm nhiệm vụ này, Nguyệt Thượng Chiêu liều mình, mặc dù da mặt Dung Thư Cẩn dày nhưng lúc này đang đứng trước hai cô gái nói mình bị liệt dương..., cho nên nhiệm vụ câu dẫn Caroline đẩy lên người cậu.

"Anh trai, Caroline là một thương nhân lớn, nghe nói không chỉ thông minh, hơn nữa tướng mạo còn xinh đẹp hơn người này!" lúc này Dung Thư Nghiên không có chút tình anh em nào, đúng Dung Thư Cẩn bỏ đá xuống giếng: "Huống chi, câu dẫn cô gái không phải là sở trường của anh đó ư, lúc này vừa có tiền lại có thể cua gái, anh phải vui vẻ mới đúng!"

Nhưng lúc này Dung Thư Cân thật sự không cười nổi, cậu giật giật khoé miệng, mọi người xác định xong người làm nhiệm vụ, mọi người tụ lại bắt đầu thảo luận.

"Caroline là thương gia lớn nhất đại lục, năm nay 23 tuổi, nguyên nhân bởi vì từ nhỏ bề bộn nhiều việc buôn bán nên không có kinh nghiệm về tình cảm, đối với một cô nương như vậy, chi cần hơi thủ đoạn thì nàng ta sẽ nhanh chóng sà vào lòng ngươi." Nguyệt Thượng Chiêu một khi đã xác định mình không phai là người làm nhiệm vụ kia, rất nhanh lấy lại tinh thần, bắt đầu đẩy mắt kính trang thâm trầm: "Đầu tiên, A Cẩn bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ một chút, bên trong lại dịu dàng, Caroline là một cô gái có cá tính mạnh, muốn cho cô gái như vậy có cảm giác an toàn, ngươi nhất định phải biểu hiện ra ngươi mạnh hơn nàng ta, hơn nữa trong lúc vô tình để lộ ra vài phần dịu dàng, như vậy chắc chắn nàng ta sẽ là người của ngươi rồi!"

"..." Bách Hợp một tay chống cằm, xem Nguyệt Thượng Chiêu dụ dỗ Dung Thư Cẩn, Dung Thư Cẩn nghe truyền thụ mấy chiêu thức tán gái thì nghiêm túc tiếp thu:

"Như vậy, ta phải làm như thế nào mới biểu hiện ra mình mạnh mẽ?"

"Đầu tiên, nữ nhân thường khẩu thị tâm phi, miệng hô hào không được nhưng kỳ thật trong lòng thì đã thích rồi, nếu như muốn cho nàng ta có ấn tượng sâu sắc đối với ngươi, ngươi nhất định phải có một chút ngang ngược, đối với nàng thổ lộ, không cần nói nhảm, bây giờ đàn ông dịu dàng không còn được ưa thích nữa rồi, ngươi phải bá đạo đẩy ngã nàng lên tường, hôn thật sâu, sau đó nói với nàng về sau cuộc đời của nàng sẽ do ngươi phụ trách!"

Nguyệt Thượng Chiêu vừa nói, vừa đối với Thiên Phong Nhất Lang làm mẫu, muốn đẩy Thiên Phoang Nhất Lang dựa vào tường, làm tư thế hôn lên, một màn này thật đẹp, mọi người không nỡ bỏ qua, khoé miệng Bách Hợp co quắp giật giật, Thiên Phong Nhất Lang đối với tác phong 'tổng tài bá đạo' của Nguyệt Thượng Chiêu cũng không vừa ý, không chút nghĩ ngợi tát hắn một cái.

Tuy hắn tránh rất nhanh, nhưng trên cái má trắng nõn của Nguyệt Thượng Chiêu vẫn in một dấu ấn đỏ bừng hình bàn tay, mắt kính của hắn bị đánh lệch ra một bên, hắn bình tĩnh đem mắt kính một lần nữa trở lại vị trí cũ, rồi mới chân thành nói.

"Nhìn thấy chưa?"

"..." Mọi người không nói gì, một lúc sau Dung Thư Cẩn mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ta thấy ngươi bị Nhất Lang đánh rồi."

"Hắn không phải nữ nhân, cho nên tự nhiên sẽ không thích kiểu bá đạo như vậy." Nguyệt Thượng Chiêu dùng sức đẩy gọng kính của mình. Chỉ vào cô gái xinh đep phục vụ trong trong tiệm cơm: "Nếu ngươi không tin lời nói của ta, ngươi có thể đi thử một lần."

Dung Thư Cẩn bị hắn tẩy não, nên rất tin tưởng, Nguyệt Thượng Chiêu cổ vũ hắn: "Đừng để cho nàng ta kịp suy nghĩ và có cơ hội cự tuyệt, dùng sức hôn đi."

"Ừ!" Dung Thư Cẩn đứng lên, hướng nữ nhân viên phục vụ đi tới.

"Làm như vậy không có vấn đề gì chứ?" Bách Hợp có chút nghi hoặc hỏi, Dung Thư Cẩn lúc này đã dồn nữ nhân viên phục vụ đến góc tường. thò tay nâng cằm của nàng lên: "Về sau cuộc đời của nàng sẽ do ta phụ trách!"

Bá khí lộ ra khiến những người bên cạnh thấy hình ảnh này mí mắt đồng thời nhảy dựng lên, cậu ta còn chưa cường hôn thì nữ nhân viên phục vụ đã hét lên. Một cái tát vang dội cùng với tiếng nữ nhân viên phục vụ phẫn nộ quát tháo đồng thời truyền đến tai mọi người: "Biến _ thái!"

"Không có vấn đề!" Nguyệt Thượng Chiêu lắc đầu, Thiên Phong Nhất Lang nói tiếp: "Nguyêt Thượng Chiêu chỉ dựa vào một chiêu này, đã ở trong lao nhiều lần!"

"..."

"..."

...

Hắn vừa mới nói xong, nữ nhân viên phục vụ xấu hổ và giận dữ đã bấm chuông báo động. Một đám lính mặc khôi giáp đang tại quảng trường phụ cận tuần tra nhanh chóng chạy tới. Đem hồn vía chưa kịp tỉnh Dung Thư Cẩn bắt lại.

"Đồ ngu ..." Bách Hợp thò tay bụm mặt. Lại một lần nữa suy nghĩ kiên định phải phân rõ ranh giới bọn người không đáng tin cậy này, vẻ mặt Dung Thư Cẩn cầu xin, trên mặt cậu ta đỏ một dấu bàn tay. Hốt hoảng quay đầu bốn phía cầu cứu, nhưng mấy người đều làm bộ đang nói chuyện phiếm, giả vờ không biết cậu, mặc cậu ta bị đám binh sĩn như lang sói bắt đi.

"Đi thôi, vừa đi vừa nghĩ biện pháp." Cái tiệm này không thể ở lại nữa, Dung Thư Cẩn đã làm chuyện mất mặt như vậy, vừa nãy mấy người còn ngồi chung một chỗ, thật sự không có mặt mũi lưu lại, Bách Hợp nghĩ đến buổi trưa hôm nay tiền ăn mày còn kiếm được nhiều hơn mình làm lính đánh thuê hai ngày nay, trong lòng có suy nghĩ muốn làm tên khất cái một thời gian về sau có thể trả hết nợ.

"Mấy người vừa đi không bao xa, một đầu tóc lộn xộn vẻ mặt cầu xin của Dung Thư Cẩn không sao lại thoát được khống chế của binh sĩ mà đào thoát được, hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa khóc:

"Làm ta sợ muốn chết, suýt chút nữa bị tóm, chộp đi ngồi tù ba ngày." Phía sau hắn là tiếng bước chân của một đám vệ binh chỉnh tề vang lên, chứng kiến tình cảnh như vậy, Bách Hợp cùng mấy người không hẹn mà cùng bắt đầu mắng, vì không muốn bị hắn liên luỵ, mấy người cũng quay đầu bỏ chạy, Dung Thư Cẩn ở phía sau liều mạng dốc sức điên cuồng đuổi theo, sau lưng còn có một đám vệ binh đuổi theo.

Thẳng đến khi chạy ra ngoài thành, mấy người rốt cuộc mới đem bọn vệ binh bỏ lại phía sau, Dung Thư Cẩn vừa ra khỏi thành liền không để ý hình tượng co quắp ngã xuống đất: "May mắn không có bị bắt được, nếu không bị ba mẹ ta biết được sẽ đánh chết ta đấy."

"Anh trai, xin anh về sau những loại chuyện mất mặt như thế này đừng làm bộ quen biết em có được không?" Dung Thư Nghiên một mặt vừa sửa sang lại đầu tóc của mình, một mặt vừa phàn nàn: "Chính anhmất mặt coi như xong, thỉnh đừng liên luỵ chúng ta!"

"Đúng rồi!" Mấy người đều trợn mắt hướng Dung Thư Cẩn nhìn, mà ngay cả người vừa đưa ra chủ ý cùi bắp Nguyệt Thượng Chiêu cũng ở một chỗ cùng nhau chỉ trích, Dung Thư Cẩn im lặng trừng mắt liếc hắn một cái: "Được rồi là lỗi cua ta, bất quá hiện tại ta muốn tránh mấy ngày, mấy ngày nay đội vệ binh sẽ tìm kiếm ta, việc câu dẫn Caroline ta không thể làm nữa."

Vừa mới Dung Thư Cẩn bị bắt trốn chạy không có người đồng tình, lúc này vừa nghe cậu ta không muốn đi câu dẫn Caroline nữa, mấy người đều cảm giác được vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng, Bách Hợp dùng ánh mắt khiển tránh dừng lại trên người Nguyệt Thượng Chiêu:

"Đều tại ngươi, hiện tại Dung Thư Cẩn không thể đi, chỉ có thể là ngươi đi."

Nguyệt Thượng Chiêu lại bắt đầu đẩy mắt kính, tay run run: "Thận ta yếu..."

"Lại không có người nào ngay từ đầu liền cho ngươi muốn nàng, bắt đầu từ giờ giả trang ngươi không bất lực có thể hay không?" Bách Hợp mặt trắng không còn chút máu, mấy người đi theo đều ngẩng đầu lên, khoé miệng Nguyệt Thượng Chiêu có chút có rút, một chiêu bất lực này đều không thể dùng, hắn cũng giống như không muốn nói thêm nữa, trên mặt lần nữa lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, cao ngạo nói: "Một đám phàm phu tục tử, ngu ngốc không ai bằng!"

"Giả trang người có ăn học, trói lại đưa đến địa bàn của Caroline đi!" Bách Hợp vừa nhìn bộ dáng sắp phát hoả của hắn, phất phất tay, Dung Thư Cẩn vừa mới bị Nguyệt Thượng Chiêu lừa một vố, lúc này trong lòng vẫn còn lưu lại một ít oán hận, liền chân chó hưởng ứng, nghĩ đến hình ảnh mình bị trói trong một lần làm nhiệm vụ giết Cua khổng lồ, lúc này thật vất vả có cơ hội báo thù, hắn cười đểu giả bắt đầu quay đi tìm dây leo.

Tuy Nguyệt Thượng Chiêu cực lực giãy dụa, nhưng cánh tay mảnh khảnh làm sao có thể trụ lại được mấy người một lúc, Thiên Phong Nhất Lang đều không có chút tình bạn bè nào vẫn đứng yên xem hắn muốn chạy trốn, lại chen chân vào đẩy hắn một phát.

Trói Nguyệt Thượng Chiêu xong, vì phòng ngừa hắn chửi bậy, mấy người liền vội vàng nhét cỏ dại vào trong miệng hắn, lúc này Bách Hợp mới lấy tư liệu của Caroline ra, chính diện ghi lại là Caroline là chủ của một hiệu buôn lớn trong đại lục, giàu có vô cùng, nàng ta thường xuyên qua lại đế quốc Lam Á cùng với hai quốc gia khác, buôn bán vật phẩm, đế đô ít người được nhìn thấy dung mạo thật của nàng, biết rõ tư liệu về nàng ít thông tin về nàng lại càng ít, nhưng người chăn ngựa theo bên người nàng giới thiệu, xuất thân nhà giàu mới nổi nàng lại cực ưa thích nghệ thuật, đế quốc Lam Á có một gian triển lãm tranh nổi danh, nàng thích nhất là đến nơi đó, nếu như nàng ở đế quốc Lam Á, chắc chắn sẽ có hai ngày đi tham quan phòng triển lãm tranh.

Đã biết địa chỉ người này hay qua lại, lúc mọi người nghe được đi phòng triển lãm tranh, đều không hẹn mà cùng trầm mặc lại, phòng triển lãm tranh cũng không phải đơn giản muốn đi là có thể đi, chỗ đó trừ người chân chính được mời, đi một lần phải chi ra hai kim tệ vé vào cửa, hơn nữa Caroline lúc nào đi và đi cùng ai cũng không rõ ràng lắm, lúc này mọi người nghèo đến một bữa ăn đều phải cầu xin, chỗ nào còn tiền để mua vé vào cửa phòng triển lãm tranh?

Nhưng chỉ có phòng triển lãm tranh này là nơi duy nhất Caroline có thể sẽ xuất hiện, ngày thường ở đế đô rất nhiều người đến dung mạo thật của nàng cũng chưa được thấy qua, thì làm sao có chuyện sẽ có cơ hội tiếp xúc nàng? Bách Hợp có chút ưu sầu, nhưng khi nhìn đến phòng triển lãm tranh đặc biệt có một quy định, ánh mắt cô tự nhiên phát sáng:

"Miễn phí cho người tàn tật?"

Lời nói cô vừa nói ra, mấy người đều cùng không hẹn mà đều cùng rụt bả vai, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Bách Hợp trừng mắt liếc bọn hắn: "Trong không phải có người làm giả chứng nhận sao?"

So sánh với vé một lần vào cửa hai kim tệ, làm một cái chứng nhận tàn tật, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, Bách Hợp cũng không thể không tự khen sự thông minh của mình, mấy người giờ mới hiểu được ý của cô thì đều giơ ngón cái lên.

Ngồi xổm bên đường kiểm tra tới tiền thừa còn lại chỉ còn mười đồng bạc, dùng mười đồng bạc mấy người bỏ ra thời gian nửa ngày để làm mấy cái chứng nhận, ngoại trừ Bách Hợp không có chứng nhận do tự hoá trang chính mình mất đi một con mắt, cùng với Nguyệt Thượng Chiêu đang bị trói toàn thân không thể cử động cộng với chứng nhận không thể nói được, mấy người còn lại trên người đều hoàn hảo, chỉ cần xử lý chứng nhận câm điếc là được.

Làm xong tất cả mọi việc, mấy người lại bắt đầu mỗi ngày đến phòng triển lãm tranh đi bộ một thời gian. Bởi vậy phòng triển lãm tranh mỗi ngày sẽ có một đám cầm trong tay giấy chứng nhận tàn tật quê mùa đi vào cửa miễn phí, đi vào phòng triển lãm tranh bắt đầu quan sát xung quanh, cũng không phụ lòng người, qua thời gian mấy ngày khi mọi người đến cơm cũng không nuốt nổi, rốt cục tại phòng triển lãm tranh mọi người đều nghe được có nhân viên hô: Tiểu thư Caroline đến rồi."

Bách Hợp mở to mắt có chút kinh ngạc, một đám người không ngừng phụ giúp đẩy xe lăn cho Nguyệt Thượng Chiêu đi theo nhân viên hướng dẫn, không chút nào để ý khuôn mặt của Nguyệt Thượng Chiêu đang vặn vẹo, một mặt bắt đầu tự tháo bỏ dây thừng.

Phía trước một đám người vây quanh một người thân hình cao to đi tới, Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua một cái tròng mất liền suýt nữa lăn ra ngoài.

"Ánh mắt của ta muốn mù rồi! Đây chính là người các ngươi nói, xinh đẹp, dáng người thon thả tiểu thư Caroline?

Sau lưng Dung Thư Cẩn lúc này phát ra hàn khí, cách đó không xa nàng ta đi một bước phảng phất như mọi thứ đều bị lay động, nữ nhân kia lúc này hai tay đang để tại sau lưng, hướng bên này đi tới, Dung Thư Cẩn nghĩ đến chính mình suýt chút nữa bị mắc lừa, tức giận nói: "Khó trách ngươi nói ngươi bất lực, gặp nàng ta cũng bất lực. Nàng nơi nào là một thương gia buôn bán giàu có, rõ ràng là một Răng Sói núi nữ kim cương, ta đoán chừng tay nàng có thể nâng đến 500 cân dễ dàng!" "Vậy thì làm sao, dù sao ngươi cũng không có mắc lừa." Vừa mới thoát ra được Nguyệt Thượng Chiêu không nhin được trả lời một câu, lúc này nhìn thấy Caroline da đầu hắn cũng bắt đầu run lên, Dung Thư Cẩn nghĩ đến chính mình bị lừa thì rất tức giận, vốn tiểu đội đã không có sự liên kết chặt chẽ, lúc này bắt đầu lớn tiếng tranh cãi gây ồn ào lên, động tĩnh bên này khiến cho nhân viên của phòng triển lãm chú ý đến."Này, các ngươi không phải là câm điếc tàn tật sao? Tại sao lại có thể nói chuyện? Rõ ràng là lừa gạt để vào đây!"

Tiếng còi báo động vang lên, một lần nữa lại bị hộ vệ của đế đô vây lại, Bách Hợp vô lực trừng mắt nhìn một đám những người này thành sự không có bại sự có thừa, lại một lần nữa trốn chạy để khỏi chết.

"Này, còn có ta!" Bị bỏ lại dây thừng căn bản chưa kịp cởi, Nguyệt Thượng Chiêu lúc này sốt ruột nhìn thấy cách đó không xa ánh mắt của Caroline nhìn qua đây, vẻ mặt cầu xin, thế nhưng mà lúc này còn có ai lo lắng cho hắn? Mọi người cũng bắt đầu chạy trối chết.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1357)