Vay nóng Tima

Truyện:Bia Đỡ Đạn Phản Công - Chương 0247

Bia Đỡ Đạn Phản Công
Trọn bộ 1357 chương
Chương 0247
Đôi tình nhân giang hồ (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1357)

Siêu sale Lazada


"Thật xin lỗi." Một giọng nữ thanh thúy vang lên, còn mang theo hoảng hốt và bất an. Nàng ta mặc một thân quần áo dạ hành, theo bản năng thăm dò nhìn Bách Hợp. Lúc này Bách Hợp đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy nói không ra lời. Nàng đưa tay tìm chỗ mình bị đau, quả nhiên chỗ xương lõm một khối, chắc đã đứt gãy. Chẳng qua hiện tại còn không biết cụ thể thương thế như thế nào, thấy nữ nhân kia dừng lại, trong lòng Bách Hợp đã đoán được người này hẳn là Dương Tú Tú rồi. Nàng nhíu chặt chân mày, cắn răng nói:

"Bây giờ cô không chạy, lưu lại làm gì?" Nếu như chờ chút nữa người khác đuổi theo tới đây, mình và Lý thị hai người bị coi thành đồng đảng của Dương Tú Tú thì nhất định không chạy được rồi. Bách Hợp đang muốn làm cho nàng đi nhanh, Dương Tú Tú đã ngồi xổm bên người nàng: "Là ta đánh ngã cô, sao ta có thể chạy chứ? Cô có chỗ nào bị thương hay không?" Giọng nói nàng ta mềm mại dễ nghe, Lý thị đứng một bên bị hù dọa ngốc nghe thấy lời Dương Tú Tú, cho rằng nàng ta là một người có ân tất báo, tính tình ngay thẳng, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười mỉm cười.

"Ở bên kia!" Đang lúc này, tiếng bước chân lôn xộn kia càng ngày càng gần rồi, mũi tên như mưa bắn về bên này, càng ngày càng gần. Lúc này Bách Hợp bị thương ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, Dương Tú Tú cắn răng, một tay vác nàng trên lưng: "Trước tiên ta đưa các ngươi trở về..."

Nàng ta vừa nói xong, mũi tên 'sưu' một tiếng bắn tới đây. Bách Hợp vốn đã bị thương, lại bị Dương Tú Tú vác trên người, cái này thay nàng ta làm thành tấm chắn hình người có sẵn, mũi tên đâm vào phía sau lưng nàng, nàng ngay cả cổ họng còn chưa thốt một tiếng, trong lòng nguyền rủa Dương Tú Tú gần chết, lúc này mới ngất đi.

Lúc đó Lý thị còn chưa chú ý tới chỗ khác thường của Bách Hợp. Bà ta ở nơi này trong núi rừng hơn nửa năm, quen thuộc với địa hình chung quanh đây, vì vậy dẫn Dương Tú Tú trái phải xuyên qua rừng cây, rất nhanh bỏ một đám quan binh đuổi theo ở phía sau.

Bách Hợp tỉnh lại lần nữa là bị một tiếng tiếng khóc nhỏ nhẹ làm tỉnh, cổ họng nàng đau như bị lửa đốt, cả người toát mồ hôi lạnh. Bốn phía trừ thỉnh thoảng có tiếng nữ nhân khóc còn có tiếng đống củi bốc cháy phát ra tiếng vang rất nhỏ. Ánh mắt của nàng mở ra trong nháy mắt, ngay cả cảnh vật bốn phía đều có chút mơ hồ không rõ, Bách Hợp dùng sức trừng mắt nhìn, cảnh sắc chung quanh mới dần dần rõ ràng.

"Cha ta bị kẻ gian hãm hại, gian tặc Tần Cống kia lừa gạt thánh nhan, hại Dương gia cả nhà ta hơn bảy mươi nhân khẩu, thù này thật sự không thể không báo. Mặc dù ta học nghệ không tinh, lần này mối huyết hải thâm thù không giết Tần Cống vì dân trừ hại, oán khí trong lòng ta thật sự khó mà nuốt xuống."Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của Dương Tú Tú vang lên, xem ra bây giờ nàng ta đang nói lai lịch của mình với Lý thị: "Hôm đó ta bị quan binh đuổi giết, từng được Ngũ Ca cứu ta một mạng, chẳng qua đáng tiếc lúc ấy không thể giết Tần tặc. Bên cạnh tên đó tay sai đông đảo, ta thật sự không phải đối thủ của bọn hắn. Hôm nay lại được Lý đại nương cứu giúp, Tú Tú thật sự vô cùng cảm kích."

Dương Tú Tú vừa nói, vừa nhẹ nhàng vái lạy, Tống Ngũ Lang thương tiếc nói: "Dương cô nương không cần nhiều lời, người giang hồ vốn gặp chuyện bất bình phải vung đao tương trợ, chỉ tiện tay mà thôi, không nhận nổi tạ ơn to lớn của cô nương. Chẳng qua hôm nay cô nương định tính toán như thế nào?"

"Ta từ nhỏ mệnh khổ, hôm nay cha mẹ thân nhân tất cả đều đã chết hết, Tần Cống ta chắc chắn không bỏ qua, chỉ hy vọng giữ lại được một mạng tàn này, có thể lấy đầu Tần Cống tế linh hồn cha mẹ ta trên trời." Dương Tú Tú nói đến đây không nhịn được nhẹ giọng nức nở. Bốn phía an tĩnh, vì vậy tiếng khóc của nàng ta biến thành từng đợt tiếng vang truyền tới.

"Khụ, khụ khụ."Bách Hợp nghe thế không nhịn được ho hai tiếng, nàng vừa tỉnh lại, cả người đều tê dại, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích. Do cổ họng đau nhức, trong lúc nhất thời không có sức mở miệng, đầu thật sự rất choáng váng. Cổ họng của nàng đang ngứa, vừa ho khan xong, ngược lại cả người tỉnh táo vài phần. Dương Tú Tú được mẹ con Tống Ngũ Lang vây quanh kẹp vào chính giữa, trên người nàng ta không biết được bọn họ bao bằng cái gì, quấn rất chặt. Tuy đặt ở đống lửa cách đó không xa nhưng cả người vẫn không cảm thấy chút ấm áp. Tuy sớm biết Tống Ngũ Lang người này tính tình luôn luôn coi trọng hiệp nghĩa, trong nội dung vở kịch, sau khi Dương Tú Tú xuất hiện, hắn vô tình bị nàng ta hấp dẫn. Nhưng lúc này khi thực sự thấy tình huống như thế, trong lòng Bách Hợp vẫn không nhịn được mắng Tống Ngũ Lang máu chó đầy đầu.

"Tiểu Hợp, nàng đã tỉnh?" Mới vừa Tống Ngũ Lang nghe chuyện xưa của Dương Tú Tú mà cảm thấy lo lắng thay Dương Tú Tú, vội vàng bu lại, đưa tay sờ mặt Bách Hợp: "Nàng có chỗ nào không khỏe hay không? Ta giới thiệu với nàng một chút, vị này chính là Dương cô nương, nàng là cô nương tốt không hề thua kém đấng mày râu, chính nàng ấy đã cứu nàng, cha nàng ấy là đương triều..."

Bách Hợp không muốn nghe Tống Ngũ Lang ca tụng Dương Tú Tú, bởi vì trong lòng chủ nhân thân thể này dâng lên một cỗ bi thương. Trong lúc nhất thời Bách Hợp có thể cảm giác được tâm trạng và những việc chủ thân thể đã trải qua trong nội dung vở kịch: vì chữa thương cho tình địch, cuối cùng mất đi tính mạng mẹ con nàng ấy, ngược lại để trượng phu cưới đao phủ hại chết mình. Nàng tức giận ho hai tiếng, tinh thần càng tỉnh táo, trong thân thể dâng lên cơn đau nhức kịch liệt: "Ta không muốn biết nàng ta là ai. Chỉ có điều phu quân ngàn vạn lần đừng nói nàng là ân nhân cứu mạng của ta, đánh ta trọng thương, sau đó lại lấy ta đỡ mũi tên, cái này cũng xứng là ân nhân cứu mạng sao?"

Nội dung vở kịch là Lưu Bách Hợp cứu Dương Tú Tú, bây giờ Bách Hợp nghe thấy xưng hô ân nhân cứu mạng giống như đang châm chọc mình. Huống chi một thân thương tích của nàng thật sự do Dương Tú Tú làm hại. Người này như điềm xấu, đi đến chỗ nào lập tức khiến người ta xui xẻo. Mình rõ ràng bị nàng ta đụng gãy xương sườn, sau đó lại bị nàng ta vác trên lưng, thay nàng ta chặn lại hai mũi tên. Hiện tại Tống Ngũ Lang ngược lại, còn nói nàng ta là ân nhân cứu mạng của mình. Nếu Dương Tú Tú thật sự có lòng cứu mình, sao nàng ta không ôm mình vào trong ngực mà chạy, lại muốn vác trên lưng?

Cũng không biết có phải do nguyên nhân sau khi bị thương cả người đau nhức hay không? Tính tình Bách Hợp không thấy khá hơn, hơn nữa nàng còn hơi bị chủ thân thể này ảnh hưởng, cực kì ghét Dương Tú Tú, thậm chí mang theo vài phần căm thù. Vì vậy lúc nói chuyện giọng nói hết sức không tốt. Tống Ngũ Lang thoáng cái ngây người, trên mặt lộ ra mấy phần vẻ xấu hổ, không khí trong nháy mắt cứng ngắc.

"Tỷ tỷ, đều do ta không phải, ta, ta cũng không phải cố ý..." Dương Tú Tú hai tay ôm vạt áo, một bộ tiểu nữ nhi không biết làm sao. Mẹ con Tống Ngũ Lang mới vừa rồi quen nhìn nàng bộ dáng tư thế hiên ngang, bây giờ nhìn bộ dạng yếu ớt hiện tại của nàng ta, trong lòng không khỏi càng thêm có chút đồng tình nàng ta. Tống Ngũ Lang ngại Bách Hợp vừa mới bị thương nặng, một mạng suýt nữa ném đi, vì vậy không tiện nói chuyện hung dữ. Lý thị lại không nghĩ nhiều như vậy, bà ta vốn không ưa Bách Hợp, lập tức cúi mặt nói:

"Tú Tú đã cứu mạng của cô, cô không chỉ không biết cảm ơn thì thôi, hiện tại lại châm chọc khiêu khích nàng ấy, làm người phải ân oán rõ ràng mới tốt, tích thủy chi ân. Hôm nay cô đối xử với người khác như thế, có lẽ ngày nào đó ông trời cũng sẽ thu thập cô như vậy." Lý thị nói xong lời này cũng không quản Bách Hợp nghe được trong lòng cảm thấy như thế nào: "Loại người vong ân phụ nghĩa như cô cũng có thể gả vào Tống gia, lúc trước ta thật sự mắt bị mù rồi."

Trong thân thể Bách Hợp truyền đến cảm giác bi thương đau đớn, nàng run rẩy càng lợi hại, lúc này chắc nàng đang bị sốt cao. May mắn nàng không phải chủ thân thể này, nếu không nghe được câu này của Lý thị, chủ thân thể nàychắc chắn sẽ tức giận hộc máu tại chỗ mà chết. Nàng chỉ cười lạnh hai tiếng, giả bộ thân thể khó chịu rồi nhắm hai mắt lại.

Lúc này họ đang ở vùng hoang vu dã ngoại, nhìn bộ dáng kia của mẹ con Tống Ngũ Lang, hiển nhiên không định mời đại phu cho nàng rồi. Nàng mất máu quá nhiều, hiện tại lại sốt cao, trong lúc nhất thời không cảm thấy lạnh, tình huống hết sức nguy cấp. Nàng vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, Bách Hợp không thể chết ở đây. Nàng chuẩn bị vận nội công chữa thương cho mình, ai ngờ nội lực hơn nửa năm thật vất vả bồi dưỡng ra, bây giờ lại biến mất không còn một mống, không hề cảm giác được. Điều này khiến Bách Hợp kinh hãi, nàng giãy dụa duỗi tay muốn sờ vị trí đan điền của mình, chẳng qua thân thể vừa động, đau nhức kịch liệt trong bụng như kim châm lại truyền đến, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Nàng trúng độc rồi. Tuy Tống Ngũ Lang đã hái thảo dược thay nàng đắp lên, nhưng độc khí phát tán tiến vào trong cơ thể, nếu như không có đan dược giải độc, thảo dược đó muốn thấy hiệu quả cũng chậm. Chẳng qua hai mẹ con Tống Ngũ Lang không dám xuống núi tìm đại phu, rất sợ bị người của Tần Cống phát hiện tung tích. Vì vậy chỉ băng bó qua loa cho Bách Hợp, trên thực tế nàng đã hôn mê sâu hai ngày, lần này có thể sống sót, thật sự coi như nàng mạng lớn.

Tống Ngũ Lang thấy khuôn mặt nàng trong màu xanh còn lộ ra màu đen, đôi môi dường như có chút phát tím, nghĩ đến gần đây nàng nhiều lần suýt nữa không còn hô hấp, có thể lúc này Bách Hợp đã chết rồi, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, nhẹ giọng nói:

"Nàng bị thương rất nặng, lại trúng độc, đừng có cử động nữa, đợi sau khi an toàn, ta sẽ biện pháp kiếm tiền, mang nàng đi xem đại phu."

Vừa nghe mình trúng độc, Bách Hợp suýt nữa phun một búng máu ra ngoài. Nàng nghĩ tới mấy mũi tên lúc mình bị Dương Tú Tú vác trên lưng, nội dung vở kịch vốn nên là Dương Tú Tú trúng độc. sau đó có tên ngốc Lưu Bách Hợp thay nàng ta hút độc chữa thương. Hiện tại bản thân Bách Hợp trúng độc, nhưng căn bản không có ai trông nom nàng. Tâm tình Bách Hợp kích động, cổ họng ngòn ngọt, quả nhiên phun máu tươi ra ngoài: "Ta trúng độc? Là do Dương cô nương mà chàng vừa nói làm hại?"

Dương Tú Tú nghe nói như thế, có chút áy náy: "Đều do lỗi của ta, hại tỷ tỷ bị liên lụy. Ta vốn nên vận công chữa thương cho tỷ tỷ, chỉ là thù của nhà ta chưa báo, tâm nguyện chưa thành. Nếu không nhất định lấy mạng đổi lại một mạng tỷ tỷ..."

Nàng ta chỉ thuận miệng nói muốn dùng mạng đổi lại một mạng cho mình, ngoài miệng nói dễ nghe ai mà không biết nói? Lại còn muốn kéo theo cái gì mà thù nhà chưa báo, tâm nguyện chưa thành. Nhưng hai mẹ con Lý thị lại còn một bộ kính nể. Cuối cùng Bách Hợp không thể nhịn nữa, trước mắt tối sầm, lại lần nữa ngất đi.

Lúc này vừa bất tỉnh liền không biết thời gian, chỉ mơ mơ màng màng đang biết có người bế mình chạy trốn. Thương thế vốn đã trầm trọng, vừa chạy lại càng chuyển biến xấu. Bách Hợp thậm chí còn cảm giác cuối cùng một chuyến nhiệm vụ này của mình có thể có sẽ chết trên tay Dương Tú Tú. Lúc nàng đang mê man nghe thấy tiếng thở dốc lo lắng của Lý thị: "Để nàng ta xuống!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1357)