Lật người khỏi cảnh khốn cùng (9)
← Ch.0141 | Ch.0143 → |
Edit: Sakura
Thủ đô tất đất tất vàng, nhà họ Lục là cái tình cảnh gì thì trong lòng Bách Hợp rõ nhất, ngay cả lôi hết tiền lúc trước đã lừa nguyên chủ ra thì cũng khôngbằng một phần mười tiền đặt cọc, thế mà giờ hắn đề nghị mua nhà thì có nguyên nhân sâu xa rồi.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng trong lòng rồi nghĩ tới trong câu chuyện Lục Thiếu Quan sau đó luôn lên mặt với Uông Bách Hợp cuối cùng Uông Bách Hợp cầu hắn chuyển ra ngoài mua nhà, rồi mẹ Lục mặt dầy tỏ vẻ mẹ chồng hiền từ trước mặt nguyên chủ thì nàng giật mình, gật đầu đáp ứng: "Cũng được, mua nhà đi."
Thấy cô đồng ý dứt thoát thì Lục Thiếu Quan sáng ắt lên rồi nở nụ cười tươi tắn, giống như hắn rất hài lòng thái độ sảng khoái của Bách Hợp vừa định nói chuyện thì Bách Hợp đã hỏi tiếp: "Nhà anh có thể ra bao nhiêu tiền?"
Lục Thiếu Quan nghe thấy thế thì sắc mặt khó chịu: "Tiểu Hợp, anh nghĩ rằng em khác đàn bà khác sẽ không nói đến chuyện tiền nong, em khiến anh quá thất vọng."
"Tôi cũng thấy anh khác đàn ông khác nhưng không nghĩ rằng anh lại là người thích ăn cơm chùa, thế nào Lục Thiếu Quan, cưới vợ cũng không lấy ra tiền, giờ mua nhà cũng để tôi mua? Anh ở rể luôn nhà họ Uông đi, như thế việc mua nhà cũng không cần anh phải vất vả nữa." Bách Hợp đứng dậy hất tóc ra sau không quản xem Lục Thiếu Quan thế nào tự đi xuống lầu.
Lưu lại mình Lục Thiếu Quan tức giận chết mất, hắn nắm tay lại cứ nới lỏng rồi lại xiết chặt lại, giờ phút này hắn chưa bao giờ tức giận như thế, hắn đã chịu đựng đủ rồi, tuy nói phòng ở nhà họ Uông không nhỏ cũng đủ cho hai vợ chồng ở. Thế nhưng Uông Chính và Bách Dung đối xử với hắn cũng không nhiệt tình, ở trong nhà này hắn không làm chủ được cho nên muốn mua nhà chuyển ra, Lục Thiếu Quan học bất động sản thì cũng biết rõ vài năm nữa giá nhà có khả năng tăng lên, nếu có thể mua nhà ở thủ đô thì sau này hắn không làm việc nữa thì cũng có tiền.
Chủ ý vô cùng tốt này lại bị Bách Hợp ngăn trở, trong lòng hắn oán hận vô cùng nên không hề nịnh nọt Bách Hợp trước mặt Uông Chính nữa, lãnh đạm cô còn cầm quần áo đồ đạc sang thư phòng, muốn dùng chiêu này bức Bách Hợp cúi đầu nhưng hắn không ngờ hành động này khiến Bách Hợp rất vui vẻ làm gì dỗ hắn nữa, cũng chỉ có nguyên chủ ngu ngốc kia mới để ý tới Lục Thiếu Quan, Bách Hợp mặc kệ hắn lãnh đạm tốt nhất là không làm phiền mình nữa, lúc này Bách Hợp không có thời gian đi chỉnh nhà họ Lục, cô phải đợi Bách Dung phẫu thuật xong rồi nói sau, giờ Lục Thiếu Quan chuyển ra ngoài vừa vặn giảm đi phiền phức.
Liên tiếp vài ngày Bách Hợp không có nói chuyện với Lục Thiếu Quan, Lục Thiếu Quan giận dữ cảm thấy Bách Hợp to gan rồi hay không, hắn cho rằng mình làm chưa đủ nên dứt thoát thu thập đồ đạc của mình chuyển ra ngoài đúng lúc này Bách Dung phải nằm viện nên hắn đi Bách Hợp cũng chẳng quan tâm, nửa tháng sau Bách Dung phẫu thuật thành công, sau khi xét nghiệm xác định đã khỏi, bởi vì phát hiện sớm nên chưa kịp chuyển biến xấu thì ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời lúc này Bách Hợp mới phát hiện ra Lục Thiếu Quan mất tích.
Trong trí nhớ Lục Thiếu Quan dùng nhiều chiêu này để uy hiếp Uông Bách Hợp, lúc đại học hắn lừa Bách Hợp mua máy ảnh cho hắn rồi tìm không thấy người đâu khiến cho Uông Bách Hợp phải đi tìm, sau đó Uông Bách Hợp khóc lóc cầu khẩn hắn nguôi giận. Bách Hợp không nói gì trực tiếp gọi người đến đổi khóa nhà.
Sau khi Bách Dung ra viện, đoán chừng Lục Thiếu Quan đang chờ mình cúi đầu xin lỗi bởi thế không có gọi điện thoại tới nên cũng không biết nhà họ Uông thay khóa, lúc Bách Dung ra viện không nhìn thấy Lục Thiếu Quan tới đón bà thì trong lòng rất bất mãn.
"Tiểu Lục xảy ra chuyện gì? Biến mất mấy ngày rồi, Tiểu Hợp, có phải nó bắt nạt con không?" Bách Hợp gật đầu kể lại chuỵên Lục Thiếu Quan đòi mua nhà, Bách Dung đã khỏi bệnh rồi nên Bách Hợp không sợ nữa: "Cha mẹ đều do con tùy hứng, thực xin lỗi cha mẹ."
Hai vợ chồng nhìn thoáng qua: "Thật ra ba nghĩ qua, con trưởng thành rồi không nên ở cùng với cha mẹ nữa, trong tay cha mẹ có một chút tiền, mấy hôm nay cha con cũng nói qua, nói nên mua nhà cho con, con nhìn xem con thích nhà kiểu gì thì con mua." Bách Dung cũng đã sớm vì con gái mà nghĩ tới chuyện này chỉ lo lắng con ngốc đến lúc đó không đấu lại được với Lục Thiếu Quan mà thôi, giờ nhìn con gái đã trưởng thành hơn nhiều, lại nghĩ tới may mà con gái hiểu chuyện bắt mình đi khám tổng quát nếu không sẽ không phát hiện ra khối u trong đầu, trong lòng càng cảm kích con gái hơn.
Chắc chắn nhà ở thủ đô sẽ tăng giá, hiện giờ mua thì lợi hơn, Bách Hợp nghĩ tới hành động của mẹ Lục thì có một chủ ý hay: "Đi, hai ngày nữa chúng ta đi xem, liền ghi tên mẹ tránh cho Lục Thiếu Quan nhớ thương." Lần này cô cũng không có chọn căn nhà mà Lục Thiếu Quan thích như trong câu chuyện, mà chọn căn nhà ở chỗ về sau sẽ tăng giá rất cao, chọn xong vợ chồng nhà họ Uông đưa tiền đặt cọc đã là một tháng sau, Lục Thiếu Quan thiếu kiên nhẫn gọi điện trước cho cô biết Bách Hợp đã mua xong nhà rồi lại còn ghi tên mẹ cô nữa, suýt nữa thì phun ra máu, bất chấp hờn dỗi vội vàng thu thập đồ đạc chạy về.
Không có ở nhà họ Uông, hắn ra khách sạn ở, theo tính cách của Lục Thiếu Quan tuy hắn sống thỏa mái hơn trước những bản chất vẫn keo kẹt cho nên ở khách sạn không được tốt lắm sao bằng căn phòng xa hoa ở nhà họ Uông được, lúc này nhìn hắn hơi tiều tụy và chật vật, thấy Bách Hợp thì hét lên: "Có phải em điên rồi không? Không thấy anh mà sao em dám quyết định?"
"Tôi mua nhà cần anh đến xem? Có phải anh điên không, anh cũng không có bỏ tiền ra? Một câu liền đánh Lục Thiếu Quan trở về nguyên hình khiến cho trán Lục Thiếu Quan nổi gân xanh nói không lên lời thì Bách Hợp mới sáng khoái, cô đúng lúc trở về nhà thì gặp phải hắn không muốn cãi nhau với hắn nữa nên Bách Hợp rút chìa khóa ra mở cửa. Lục Thiếu Quan hít sâu rồi thở ra một hơi nói: "Uông Bách Hợp thời gian qua cô sống thoải mái nhỉ? Cùng lắm thì ly hôn. Nhà cô không coi trọng tôi, thay khóa không nói cho tôi, mua nhà cũng không thương lượng với tôi, cô coi tôi thành cái gì?"
Lục Thiếu Quan lúc này nói có vẻ kiên cường nhưng nếu thật sự ly hôn thì chỉ sợ hắn không cam tâm tình nguyện đấy, nếu là lúc hắn công thành danh toại nói ra lời này còn có mấy phần chân thật, hiện giờ hắn hai bàn tay trắng đừng nói tìm được vợ ngay cả bạn gái cũng không thấy, nếu hắn buông tha cho cuộc hôn nhân này thì Bách Hợp sẽ đảo lại tên mình. Bách Hợp không thèm nhìn hắn, Lục Thiếu Quan thẹn quá hóa giận hét lên: "Tôi nói muốn ly hôn đấy, Uông Bách Hợp cô điếc à không nghe thấy sao?"
"Tùy anh, đừng có quá coi trọng mình cũng đừng xem thường người khác?" Bách Hợp chán ghét nhìn hắn một cái rồi khóa rầm một cái trước mặt Lục Thiếu Quan rốt cục không nghe thấy tiếng gì bên ngoài nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bách Hợp, Lục Thiếu Quan gào thét hung hăng nhưng sau đó vẫn phải ăn nói khép nép cầu hòa, hắn ngăn cản Uông Chính và Bách Dung lại rồi cầu khẩn xin lỗi, cuối cùng còn quỳ xuống, nghĩ tới con gái hiện nay đã kết hôn coi như sau này muốn ly hôn thì cũng không thể hành động theo cảm tính được, bởi vậy mới cho hắn vào nhà, từ sau đó Lục Thiếu Quan trầm mặc hơn, cũng không hung hăng càn quấy như trước nữa, đợi sau khi nhà tân hôn lắp đặt thiết bị xong thì Bách Hợp mới cùng Lục Thiếu Quan chuyển vào nhà mới.
Vừa mới chuyển vào nhà mới thì mẹ Lục như tiên đoán được, Bách Hợp chân trước mới bước vào nhà thì chân sau đã thấy bà cầm ổ gà chạy tới thủ đô rồi.
Trước kia lúc Bách Hợp và Lục Thiếu Quan kết hôn ở thủ đô thì bà ta cũng không đến, chắc sợ phải nhìn sắc mặt vợ chồng Uông Chính. Nói thật bởi vì sợ tốn tiền và cũng không nể mặt Uông Bách Hợp, do nguyên chủ quá mền yếu nên không có chú ý tới điểm này.
Đúng lúc này Lục Liên và Lục Quân được nghỉ hè nên hai anh em cũng đi theo, người trong thôn không có điện thoại nên cũng không thông báo cho Bách Hợp một tiếng mà báo cho Lục Thiếu Quan, đợi đến lúc Bách Hợp tan tầm về nhà thì mới phát hiện sàn nhà loạn cả lên, về phòng mình thì thấy cửa phòng mở toan còn Lục Liên đang ngồi ở bàn trang điểm của mình còn tủ quần áo của mình bị lục tung lên, Bách Hợp tức giận nói"Đi ra ngoài!!"
Lục Liên nhìn thấy Bách Hợp nhưng không thèm nhúc nhích, rồi kéo cái miệng đỏ chót ra nói: "Đây là nhà của anh tôi, tôi thích ở bao lâu thì ở, chị dựa vào cái gì mà đuổi tôi."
"Cút ra ngoài!" Lục Liên bị Bách Hợp quát khiến cô ta hoảng sợ, cây son đang bôi trên môi cũng bị gãy ra, cô ta đứng dậy ném đồ đạc ra rồi khóc chạy ra ngoài, " Mẹ, chị dâu bắt nạt con."
← Ch. 0141 | Ch. 0143 → |