Vay nóng Tima

Truyện:Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu - Chương 36

Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu
Trọn bộ 71 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Shopee


Người đó rõ ràng ngẩn ra, môi mỏng trắng bệch mím thật chặt, áo sơ mi xốc xếch, trên áo còn dính bia, chiếc lon đang uống rơi xuống đất, bia từ trong nhỏ giọt chảy ra.

Người ấy duỗi tay, suy nghĩ thứ gì rồi nắm bàn tay lại, từ từ rũ xuống "Cám ơn!"

Hoàng Vũ thấy không khí có chút lúng túng liền kéo tôi một góc "Đồ ngốc, về rồi sao không nói?"

Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh ấy"Em ngủ quên, tưởng không có ai ở nhà."

Anh phải biết là sinh nhật của Lê Trạch, tám phần tôi cũng sẽ không ra ngoài.

"Được rồi, cũng ngồi đi, đúng rồi, em chưa ăn cơm tối phải không?"

Tôi gật đầu, vuốt vuốt dạ dày"Nếu không phải là đói bụng, em có thể trực tiếp ngủ thẳng đến ngày mai."

"Chị Hồng có chừa phần cho em một chút thức ăn, để anh đi hâm lại." Vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc, Bạch Tấn mở miệng.

Tôi hướng về phía anh cười ngọt ngào "Cám ơn, Tiểu Bạch."

Bạch Tấn cười cười đi về phía phòng bếp.

Hoàng Vũ cùng Lê Trạch ngồi lại xuống đất, tôi chọn đứng ở bên cạnh Lê Trạch, bởi vì bên trái Hoàng Vũ là một đống lon bia đã cạn, bên phải là một cây cột.

Lê Trạch nhìn tôi ngồi xuống, đứng dậy đi tới giá bên cạnh lấy áo khoác, sau đó trải bên cạnh tôi, nhìn Hoàng Vũ rồi mới ngồi xuống "Ngồi đi, ngồi cạnh như ậy lát chân sẽ bị tê."

Tôi cúi đầu nhìn món đồ giá tiền không rẻ, nhíu mày một cái vừa ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bạch Tấn bưng mấy cái mâm đi tới, Hoàng Vũ và Lê Trạch dọn ra vài chỗ để có chỗ bày thức ăn.

Hoàng Vũ đưa cho tôi một đôi đũa "Nhanh ăn đi."

Tôi rất đói bụng, nhận lấy chiếc đũa liền bắt đầu cặm cụi ăn.

"Làm như anh ngược đãi em, ăn như trâu bò vậy làm gì?" Hoàng Vũ đốt một điếu thuốc, rất có dáng vẻ.

Tôi không để ý tới anh ấy, liếc hắn một cái, tiếp tục vùi đầu vùi cổ ăn, cảm giác có người đụng một cánh tay của tôi, mở lon bia đưa tới.

"Uống chút đi, cẩn thận nghẹn." Lê Trạch nhìn tôi, đáy mắt mang theo ý cười.

Trong lòng tôi run lên một cái, nhận lấy uống vài ngụm "Cám ơn."

Mấy người đàn ông tiếp tục uống rượu, tôi chuyên tâm phục vụ dạ dày của mình, cuối cùng trước mắt là cái mâm căn bản đã sạch sẽ, tôi ợ lên no nê, lấy mu bàn tay lau miệng, sau đó tiện tay xoa xoa áo da dưới mông, ngoắc tay với Hoàng Vũ.

"Cho em thêm một lon."

Hoàng Vũ miễn cưỡng tựa vào cây cột, cười đến rất là muốn ăn đòn.

Lê Trạch tìm phía sau mình, lấy mấy lon trong thùng, mở một lon đưa cho tôi.

Tôi sờ sờ cái bụng đã ăn no, ợ một cái, nhận lấy bia, ý bảo hắn cũng mở một lon.

Hắn "Bụp" một tiếng mở ra, sau đó liền quay đầu nhìn tôi.

Tôi lấy lon bia, cùng hắn đụng một cái "Tôi chưa chuẩn bị quà, mời anh một lon."

Nói xong ngửa đầu tu ừng ực, chờ tôi uống xong, hắn mới giơ lên lon bia bắt đầu uống.

Tôi thấy được tay của hắn lại khẽ run lên, quay mắt đi, lại mở ra một lon, quay sang bên phải vuốt bụng từ từ uống.

Lê Trạch uống xong sau liền cúi đầu, cầm lon bia rỗng thật lâu không để xuống, ngón tay hắn thon dài mà hơi tái nhợt, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là đang vuốt ve một món báu vật

Tôi nhìn hai người đàn ông này, Hoàng Vũ kia là lưu manh dạng chết đi, Bạch Tấn đang nhìn ngoài cửa sổ khuông mặt dáng vẻ mặt rất nhu hòa.

Tôi quay đầu nhìn Lê Trạch một cái, sau đó bắt lấy lon trong tay hắn ném cho Hoàng Vũ "Đem cái thùng phía sau anh cho em."

Hoàng Vũ miễn cưỡng cười cười, sau đó bật dậy, xoay người, xốc lên thùng giấy phía sau đưa cho tôi, tôi dùng sức ôm lấy đặt "bịch" một tiếng ở trên bàn, sau đó lấy ra từng cái một đặt ở giữa tôi và Lê Trạch

Đem ra mười cái lon, tôi mở ra hai, một cầm một đưa cho Lê Trạch.

Lê Trạch nhận lấy lon bia, rõ ràng run lên run xuống.

Tôi nhìn hắn, nghiêm túc nói "Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, hôm nay anh uống bao nhiêu, tôi cũng sẽ uống bấy nhiêu, không đủ thì bảo Hoàng Vũ đi mua, cho đến khi anh hài lòng mới thôi, sau đó, qua hôm nay, mặc dù lúc trước chúng ta có ân oán, nhưng anh là anh em tốt của Hoàng Vũ, nên cũng sẽ là anh em tốt của tôi, thế nào?"

Lê Trạch còn chưa có phản ứng gì, Hoàng Vũ đã phun một ngụm bia ra ngoài, mà anh ấy ngồi đối diện Bạch Tấn, may thay Bạch Tấn chân tay nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tránh được, đạp cho Hoàng Vũ một cái, Hoàng Vũ ôm bắp chân khóe miệng co giật, làm thế phòng thủ với Bạch Tấn, tôi thấy anh ấy làm được hai động tác, ngửa đầu cười to.

Lê Trạch không để ý bọn họ, cũng không cười, chẳng qua là nháy mắt một cái ánh mắt nhìn tôi đã u ám thâm sâu, đáy mắt ẩn sự đau đớn, con ngươi run lên, tôi bị hắn nhìn có chút quẫn bách, vọt một cái đứng lên "Kìa, chúng ta ăn bánh sinh nhật đi!."

Lê Trạch cụp mắt xuống, không hề nhìn tôi nữa, hai người đàn ông kia cũng dùng ánh mắt nhìn tôi như quái vật.

Tôi mở trừng hai mắt, trưng bộ mặt vô tội "Các anh đừng nói là không có mua bánh sinh nhật?!"

Hoàng Vũ nhún nhún vai, không tỏ ý phủ nhận.

Tôi cau mày, mặt thất bại "Không phải chứ, sinh nhật mà không có bánh?!!"

Bạch Tấn uống một hớp bia nhìn tôi, cười đến rất là ôn hòa "Em cảm thấy ba người bọn anh đường đường là đàn ông, vây quanh một bánh sinh nhật điểm mấy cây nến, ước điều ước, phù hợp không? Hơn nữa một người là cảnh sát, một người từng là trùm xã hội đen, một người là vệ sĩ."

Tôi đưa tay gãi gãi đầu "Vậy làm sao bây giờ? Em muốn ăn bánh sinh nhật."

Hoàng Vũ mặt khinh bỉ nhìn tôi "Em là heo à, còn có thể ăn được bánh sinh nhật?!"

Tôi hung hăng liếc anh ấy một cái, cắn răng nói "Em muốn ăn đấy, làm sao?"

Hoàng Vũ cười cười không nói gì.

Lê Trạch vỗ vỗ tay áo đứng lên "Đi thôi, anh dẫn em đi mua."

Tôi chưa mở miệng, Hoàng Vũ cần ăn đòn kia lại xông tới"Mua cái gì mà mua, tất cả tiền và thức ăn đều có, anh cần đích thân đi mua sao, phản đối, tôi nhớ có đoạn thời gian không phải là anh chết sống quấn Nhị di dạy anh làm bánh sinh nhật sao? Còn thành công ngoài mong đợi, đúng không, A Trạch?"

Hắn chưa nói xong chữ cuối cùng, tôi đã vượt qua cái bàn đứng ở bên cạnh hắn, ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm hắn"Hoàng Vũ, anh đứng lên, em muốn đấu với anh!"

Hoàng Vũ ngửa đầu cợt nhả nhìn tôi"Con trai không đấu với con gái, hơn nữa không cùng con gái ác đấu, khiêu chiến của em anh không chấp nhận!"

Tôi nhìn hắn lười biếng gạt đi, hận đén nghiến răng nghiến lợi, không ngừng đá cái chân dài của hắn trút hận.

Hoàng Vũ cũng không quản tôi, cười rất vui vẻ"Em chẳng phải nói Lê Trạch là anh em sao? Vậy hôm nay là sinh nhật của anh em tốt, emi làm một cái bánh làm lễ vật đưa cho hắn, có cái gì không đúng?"

Tôi còn chưa nói gì, Bạch Tấn từ từ đứng lên, nắm cổ tôi.

Tôi bất mãn nhìn chằm chằm hắn"Làm gì?"

"Đi thôi, anh giúp em." Vừa nói liền trực tiếp lôi cánh tay của tôi đi về phía phòng bếp.

Tôi vừa giãy giụa vừa oán trách"anh kéo em đi làm gì? Em không nói là muốn làm!"

Bạch Tấn quay đầu cười cười"Vậy anh muốn ăn, em chẳng phải nói tôi là người nhà hả?? Có thể cho người nhà làm bánh sinh nhật không?"

Tôi lắc lắc đầu, phiền não tóm lấy tóc, đá bắp chân của anh một cái"Tiểu Bạch, anh bây giờ học theo thói xấu, theo chân bọn họ cùng nhau ức hiếp em."

Bạch Tấn không để ý tới tôi gầm thét, trực tiếp lôi kéo tôi đi về phía phòng bếp, Lê Trạch đứng bên cạnh, nhìn hắn một cái, thậm chí có tương tự với huynh đệ tình thâm gì đó!

Lê Trạch trong tay nắm thật chặt lon bia, ngước mắt nhìn tôi, tôi cảm giác được sau lưng có một ánh mắt nóng đến mức có thể gây bỏng, cúi đầu đi về phía phòng bếp.

Vào phòng bếp, tôi bất giác há miệng, bất đắc dĩ phải trổ tài nấu nướng, khóe môi Bạch Tấn nhếch lên cười yếu ớt, đâu phải vào phụ giúp tôi chứ.

"Tiểu Bạch, anh nói đi, tại sao lại muốn giúp đỡ bọn họ? Anh quên chúng ta mới là đồng minh à?"

Bạch Tấn lau bột mì trên mặt của tôi, tôi hung hăng lườm anh một cái.

"Em không xuất hiện trước, hắn khó chịu, bộ dạng đó anh đều không nhẫn tâm nhìn."

Tôi cắn cắn môi"Hắn tại sao không cùng với con gái Đỗ gia kia?"

"Năm trước hắn với Đỗ gia tranh đấu quyết liệt."

Tôi hừ lạnh một tiếng"Đánh chết em cũng không tin, coi như hắn từ Đỗ gia chuyển ra đi, hắn vẫn còn là tổng cảnh linh quốc tế Tổng kinh lý, điều này cũng gọi hoàn toàn quyết liệt?!"

"Hắn rời Đỗ gia đi, cũng rời cảnh linh quốc tế, hiện tại một mình thành lập công ty."

Tôi kinh ngạc quay đầu"một mình thành lập công ty? Công ty gì?"

"Công ty vàng bạc đá quý, hắn đã từng là một nhà thiết kế trang sức, em không phải không biết chứ?" Bạch Tấn nhìn tôi mặt không thể tin được.

Tôi mù mờ lắc đầu một cái"Em, thật là một tí cũng không biết hắn đã từng là cái nhà thiết kế trang sức gì gì đó."

"Kia, cảnh linh phong cách 0. 8 đều là do hắn thiết kế, em cũng không biết?"

Mặt của tôi nhăn đến tội nghiệp "Không biết."

Bạch Tấn có chút bất đắc dĩ nhìn tôi"Em cũng không biết hắn lợi hại bao nhiêu, cũng không biết hắn là nhà thiết kế trang sức, vậy em đi theo năm năm biết những thứ gì?"

Tôi cắn môi nghiêng đầu suy nghĩ một chút"Biết hắn làm cơm ăn thật ngon, biết hắn thích xem phim khoa học viễn tưởng, biết hắn......" Thích hôn tôi, thích không có gì làm liền ôm tôi vào phòng ngủ, thích sửa tôi thành hình người gấu Koala ôm cả đêm, thích...... Rất nhiều rất nhiều, nhưng, đều là hắn đối với tôi cưng chiều và tha thứ, không có một cái gì về hắn mà cùng mơ ước.

"Được rồi, đừng ngơ ra đó nữa, trứng gà đánh xong rồi đây." Bạch Tấn đưa ra năm ngón tay quơ quơ trước mặt tôi

Tôi mím môi nhìn anh một cái, nhận lấy chén trứng gà rót vào bột mì, lại đổ thêm một chút sữa tươi rồi bắt đầu khuấy.

"Tiểu Bạch, anh nói xem em là chẳng phải là rất thất bại sao?"

"Có một chút như vậy, bất quá, lúc ấy em còn quá nhỏ, hắn lại lớn hơn nhiều, những chuyện này đoán chừng cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn nói với em."

"Cho nên, khi hắn chống đỡ không được, liền lập tức đem em đến, chưa bao giờ nghĩ tới để cho em giúp hắn."

"Ừ, cho nên anh nói hắn đúng là tên khốn kiếp!"

Tôi thở dài một tiếng "Cũng không thể trách hắn hết được, dù sao em lúc ấy thật quá ngây thơ."

"Hối hận?"

Tôi lắc đầu"Không có, chỉ là muốn lần này nhất định phải nhớ lâu một chút, không thể tiếp tục bị lừa."

Bạch Tấn tán đồng gật đầu một cái"Cho nên nói, một thất bại tình cảm không chỉ dạy dỗ, cũng là một ít kinh nghiệm."

Tôi đem bột mì đã quấy xong cho vào trong khuôn đúc, lại thêm chút đường cùng sữa đặc, bỏ vào lò nướng, chỉnh thời gian, sau đó quay đầu nhìn anh, nặng nề gật đầu một cái"Ừ, em biết rồi, Tiểu Bạch, cám ơn anh, về sau em nghĩ đến đoạn tình cảm này cũng không quá muộn phiền nữa."

Bạch Tấn không nói gì, tựa vào trên đài nhìn tôi cười.

Tôi cởi tạp dề xuống, đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng khơi mào cằm của anh, cười đến đắm đuối"Tiểu suất ca, anh đến cái nụ cười này cũng để cho tội phạm rung động nha."

Bạch Tấn cười hai tiếng, cầm ngón tay của tôi hôn một cái, khàn khàn mở miệng"come on, ba­by!"

Tôi sửng sốt một chút, rút tay ra, hung hăng đạp anh một cái, sau đó hướng về phòng khách hô"Hoàng Vũ, về sau anh cách Tiểu Bạch xa một chút, một người đàn ông tốt như thế bị anh biến thành một tên lưu manh rồi!"

Bạch Tấn nâng người lên ho nhẹ một cái"Cái này không phải là cùng hắn học."

Tôi nghiêng đầu mặt không hiểu"Vậy là anh với ai, trong nhà này trừ em thì chỉ có hắn, chẳng lẽ còn có người thứ ba sao?"

Bạch Tấn nhẹ cười nghiêng đầu suy nghĩ một chút"Đúng là không có."

Tôi chống nạnh"Thế không phải là hắn thì còn có thể là ai?!!"

Bạch Tấn ôm ngực như biến thành người bị nội thương, không ngừng lắc đầu"Không có, không có người nào." Nói xong đi thẳng ra khỏi phòng bếp.

Tôi nhìn vai anh run lên một cái mới phản ứng được.

Sau đó tôi nổi giận"Tiểu Bạch đáng chết, anh lại trêu em sao?!!!"

Sau đó từ phòng khách truyền đến tiếng cười phá lên của ba-người-nào-đó.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-71)