Vay nóng Tinvay

Truyện:Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư - Chương 075

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Trọn bộ 297 chương
Chương 075
0.00
(0 votes)


Chương (1-297)

Siêu sale Lazada


Ngụy Lê Thành ngơ ngác mất hồn, Di An trưởng công chúa vội vàng rót trà cho Sư lão gia tử và Ngụy lão phu nhân, vừa quay lại đã thấy hắn mở mắt, vội cúi người xuống.

"Mẫu... Mẫu thân?" Giọng nói khàn đặc, một lần nữa khiến Di An trưởng công chúa rơi lệ.

Bởi Ngụy Lê Thành đã tỉnh, căn phòng lại trở nên hỗn loạn.

Tê cô cô đến theo mệnh lệnh của Thái hậu, nàng vốn không tin vào lời được truyền vào, Ngụy đại công tử đã nằm trên giường mười năm, dường như sắp qua đời, sáng nay trưởng công chúa vẫn còn u sầu, lo lắng, làm sao có thể trong nháy mắt đã không sao.

Nhưng khi đến phủ, nàng thực sự bất ngờ.

Nếu nói Ngụy đại công tử trước đây như cây Hoàng Diệp ngày càng héo úa lụi tàn thì bây giờ lại như mầm non vừa nhú chồi, tinh thần hoàn toàn khác biệt.

Tê cô cô kinh ngạc, không khỏi ngạc nhiên tò mò về vị thần y mà trưởng công chúa đã nhắc đến trước đó, thật sự có năng lực hồi sinh.

Mất một lúc lâu Tê cô cô mới lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, nàng muốn xem thần y trông như thế nào, nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng người lạ, chỉ đành tập trung tâm trí vào Ngụy Lê Thành.

Nhìn Ngụy lão phu nhân và trưởng công chúa bên giường khóc vì quá mừng, mấy lão gia trong Ngụy gia cũng rưng rưng nước mắt, Tê cô cô vuốt tay áo, tiến lên với nụ cười rạng rỡ, đuôi mắt chứa đầy nếp nhăn, miệng lẩm bẩm lời chúc mừng: "Đây là tin vui, sao lại khóc như thế?"

"Đại công tử sau bao khổ cực cuối cùng cũng bình an vô sự, từ nay chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn, thuận lợi và an khang."

Ngụy lão phu nhân lau mắt, cười nói: "Đúng đúng đúng, đây là tin vui, khóc làm gì, chỉ thêm xui xẻo."

Khi thấy mọi người mỉm cười, thoải mái, Tê cô cô cũng cảm thấy như trút được gánh nặng, lễ phép nói: "Điện hạ, trời đã không còn sớm, vậy nô tỳ phục mệnh quay về cung để báo tin vui cho bệ hạ và hoàng thái hậu."

Trưởng công chúa đứng dậy: "Cô cô đi thong thả, gọi Vũ Hoàn tiễn cô cô về."

Tê cô cô vội vàng quỳ gối đáp lễ, chậm rãi rời đi.

Ninh Hoàn từ nhà bếp nhỏ trở về, vừa vặn đi ngang qua Tề cô cô, mang theo mùi thuốc đắng nồng nặc, bước vào phòng, nha hoàn ở cửa cung kính cúi người mở rèm, bộ dạng cẩn thận.

Tê cô cô dừng bước, không nhịn được hỏi: "Đây là ai vậy?"

Nha hoàn Vũ Hoàn đáp: "Đó là Ninh đại phu!"

Ánh mắt nàng tràn đầy sự ngưỡng mộ: "Chính nàng ấy đã khám bệnh cho đại công tử."

Tê cô cô mở to mắt, lướt qua một tia nghi ngờ: "Trẻ như vậy sao?"

Vũ Hoàn gật đầu, trong lời khen ngợi còn có chút tự hào khó hiểu, nói: "Cô cô đừng xem thường Ninh đại phu vì nàng ấy trẻ tuổi, trong cả kinh thành không ai có y thuật giỏi hơn nàng ấy, ngay cả thái y trong cung cũng không sánh kịp. Về tài năng, Sư lão gia tử cũng tự nguyện gọi nàng ấy là sư tỷ đấy."

Sư lão gia tử là ai? Đó chính là ngự y riêng của Hoàng đế Minh Tông, đồ đệ trực hệ của Sư Phi Phi.

Người trong nghề nhìn cửa, người ngoài xem náo nhiệt, có thể khiến Sư lão gia tử gọi một tiếng sư tỷ, chẳng phải là rất có bản lĩnh sao.

Nhưng... gọi là sư tỷ có vẻ hơi kì quái không nhỉ??

Tê cô cô ngạc nhiên, rồi lại lắc đầu, mãi đến khi rời khỏi phủ công chúa vẫn còn hơi mơ hồ.

...

Ninh Hoàn bước vào phòng, thấy nhị sư đệ của mình đang vuốt râu, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, giống như bông cúc vàng đang nở rộ.

Ừm, quả thật vẫn hơi khó chấp nhận, không thể nào so sánh với cậu bé tuấn tú ngày nào.

Sư lão gia tử không biết sư tỷ của mình đang nghĩ gì trong lòng, ông vui vẻ tiến lên: "Sư tỷ, ta đang định đi tìm tỷ đây."

Ninh Hoàn cười một tiếng, vừa đi vào bên trong vừa hỏi: "Ngụy công tử bây giờ thế nào? Chắc đã tỉnh rồi nhỉ?"

Sư Chính đi theo sau cô: "Tỉnh rồi, vừa mới cho uống ít nước."

"Nước thuốc trong bếp đã sắc xong, dùng để giãn cơ hoạt huyết. Lát nữa hãy đổ vào bồn tắm khi nước hơi nguội, nhớ là phải ngồi yên trong ba canh, không được nhiều hơn hay ít hơn."

Sư Chính gật đầu lia lịa: "Nhớ rồi, nhớ rồi."

Ninh Hoàn đi qua màn châu, đến gần giường, trưởng công chúa lập tức nhường chỗ.

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Ngụy Lê Thành, trong ánh mắt hơi mơ hồ của hắn, cô mỉm cười nói: "Trông cũng không tệ, dù thân thể bị tổn thương nặng, nếu chăm sóc tốt không chắc có thể hồi phục như cũ, nhưng vẫn có thể phục hồi đến bảy tám phần."

"Cũng không còn việc gì của ta nữa, ta nên cáo từ rồi."

Nói xong, cô quay người dọn dẹp hòm thuốc, cầm trên tay, còn Thất Diệp nhỏ đang lượn lờ ở góc phòng chạy lại nhảy lên vai cô.

Cô chuẩn bị đi rồi, nhưng Di An trưởng công chúa đột nhiên giơ tay cản lại, lại đuổi hết các thị nữ hầu hạ trong phòng, chỉ còn lại mấy người nhà mình.

Ninh Hoàn không hiểu, khóe mắt hơi nhếch lên, hỏi: "Trưởng công chúa còn có việc gì sao?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-297)