← Ch.126 | Ch.128 → |
Cả người Yến Lão phu nhân mềm xuống tựa vào gối, trong lòng càng nặng nề, tinh thần sa sút như lập tức già thêm mười tuổi.
Mấy người này ah, dù mang chung một dòng máu, sao lại có thể vì chút lợi ích mà trở nên lạnh lùng, vô tình, không quan tâm đến tình thân máu mủ?
Rốt cuộc, chính do bà đã không dạy dỗ con cháu thật tốt.
"Tam thiếu gia."
Mẹ chồng nàng dâu đang ngồi yên lặng, vô lực, bị giật mình bởi tiếng thỉnh an giòn giã của nha hoàn bên ngoài cửa.
Yến Đại phu nhân kéo khăn tay lau mặt, quay đầu ngồi thẳng.
Lão phu nhân cũng chỉnh lại vẻ mặt, ánh mắt như chứa lưỡi dao, lướt qua Yến Tam Nhi bước vào.
Yến Tam, tên thật là Trình Kỳ, có khuôn mặt gầy dài, đôi mắt nhỏ hẹp không chiếm nhiều diện tích, khiến những phần khác trên khuôn mặt trở nên trống trải, quả thực không sánh được với vẻ đẹp thanh tú của Yến Tứ.
Tuy nhiên, khi lông mày nhướn lên, cũng toát lên khí thế khác hẳn với người bên ngoài.
Lão phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi lại đến làm gì nữa?"
Yến Tam không để tâm đến thái độ của bà, cười nhẹ hai tiếng: "Tôn nhi còn có thể đến vì cái gì, chỉ là thuận đường ghé qua hỏi thăm tổ mẫu mà thôi."
Lão phu nhân cười xùy: "Giả bộ ngược lại rất hiếu thuận."
Yến Tam vẫn như trước, không tỏ ra bực bội: "Dù sao cũng phải làm bộ một chút cho người ngoài xem."
Yến Tam thực sự không nói dối, hắn chỉ đến để làm bộ làm dạng, lượn một vòng sau đó đi ra ngoài.
Đi qua hoa viên, hắn thấy vị hôn thê của tứ đệ, Si Đồng đứng ở trong đình, khẽ cắn môi, vẻ mặt lo âu nhưng lại chứa đựng sự dịu dàng, thật sự làm người ta không khỏi xót xa.
Khi thấy hắn, ánh mắt nàng ta sáng lên, tiến lên gọi: "Yến Tam ca."
Yến Tam nhíu mày: "Ngươi đến đây làm gì?" Sáng nay chia tay ở núi Thiên Diệp, không phải đã nói là gần đây tránh gặp mặt để người ta nghi ngờ sao?
Si Đồng vội vàng nói nhỏ: "Ta sai người quay lại núi Thiên Diệp một chuyến, không tìm thấy xác của Yến Tứ, ngươi nói xem, có phải hắn chưa chết, đã được ai đó cứu đi không?"
Yến Tam lạnh lùng nói: "Ngươi sai người quay lại núi Thiên Diệp làm gì? Để nhặt xác cho hắn?"
Si Đồng quấn quấn khăn tay, không phản bác: "Dù sao cũng là vị hôn phu một hồi."
Yến Tam nghe lời này suýt nữa đã cười ra tiếng, lợi dụng tà áo che giấu, nhéo nhẹ tay nàng ta: "Thôi đi, ngươi còn tưởng mình là người tốt lắm sao. Chết hay không chết, còn sống mà trở về cũng chỉ là kẻ mất tất cả mà thôi."
Si Đồng cắn môi: "Ta cũng sợ họ tra đến người mình..."
Yến Tam: "Gần đây ngươi cứ yên phận một chút, đừng đến tìm ta, như vậy sẽ chẳng có chuyện gì cả."
Si Đồng mặt đỏ lên: "Biết rồi."
Si Đồng rời khỏi cửa lớn Yến gia, lên xe ngựa, nha hoàn bên cạnh muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, người và Yến Tam nên giữ khoảng cách thì tốt hơn..."
Si Đồng mặt mày buồn bã: "Ta thấy ngươi nên câm miệng thì hơn."
Nha hoàn lắp bắp, đành chuyển đề tài: "Phu nhân nói rằng Si thiếu gia sắp lên kinh, tiểu thư có muốn đến Trân Bảo Trai chọn một chút lễ trước không?"
Si Đồng nghe vậy lại giật mình: "Si Diệu Thâm lên kinh? Hắn không ở yên ở Thịnh Châu, vào Kinh làm gì?"
Đối với người anh họ tính tình kỳ quái này, Si Đồng luôn giữ khoảng cách, chỉ nghe tên đã làm tâm tình không tốt rồi.
Nha hoàn đáp lại: "Nô tì cũng không biết, có lẽ là có việc gì quan trọng."
...
Trở lại hẻm số mười bốn, hai hộ vệ đã đưa Yến Trình Viên vào phòng phía đông, Ninh Hoàn thì mang giỏ trên lưng đến khu đất trống đã được đánh dấu sau nhà, trồng mấy cây cà chua vào đó.
Sau đó đưa cà chua chín đỏ và nấm dại trong túi vải vào bếp, nói nữ đầu bếp làm món cà chua xào trứng và súp cà chua nấm cho bữa tối.
Ninh Hoàn giải thích sơ qua cách làm, nữ đầu bếp ghi nhớ, và cơm tối đã dọn lên món cà chua xào trứng.
Vân Chi ăn một miếng, mắt sáng lên.
Ninh Hoàn cười nhẹ một tiếng, rót thêm một bát súp cho nàng ấy.
Yến Trình Viên không thể di chuyển, hàng ngày phải nằm trên giường dưỡng thương, Ninh Hoàn chỉ đến thăm hắn vào buổi sáng, lúc khác thì hai hộ vệ sẽ luân phiên chăm sóc, Vân Chi cũng thỉnh thoảng ghé qua.
Vân Chi có khuôn mặt hơi bầu bĩnh như trẻ con, thường xuyên buộc tóc thành hai bím.
Khi không mắng chửi hay hả hê trước nạn nhân, nàng ấy là một cô nương ngoan ngoãn, dễ thương và ngọt ngào.
Trông nàng dễ gạt hơn nhiều so với cô nương họ Ninh kia, Yến Trình Viên lập tức nảy ra ý định tìm hiểu xem mộ tổ tiên của cổ cổ cổ sư tỷ tổ mấu nằm ở đâu.
Yến Trình Viên mỉm cười rạng rỡ, hỏi Vân Chi: "Cô nương Vân Chi, ta muốn hỏi mộ phần gia tộc nhà cô được xây dựng ở đâu?"
Họ đã tìm nhiều mộ như vậy mà vẫn không tìm ra đúng chỗ.
Vân Chi rót cho hắn một cốc nước, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
← Ch. 126 | Ch. 128 → |