Tự mình xem xét
← Ch.28 | Ch.30 → |
Dương Cẩm Ngưng tự chúc mừng chính mình, có thể thấy được cả quá trình vẻ mặt của anh từ bình tĩnh cho đến tức giận, cho dù cuối cùng lại lộ ra thái độ im lặng, nhưng mà chuyện này có thể đánh tan bộ mặt thường ngày của anh. Cái khoái cảm này khiến cô vô cùng mãn nguyện. Anh chẳng qua cũng chỉ là con người, cũng biết nổi giận, cũng biết vui vẻ, thậm chí cũng biết lao tâm khổ tứ vì người khác, chỉ là cô không cảm thấy vinh dự như vậy.
Cố Thừa Đông rất nhanh nhặt lấy một tấm ảnh rơi dưới sàn lên, chỉ nhìn lướt qua một chút, ánh mắt liền dừng lại trên mặt cô.
"Em tìm người theo dõi anh?"
"Anh cảm thấy em sẽ làm cái chuyện nhạt nhẽo này sao?" Khóe miệng cô lộ ra chút ý cười, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai chết người của anh. Nhìn đi, có người con gái vì gương mặt này mà khiêu chiến với cô.
"Hà tất phải phiền phức như vậy, không phải trực tiếp hỏi anh thì thông tin sẽ chính xác hơn sao?"
"Như vậy sao? Vậy thì người gửi mấy tấm hình này qua bưu điện... quá ngu ngốc rồi!!!"
Anh đứng nguyên chỗ cũ, cười nhẹ, cô gái này vĩnh viễn chỉ nguyện tin tưởng vào tất cả những gì mà bản thân nhìn thấy, cũng vĩnh viễn chỉ tin tưởng vào những việc mà bản thân cô vốn tin tưởng, còn về có phải là sự thật hay không, cô căn bản không buồn để ý đến, cũng tuyệt đối không vì sự hiểu nhầm của mình mà hổ thẹn hối lỗi.
Lúc Dương Cẩm Ngưng lên tầng hai, thì dưới lầu vang lên tiếng tiếng động.
Cô dừng lại ở đó.
Cố Thừa Đông, uống ly rượu này rồi, chúng ta sẽ cố gắng sống thoải mái hơn.
Lời nói ngày đó của cô rõ ràng hiện ra trước mắt, lúc nói những lời đó cô rất nghiêm túc. Cô sẽ đại diện cho đám cưới vàng của bọn họ mà mở chai rượu này, có phải cũng là uống đi những hy vọng đối với tương lai mình không?
Cô nở nụ cười tự giễu, lại xuống lầu, đi ra ngoài, đến nơi mà cô và Cố Thừa Đông vừa mới đứng đối chất. Cô nghiêm túc muốn cùng anh cố gắng sống tốt, lại không thể chịu nổi bất cứ điều gì không hoàn mỹ, dù cho có chấp nhận thì cũng cần phải có giới hạn.
Cô lấy từng tấm từng tấm ảnh đó lên xem, nhìn vào Diệp Vãn Hi trong ảnh.
Kiểm tra? Cô không có lòng làm thỏa mãn đối phương.
Tốc độ của bọn thám tử rất nhanh, không bao lâu đã cũng cấp những thông tin mà cô cần. Cô thay quần áo liền đi ra ngoài. Người khác đã khiêu khích cô, đóng vai một chú cừu con, còn cô chỉ được coi là con sói xám bắt nạt cừu con, chi bằng không để ý đến đi bắt nạt một chút vậy.
Dương Cẩm Ngưng cầm lấy túi xách đi ra ngoài, đến bệnh viện mà bên thám tử đã cung cấp, đến khu nằm viện số 4 của bệnh viện, phòng 404. Chỉ là một phòng bệnh bình thường, bệnh viện này cũng không có phòng gọi là VIP, đỉnh nhất chính là một phòng một người, nhưng cung cấp thiết bị và vật phẩm cũng không có gì khác biệt.
Cô đẩy cửa phòng bệnh, trong nháy mắt cũng bắt đầu hoài nghi, bản thân mình có phải thật sự ác độc hơn người khác?
Sớm biết mình chính là người như vậy, cho nên hiện tại lại còn giả vờ lương thiện với chính mình làm cái gì?
Diệp Vãn Hi ngồi trước giường bệnh ngước đầu lên, nhìn thấy mặt Dương Cẩm Ngưng, sắc mặt liền thay đổi, "Cô đến đây làm gì?"
"À, đến thăm xem..." Ánh mắt của cô lướt đến Tô Tình đang nằm trên giường bệnh, xem dáng vẻ như vậy là bệnh thật rồi, không giống với giả vờ, "...có phải thật sự chết rồi không, để còn về mua pháo đốt chúc mừng."
Diệp Vãn Hi đột nhiên đứng lên, cắn chặt môi, trong đôi mắt lộ ra sự tức giận nồng đậm, "Hiện nay chúng tôi đã không còn một chút ảnh hưởng nào đến cô, cũng không có làm chướng mắt cô, cô có thể độ nhân độ lượng mà tha cho chúng tôi không?"
"Độ nhân độ lượng... đó là thứ gì vậy? Tôi còn chưa từng nghe tới." Cô vòng tay trước ngực, ánh mắt mệt mỏi lười biếng nhìn cô gái trước mặt mà mình đã căm hận nhiều năm qua.
Trách ai được đây?
Ai bảo cô ta là con gái của Tô Tình, phàm là những người có bất cứ quan hệ gì với Tô Tình, cô đều ghét như thế!
"Cô hiện tại đã là Tam thiếu phu nhân của Cố gia, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải bức bách làm khổ chúng tôi." Diệp Vãn Hi nở ra nụ cười khổ, "Còn quên chúc mừng cô, thật may mắn, không chỉ gặp được người tốt như Dương gia, còn có thể gả cho gia đình giàu có, còn có........ tóm lại là, xin chúc mừng cô!"
Từ lúc Diệp Vãn Hi với Tô Tình bị đuổi khỏi Diệp gia, cô ta cũng không hỏi thăm tin tức về Dương Cẩm Ngưng. Trong trí nhớ của cô ta, Dương Cẩm Ngưng đúng là rất đáng thương, cùng với một người phụ nữ khác liên tục đứng trong mưa. Nhưng cô ta lúc đó, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng làm không được. Tô Tình nói với cô, nếu hiện tại không phải là hai mẹ con đó đứng trong mưa, vậy thì về sau kẻ gặp chuyện tương tự như vậy sẽ là bọn họ. Một phút lương thiện đổi lại được cái gì?
Diệp Vãn Hi lúc đó đang theo dõi một bộ phim truyền hình, thì nghe được lệnh đuổi khỏi nhà, chỉ để lại một đứa trẻ, mười tám năm sau, đứa trẻ này quay lại báo thù rửa hận.
Sau khi đối mặt với nhiều biến cố, cô lần nữa gặp lại Dương Cẩm Ngưng, giống như một cô công chúa cao ngạo. Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng nhìn cô giống như một chú vịt con xấu xí cướp đi chiếc giày thủy tinh của Cô bé Lọ Lem, cho dù khoảnh khắc ngắn ngủi làm công chúa, cuối cùng vẫn là sẽ bị đánh biến lại nguyên hình.
Lại sau đó nữa, cô nghe nói Dương Cẩm Ngưng kết hôn rồi, còn bản thân mình lại phải tự dựa vào đôi bàn tay của mình để sống. Cuối cùng... người cô từng tâm tâm niệm niệm đã kết hôn rồi, đương nhiên tân nương không phải là cô.... Nhưng cô cũng không thể ngờ được, cô gái đó lại là Dương Cẩm Ngưng.
Sau khi đối mặt với nhiều biến cố, cô lần nữa gặp lại Dương Cẩm Ngưng, giống như một cô công chúa cao ngạo. Ánh mắt Dương Cẩm Ngưng nhìn cô giống như một chú vịt con xấu xí cướp đi chiếc giày thủy tinh của Cô bé Lọ Lem, cho dù khoảnh khắc ngắn ngủi làm công chúa, cuối cùng vẫn là sẽ bị đánh biến lại nguyên hình.
Lại sau đó nữa, cô nghe nói Dương Cẩm Ngưng kết hôn rồi, còn bản thân mình lại phải tự dựa vào đôi bàn tay của mình để sống. Cuối cùng... người cô từng tâm tâm niệm niệm đã kết hôn rồi, đương nhiên tân nương không phải là cô.... Nhưng cô cũng không thể ngờ được, cô gái đó lại là Dương Cẩm Ngưng.
Sau khi Cố Thừa Đông thì Diệp Vãn Hi cũng ra nước ngoài, cô lại không thể ngờ được, thì ra vận mệnh lại khéo sắp đặt như vậy.
"Chúc mừng?" Dương Cẩm Ngưng nhướng mày, "Không cần lời chúc phúc của cô, tôi sợ nhận rồi sẽ chết sớm mất!"
Ý cười trên môi Diệp Vãn Hi đậm hơn một chút, bọn họ cả cuộc đời này e là hòa giải không nổi rồi, "Hiện trạng của chúng tôi ngày hôm nay, cô cũng thấy rồi, cô là người chiến thắng cuối cùng, đúng là cô có tư cách cười nhạo."
"Tôi đợi ngày này đã lâu, cuối cùng cũng đã đợi được rồi."Cô đương nhiên là phải cười nhạo rồi, nếu không thì rất có lỗi với bản thân.
Diệp Vãn Hi nhìn Tô Tình vẫn còn đang ngủ trên giường. Thật tốt, những lời này bà không nghe thấy, thì không cần nổi giận rồi. Bọn họ hiện tại cũng giống như Dương Cẩm Ngưng nhiều năm trước. Trước đây, Diệp Vãn Hi không thấy tội nghiệp cho Dương Cẩm Ngưng, hiện tại cô cũng không hi vọng Dương Cẩm Ngưng thương hại mình. Chỉ là, cho dù thua, cô cũng không thể thua thê thảm được.
"Đúng vậy, cho nên tôi cũng đang đợi xem cô sẽ có cái kết cục gì." Ánh mắt Diệp Vãn Hi kiên định, "Nếu như làm sai sẽ bị báo ứng, vậy bản thân Dương Cẩm Ngưng cô cũng sẽ không được chết tử tế đâu."
"Tôi cũng đang đợi." Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, trong tay còn cầm một tấm ảnh ném đến phía trước Diệp Vãn Hi, "Lần sau lúc chụp ảnh, nhớ chụp mờ ám thêm một chút, ví dụ ngực của Cố Thừa Đông lộ ra ngoài... Cơ thể của anh ấy cũng không tệ, không biết cô có cơ hội được xem hay chưa?" Ánh mắt cô chuyển sang gương mặt của Tô Tình, "Vận khí cũng thật là tốt, còn có thể ngủ ngon như vậy, sao không tức giận mà chết đi chứ! "Tô tiểu tam", bà tốt nhất chớ quên bà đã coi con trai mình như bùa hộ mệnh..."
"Dương Cẩm Ngưng, cô câm miệng lại!" Cánh tay đang cầm ảnh của Diệp Vãn Hi run cả lên.
Quả là những người có duyên với nhau.
Dương Cẩm Ngưng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, bước ra khỏi cửa mới chau mày lại, những tấm ảnh kia rốt cuộc có phải là do Diệp Vãn Hi sai người chụp hay không? Nếu là phải, cô ta dường như có chút ngu ngốc đi, nhưng nếu không phải... Vậy là do ai? Gây mâu thuẫn cho cô và Cố Thừa Đông đối với người khác cũng không có ích lợi gì, sau lưng cô thật sự là không có ai có thể coi là chỗ dựa vững chắc.
Cô không muốn nghĩ quá nhiều, suy cho cùng thì mấy tấm ảnh kia đều là sự thật.
Như vậy tính ra, cô nên cảm ơn người đã gửi cho cô những tấm ảnh đó.
Dương Cẩm Ngưng về đến biệt thự Dạ Hoa liền nằm trên giường. Đầu của cô gần đây cứ cách một khoảng thời gian là lại hoa mắt chóng mặt, cũng không cần uống thuốc hay tiêm thuốc gì, chỉ cần ngủ một giấc thì sẽ đỡ. Cảm giác hoa mắt chóng mặt thật là khó chịu, mà cô lại đang cần một bộ óc thanh tỉnh, nhưng muốn ngủ lại ngủ không được. Cuộc đời cô dường như bị ai đó sắp đặt từ trước rồi, cô vốn cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ được hoàn toàn quá khứ, nhưng lại ở một vài thời điểm, một vài chuyện phát sinh, gặp lại một vài người, lại khiến cô nhớ tới quá khứ.
Quá khứ thực ra cũng không bẩn thỉu, chỉ là bản thân cô không thích.
Không thích?
Những đồ vật không thích.
Những con người không thích.
Những chuyện không thích.
Cảm giác không thích.
Cô cắn môi mình, thở một cách gấp gáp, chỉ vì phát hiện ra một sự thật đau xót. Hóa ra, cô chưa thật sự thích một ai... Hóa ra, cô không tìm được một người có thể khiến bản thân mình hoàn toàn yêu thích.
Là cô không muốn tin tưởng vào người khác, hay là căn bản vẫn chưa có người đáng để cô tin tưởng?
Nghĩ một cách thái quá rằng thế giới này chỉ có bản thân mình mới có thể tin tưởng, dần dần cô để vụt mất tất cả. Đúng vậy, cô chẳng cần lo lắng có thể để vụt mất ai, bởi vì ai cũng đều có thể mất đi, cô cũng chẳng cần phải lo lắng, thế nào cũng sẽ không sợ hãi.
Cô chính là một người lạnh lùng như vậy sao?
Cô tự lắc đầu với chính mình, không phải, hoàn toàn không phải. Cô cũng muốn có người có thể yêu mình, bản thân cũng có thể toàn tâm toàn ý đi yêu người khác, cô thật sự muốn như thế.
Nhưng...tại sao không có người đó?
Tại sao... Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi lại có mối quan hệ? Cô hận... hận mối quan hệ đó.
Lúc Cố Thừa Đông đứng cách cô không xa, cô vẫn còn đang trong trạng thái hoa mắt chóng mặt, hơn nữa còn nghĩ ngợi lung tung, đến nỗi ngay cả anh đứng đó rất lâu rồi mà cô vẫn không phát hiện ra. Cô đoán sai rồi, vốn cho rằng anh ít nhất còn rất lâu rất lâu nữa mới trở lại, không ngờ lại nhanh như thế... Vậy anh có lái xe trở về hay không, là cô không nghe thấy hay là anh không có lái xe, vướng mắc chút vấn đề cỏn con này làm cô cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn anh, không nói lời nào cả.
"Em đi đến bệnh viện rồi?"
Hóa ra là trở về để quở trách cô?
Cô chua xót nhắm chặt mắt, lộ ra vẻ thờ ở, "Như thế nào, muốn thay người ta đòi lại công bằng sao?"
"Anh chỉ muốn nhắc nhở em, đó chỉ là người bệnh."
Giọng điệu của anh lạnh lùng như vậy, có chỗ nào giống nhắc nhở chứ? Nói là cảnh cáo thì đúng hơn.
"Đối với em, loại người điên cuồng mất trí như vậy, em sẽ không đối đãi như người bình thường."
Cố Thừa Đông "hừm" một tiếng, "Có nên khen ngợi em tự mình biết người hay không?"
Dương Cẩm Ngưng vốn không đếm xỉa đến câu hỏi của anh, dụi dụi mắt, hi vọng tinh thần mình tốt hơn một chút, "Thực chất, lẽ nào anh không thấy người nên kiểm điểm bản thân nhất chính là mình sao? Không thể lấy người con gái đầu tiên của mình, khiến cho cô ta bây giờ ra nông nỗi ấy. Nếu em là anh, em nhất định sẽ đi tìm một chỗ ngồi tự suy ngẫm bản thân."
Câu nói của cô đã thành công châm lên ngọn lửa tức giận trong lòng anh: "Cảm ơn kiến nghị của em!"
"Không cần khách sáo!" Cô xưa nay luôn thích chia sẻ khó khăn với người khác mà.
← Ch. 28 | Ch. 30 → |