Sự ấm áp từng có
← Ch.04 | Ch.06 → |
Dương Cẩm Ngưng bị người đàn ông kia đè dưới thân. Cô cảm thấy giống như đang ở trên một con thuyền trôi giữa mưa rền gió dữ, lắc lư liên hồi, không rõ phương hướng, không rõ mục tiêu, cũng không có bất cứ một tiêu điểm nào. Người đàn ông trên người cô giống như cây gậy duy nhất, cố chỉ có thể liều lĩnh bám víu lấy. Cho dù ôm lấy anh ta, cũng vẫn phải chịu gió bão sóng nước dữ dội, cô không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Cô ở giữa cơn mưa bão này mông lung mờ mịt, không có lấy một chút cảm giác chân thực nào; có lúc như rất tỉnh táo, lại có lúc như đang ngủ, tất cả đều là cảnh tượng như trong giấc mộng.
Trong lúc đại não cô còn không có phản ứng gì, anh kề sát thân thể cô, kịch liệt phóng thích khoái cảm như dời núi lấp biển. Cô giống như con diều bị anh cầm dây, anh kéo lại thì không thể bay xa. Ngoại trừ xúc giác, thân thể cô đã hoàn toạn không thuộc về mình. Những cảm giác thỏa mãn chân thực này thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể cô mỗi lúc một nhiều. Giống như sự vẫy vùng cuối cùng trước khi bị hủy diệt toàn bộ, cô chống đối không được, cho nên phối hợp tất cả các động tác, quên đi dự tính ban đầu của mình, quên đi tâm trạng lúc này, để mặc cho tất cả bị thiêu đốt thành tro tàn, không sót một cái gì.
Cô cho rằng mình sắp khóc đến nơi, nhưng từ đầu tới cuối, cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra bất cứ âm thanh gì.
"Xem ra em rất rõ ràng, ai ở phòng sát vách."
Cô buông thả hàm răng đang mím chặt của mình, để mặc tiếng thở hổn hển phát ra. Cô không định khắc khẩu với Cố Thừa Đông, có điều rất rõ ràng đây là sự cam chịu của bản thân.
Ngọn đèn sáng chưng, không cần nghĩ cũng biết trong mắt người đàn ông này cô có bao nhiêu chật vật khó chịu, cô mơ màng liếc nhìn anh: "Cố Thừa Đông, tôi hận anh chết đi."
Năm ấy kết hôn, ngay đêm tân hôn Cố Thừa Đông đã ra đòn phủ đầu với cô, bỏ đi trắng đêm không về. Một mình cô trong phòng mà vẫn phải bao che cho anh ta, cô cũng không hề cáu giận.
Đôi khi đám bạn tốt của Cố Thừa Đông cố ý để lộ ra một vài tin tức, cô cũng có thể đoán được một hai điều. Trong lòng anh chắc chắn có nút thắt, vì cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này, chắc chắn anh cũng phải hy sinh người con gái mình quý trọng.
Dương Cẩm Ngưng thậm chí hiểu rất rõ, Cố Thừa Đông còn có thể đạm nhiên với cô như vậy là vì anh và người phụ nữ kia vẫn còn qua lại.
Cô chỉ là người vợ danh nghĩa, đương nhiên tùy thời mà biết rút lui, không cần tiếp tục chơi tiếp trò chơi này, cho nên cô quyết định không để tâm tới bọn họ.
Vậy mà hôm nay, hành vi của Cố Thừa Đông như vậy đã giẫm đạp lên lòng tự tôn của cô, khiến cô không thể dễ dàng tha thứ.
"Anh rất tò mò." Cố Thừa Đông để mặc ai đó quan sát cơ thể mình, một tay anh nắm lấy cằm cô, một tay chậm rãi vân vê, "Em như thế này, sao lại đả động tới ông nội được? Chẳng lẽ có ẩn tình gì?"
Tin tức anh biết không nhiều lắm, nhưng cũng khá đủ, từ cuộc sống hiện tại của cô anh cũng có thể rút ra một vài điều thực tế.
"Sao anh không đi mà hỏi ông nội." Cô không có tâm tình giải đáp thắc mắc của anh.
Cố Thừa Đông buông cô ra: "Ngủ đi. Anh không muốn để người ta nghĩ rằng anh đang bắt nạt con gái nhà lành."
Đèn tắt, chỗ nằm bên cạnh cũng lõm xuống.
Một vận mệnh, đổi lấy cả một đời vinh hoa phú quý.
Từ lúc mười bảy tuổi, Dương Cẩm Ngưng cô đã cảm nhận sâu sắc những lời này. Mẹ ruột của cô đã liều mạng cứu sống đứa con trai duy nhất của Dương Lập Hải. Cô mất đi người thân duy nhất, thượng để bồi thường lại cho cô hẳn ba người thân.
Biết tin mẹ mình qua đời, cô đang trên lớp học thể dục. Theo quy củ, thầy giáo cho tập hợp lớp, nói vài câu, rồi để cho học sinh tự do hoạt động. Lúc ấy co người báo với cô, mẹ cô xảy ra chuyện, tai nạn xe, cứu giúp vô hiệu, cô đã cấp tốc chạy đến bệnh viện. Đến nơi cô chỉ thấy được khuôn mặt thuần khiết của mẹ, bờ môi khẽ cong lên, dáng vẻ rất bình thản, rất an tĩnh.
Người phụ nữ ấy dường như không phải đã chết, mà là từ nay về sau đã lên thiên đường – nơi ấy có tất cả những thứ bà muốn.
Dương Cẩm Ngưng trở thành cô nhi tuyệt đối, không cha không mẹ...
Lúc ấy Dương Lập Hải và Tả Tần Phương xuất hiện bên cạnh cô, bọn họ giải thích mọi chuyện cho cô nghe. Là mẹ của cô trên đường đi đã cứu sống con trai duy nhất của vợ chồng họ. Bà đã lao ra giữa dòng xe cộ mà cứu đứa bé.
Từ lúc biết tin mẹ qua đời cho tới lúc nhìn thấy thi thể mẹ, chỉ có mấy giờ đồng hồ, nhưng cô lại cảm thấy như đã qua cả trăm năm đời người. Tất cả, tất cả mọi thứ dồn nén trong ngực, không thể phát tiết ra, cô muốn khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi ra.
Tang lễ mẹ cô là do nhà họ Dương giúp đỡ tổ chức. Không có người thân, cô một mình canh giữ trước linh cữu. Tiền vàng từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt đất, tạo thành một đám lửa lớn. Đêm khuya, một mình cô ngồi đó đốt, rồi nhìn ngắm khuôn mặt mẹ. Mẹ cô vẫn vậy, bình thản tựa đang ngủ, chỉ cần cô an tĩnh ngồi chờ là có thể chờ tới lúc bà tỉnh lại.
Biến yêu thành cưới (Lục Xu) – Ch. 5: Sự ấm áp từng có
Chuyển ngữ: Sahara
Cô không ngủ, không nằm nghỉ, mãi cho tới lúc thi thể mẹ cô được đưa đến nhà hỏa táng. Lúc linh cữu bị đưa qua cánh cửa lớn kia, cô đã huyễn tưởng, rằng mẹ cô sẽ tỉnh lại, cô tiến lên dìu mẹ về nhà, nói với mọi người, tất cả chỉ là sự lầm lẫn...
Nhưng mẹ cô làm sao có thể tỉnh lại như nguyện vọng của cô? Di thể mẹ cô nhẹ nhàng bị đẩy vào hỏa lò.
Không còn khả năng như cái huyễn tưởng kia...
Cô dựa lưng trên tường, bị người ta kéo ra ngoài, cô ngơ ngác đứng nhìn. Đã từng có nhiều người đưa tiễn thi thể người thân tới đây, họ đều đeo khăn tang, cáng tay để tang chữ hiếu.
Còn cô, chỉ có một mình, trông coi người thân duy nhất của mình, không có ai giúp đỡ.
Tang lễ của mẹ cô rất đơn giản, không mời thầy cúng, chỉ có một mình cô. Cô yên lặng thu nhặt hài cốt của mẹ đặt vào trong rương, tự tay đưa đến nghĩa trang.
Tất cả mọi việc, cô đều một mình trải qua. Cô không muốn tin, rằng trên đời này chỉ còn lại mình cô.
Cô vẫn còn đang đi học, cô làm bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, sáng ngủ dậy cô vẫn tưởng tượng nghe được tiếng mẹ gọi mình.
"Ngưng à, Ngưng..." Chỉ có mẹ mới gọi cô như vậy, chỉ có mẹ...
Cô bây giờ không còn được nghe ai gọi tên mình như vậy nữa, ngay cả trong giấc mơ cũng không có.
Dương Lập Hải và Tả Tần Phương mỗi ngày đều an ủi cô. Tả Tần Phương thường xoa đầu cô: "Bác rất mong cháu trở thành con gái bác, từ lâu bác đã mong muốn có một đứa con gái. Cháu... cháu có thể chấp nhận nguyện vọng của bác không?"
Tả Tần Phương cười ấm áp, ánh mắt giống như nhìn con gái. Đó là một đoạn ký ức ấm áp nhất cô từng có.
Mười bảy tuổi, cô mất đi mẹ mình, lại có được ba người thân khác, có bố, có mẹ, còn có... một người anh trai.
Cô không quen, hai tiếng bố mẹ vẫn nói không ra lời. Bọn họ cũng không gượng ép cô, để cô từ từ thích ứng, không gọi ra lời cũng không sao, gọi cô chú cũng được.
Cô tới nhà họ Dương, không nói một lời. Mỗi ngày đều đi học rồi về nhà.
Tả Tần Phương đưa cô đi vài lần rồi để cô tự đi một mình. Có đôi khi, cô cứ nhằm hướng nhà cũ mà về, cho tới khi phát hiện mình nhầm đường, lại quay lại.
Mỗi lần như vậy cô đều hốt hoảng, rồi lại quay trở về với thực tại.
Trong lúc cô vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trong lớp không hề có ai phat hiện ra sự bất thường của cô, cũng không có ai biết biến cố trong cuộc đời cô. Cô vẫn giả vờ bình thường, giả vờ không có chuyện gì xảy ra với mình, thậm chí giả vờ với chính bản thân rằng cô không hề giả vờ...
Đó là một buổi chiều an tĩnh, sau khi tan học, cô đi bộ về nhà.
Nửa kỳ học cuối có một cuộc họp phụ huynh nhưng cô cũng không báo với ai. Tả Tần Phương và Dương Lập Hải không biết cô về sớm, cũng không có ở nhà.
Ánh mặt trời đổ xuống, bóng cây nằm ngả trên mặt đường.
Cô lại một lần nữa đi lầm đường, quay trở về ngôi nhà nhỏ của mình, đứng yên lặng một mình ngoài cửa,
Bên người cô, ánh nắng chiếu xuống, trên mặt đất một vệt bóng dài cô đơn.
Cô nghiêng người, nhìn thấy một thanh niên đứng bên cạnh.
"Anh đã nói với em tên anh là Dương Nhất Sâm, em còn nhớ không?"
Cô chỉ nhìn anh.
"Em còn chưa nói với anh, tên em là gì?"
Cả buổi chiều hôm ấy, bọn họ ngồi trước cửa nhà. Cô vẫn không chủ động nói tên của mình cho anh biết, anh cũng không miễn cương. Bóng hai người đổ chồng lên nhau trên mặt đất.
Mặt trời xuống núi, người con trai mặc bộ đồ màu trắng nhìn cô gái nói: "Khóc đi, khóc xong sẽ ổn thôi."
Đó là lần đầu tiên sau sự cố của mẹ, cô khóc. Lần đầu tiên cô thực sự hiểu rõ, mẹ cô vĩnh viễn rời xa cô.
"Anh là Dương Nhất Sâm, anh có thể cho em mượn vai."
"Cẩm Ngưng." Cô không nói họ, "Cho mượn vai anh một chút."
Nếu như phải trả nợ, cô vĩnh viên cũng không trả hết món nợ ân tình của bờ vai ấy.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |