Nóng Ran Cả Người
← Ch.006 | Ch.008 → |
"Từ đợt chơi bóng lần trước bị đám học sinh năm hai cao trung cho ăn hành ngập mồm, tớ đã biết là tớ không chơi được nữa rồi."
"Ha ha ha cậu nha, tửu sắc hại thân, tự mình hại mình mà thôi."
Khi bước vào quán bar cô lập tức nhìn thấy tầm chục người ngồi trêи sofa dài vây quanh sảnh.
Biên Nhan lên tiếng hỏi: "Tớ là người đến sau cùng sao?"
Phát Tiểu phi thẳng từ trêи sofa chạy đến tặng cô một cái ôm thật nồng nhiệt, cảm xúc dâng trào suýt chút nữa còn chụp đầu cô tặng kèm một cái hôn.
"Bé cưng ơi có nhớ tớ không, tớ nhớ cậu muốn chết luôn!"
"Ê, Ê, nam nữ thụ thụ bất thân, có biết không hả?" Đổng Chấn nắm cổ áo, gỡ cậu ta ra khỏi người cô.
"Cậu ấy với tớ còn thân hơn cả anh em ruột, cậu thì biết cái rắm gì." Sau khi Phát Tiểu kể lể một tràng dài về tình cảm thân thiết giữa hai người thì mới chú ý tới người đàn ông cao ráo đứng phía sau Biên Nhan: "Người này là?"
Trước khi đến đây Biên Nhan đã nghĩ đến vấn đề phải giới thiệu anh với mọi người như thế nào, vì vậy cô thuận miệng nói: "Idol của tớ."
Đổng Chấn vạch trần: "Idol cái gì chứ, tớ thấy chắc là bạn trai rồi."
"Idol của tớ bị tớ nhận thầu rồi."
Phát Tiểu cảm thấy thật sự vui mừng cho cô bạn: "Được đó, đầu gỗ cậu cuối cùng cũng thông suốt."
"Không phải chứ Biên Nhan, cậu thay lòng đổi dạ hả?"
"Tiết Ngôn thì sao? Cậu không cần Tiết Ngôn nữa hả?"
"Tiết Ngôn tốt như vậy tại sao cậu lại bỏ anh ấy?"
Phát Tiểu nghe thấy thì rất tức giận, xoay người lại tranh cãi với người kia: "Tiết Ngôn, cái tên mặt quan tài đó thì có gì tốt mà cậu lại nói giúp cho hắn ta? Bây giờ bé cưng thoát khỏi bể khổ rồi chúng ta phải vui mừng thay cô ấy mới đúng!"
"Thôi đi, nhóc thối, mở miệng khép miệng đều kêu người ta là bé cưng, có thấy gớm không hả?"
Một đám người mồm năm miệng mười tranh cãi ỏm tỏi.
Biên Nhan cũng thấy mắc cỡ thay bọn họ, cô ngại ngùng ngẩng đầu nhìn Đàm Dận, lo lắng họ xúc phạm tới anh. Anh chỉ mỉm cười, hình như cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô nắm tay anh, dẫn anh đến sofa, tìm một vị trí trống cả hai cùng ngồi xuống, có một người đàn ông ngồi cạnh đó bắt tay chào hỏi anh: "Người anh em, cậu cao ghê ha, là người mẫu hả?"
Đàm Dận nói: "Là diễn viên." Sau đó anh nói thêm: "Là người mới, vẫn chưa có tác phẩm nào."
Người đàn ông kia ồ một tiếng, cậu ta chỉ vào đám người đang cãi cọ ồn ào kia: "Ở đây chúng tôi có rất nhiều người trong nghề, trêи tay họ cũng có một vài tài nguyên, có thể làm quen với nhau. Tôi tên là Chu Nguyên là chỉ đạo nhϊế͙p͙ ảnh."
Đàm Dận gật đầu chào hỏi: "Chào anh, tôi tên là Đàm Dận."
Chu Nguyên là kiểu người giỏi giao tiếp, trò chuyện vài câu với Đàm Dận, tìm hiểu được một vài tin tức từ anh thì lập tức thân thiện kéo anh đi giới thiệu với đám bạn bè xung quanh.
Điểm này rất hợp ý Biên Nhan, cô lén giơ ngón cái với Chu Nguyên tỏ ý tán thưởng, tên kia lập tức hiểu ý nháy mắt với cô một cái.
Phát Tiểu đưa một ly Martini cho cô: "Bé cưng à, viết kịch bản sao rồi? Có thể tự mình kiếm sống không?"
Biên Nhan lắc đầu: "Tớ vừa mới chính thức được gia nhập vào tổ biên kịch thôi."
"Đối với công việc của mình thì cậu có vẻ không quá chú tâm nhưng với sự nghiệp của người khác thì rất nhiệt tình ha." Đổng Chấn trêu chọc cô.
"Nếu idol của tớ có thể đóng phim do tớ biên kịch thì tốt biết mấy." Biên Nhan nhìn Đàm Dận, nét mặt thèm thuồng chỉ thiếu chưa chảy nước dãi nữa mà thôi, "Hình tượng của anh ấy đúng là vô cùng phù hợp."
Đàm Dận nhếch môi, điềm đạm nói: "Anh cũng rất chờ mong."
"Chờ đến khi anh nhìn thấy cậu ta viết cái gì thì sẽ không còn chờ mong nữa đâu."
Đổng Chấn cười nhăn nhở trông thật đáng ghét: "Con nhóc này toàn viết thể loại tra nam, tra nhân khiến cho người, thần phẫn nộ. Tám phần sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh trong lòng đám nữ khán giả, đừng để sự nghiệp diễn xuất của anh chết non trong tay cậu ta."
Đàm Dận cũng cảm thấy ngoài ý muốn, anh quay đầu nhìn về phía Biên Nhan: "Em thích viết về tra nam?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi nó: "Cũng không thể dùng hai chữ 'Tra Nam' để hình dung khái quát được."
Đàm Dận khẽ nhíu mày.
"Nhưng em tin anh có thể diễn ra nét đáng yêu của nhân vật đó."
"Hả?"
"Em là con gái em hiểu rõ con gái nhất, cho dù anh chỉ đóng vai cái rắm trêи vai nam chính cũng hút fan hà."
"..."
Phát Tiểu cười đến mức nấc cục
Một lát sau, Biên Nhan đại chiến vài hiệp rượu với đám bạn, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, cô xoay người tìm Đàm Dận muốn xem anh đang làm gì.
Anh ta đang cúi đầu nhìn điện thoại, cô liếc mắt nhìn thấy là giao diện của Weibo, cô tò mò thò đầu tới nhìn xem.
Weibo chứng thực: Diễn viên Đàm Dận.
"Fan của anh ít quá ha, mới có 30. 000 người."
"Là rất ít."
"Sẽ nhiều lên nhanh thôi." Biên Nhan nói chắc như đinh đóng cột, "Em sẽ cố gắng lăng xê anh."
Đàm Dận bật cười: "Vậy thì cám ơn em trước."
Biên Nhan cầm lấy điện thoại của anh, xem ra thì tài khoản này mới đăng ký không bao lâu, cũng chỉ có lác đác vài bài đăng, cô kéo một chút đã hết tin: "Thất vọng quá hà, sao không có hình chụp gợi cảm mặc ít đồ lộ cơ bắp vậy, không có ai mời anh làm đại ngôn cho hãng qυầи ɭót nam sao?"
Đàm Dận câm nín trong giây lát: "Tạm thời thì chưa, nếu em muốn nhìn thì về nhà anh mặc cho em xem."
"?? Tại sao lại là mặc cho em xem mà không phải là cởi cho em xem, bộ bây giờ anh không mặc qυầи ɭót hả?" Cô nói vô cùng lớn tiếng.
Sau đó mọi người đều biết hôm nay Đàm Dận không mặc qυầи ɭót.
Tay Đàm Dận hơi run, anh cầm ly rượu, uống hai ngụm để bình ổn tâm trạng.
Biên Nhan tự nhận rượu phẩm của mình rất tốt, nếu có say thì cùng lắm cũng chỉ vui vẻ ngâm nga chơi cho vui, chỉ là tiếng ngâm nga này có hơi kỳ lạ mà thôi...
"Ưm... A..." Cả người Biên Nhan mềm oặt tựa như không xương rúc vào người Đàm Dận, vừa lắc lư vừa rêи rỉ, rêи đến mức làm anh tái mặt luôn rồi.
Không khí trong quán bar đột nhiên trở nên kỳ lạ, ngay cả Bartender vẫn luôn ngồi đằng sau quầy rượu cũng phải liếc nhìn về phía này, tưởng rằng bọn họ đang làm việc gì đó giới hạn độ tuổi.
Đàm Dận cố làm ra vẻ điềm tĩnh ôm Biên Nhan đứng dậy: "Cô ấy uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy về trước."
Phát Tiểu nhăn mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm: "Chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Đàm Dận cũng không biết nhà cô ở đâu vì vậy chỉ có thể dẫn cô quay về khách sạn buổi sáng họ ở.
Cắm thẻ từ vào ổ điện, cả căn phòng sáng rực, anh bế cô bé đang say khướt đặt xuống giường, khẽ thở phào một tiếng, may là cô không nôn ọe tùm lum.
Hình như Biên Nhan thật sự cảm thấy khó chịu, da thịt nổi lên một tầng hồng nhạt vì cồn, trêи trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô mệt mỏi nằm thẳng cẳng trêи giường, trong miệng tràn ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào, nghe có vẻ như rất khó chịu lại giống như đang rêи rỉ.
Đàm Dận vào phòng tắm vắt khăn nóng, ngồi xuống giường lau mặt cho cô: "Tẩy trang rồi hẵng ngủ, có được không?"
Biên Nhan được hầu hạ thoải mái thì rầm rì một tiếng, cô ngẩng đầu cởi nút áo trước ngực: "Chỗ này... A... Ngực cũng muốn chùi khăn nóng..."
Ánh mắt của Đàm Dận tối sầm lại, cô rêи rỉ làm cả người anh nóng lên. Trước khi anh kịp phản ứng thì đã theo bản năng vùi đầu xuống hôn lên xương quai xanh mê người của cô, đang định đi xuống nữa thì bị Biên Nhan cụng mạnh vào trán đẩy đầu anh ra.
Cô rì rầm lẩm bẩm trong miệng: "Không được lợi dụng em..."
Đàm Dận nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn, đợi đến khi anh bình tĩnh lại thì cũng thấy trong lúc này mình không nên nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của...
Sau đó anh tiếp tục nghe thấy Biên Nhan lẩm bẩm: "Bình thường sờ một chút đã thu phí cao như vậy... Dùng miệng chắc chắn còn mắc hơn nữa."
Cách một lớp áo ngực cô vuốt ve hai cái bánh bao mịn màng trắng ngần, nói: "Chẳng thà em tự mình làm còn hơn..."
Đàm Dận khô lời.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |